Diệp không bao giờ tin rằng cảnh tượng trước mắt là thật. Thế nhưng cay đắng thay nó lại rành rành ngay trước mắt. Chồng mợ và em gái mợ quấn lấy nhau trên giường, thành thục đến mức nhìn thôi cũng biết chuyện này đã không phải một sớm một chiều, chuyện này đã diễn ra quá lâu rồi. Chỉ có mợ không hay biết gì! Tiếng thở hoan lạc như muốn bức mợ ૮ɦếƭ ngạt. Tay mợ chạm lên công tắc điện, nước mắt lã chã rơi, ấn vào nút bật. Chỉ vỏn vẹn một giây thôi căn phòng sáng bừng, hai cơ thể *** cũng hiện rõ rồi đột nhiên bất động. Mợ không đứng nổi dậy, cố bám lên tường nhìn cậu Nhân và Hiền. Cả hai con người đốn mạt ấy sững sờ hoá đá nhìn mợ. Chẳng phải mợ đã uống hết bát thuốc đó rồi sao? Hiền ngơ ngác nhìn cậu Nhân, cậu cũng nhìn lại cô ta. Rồi đột nhiên lao về phía mợ túm lấy chân mợ lắp bắp nói:
- Diệp! Sao... sao em lại... lại ở đây?
Mợ nhìn chồng mình đang quỳ dưới chân mình, nỗi căm hận như ngọn lửa bùng lên. Hắn ta phản bội mợ, hắn ta có con riêng với chị Yến mợ có đau nhưng ít ra còn có thể chấp nhận được, ít ra còn trong giới hạn chịu đựng của mợ. Thế nhưng hắn và em gái mợ Ng*ai t*nh với nhau, mợ không tài nào chấp nhận nổi. Mợ nhìn hắn, nhìn Hiền. Hai con người ấy còn lên kế hoạch vô cùng rõ ràng, mặc cho thuốc an thần có thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng vẫn thản nhiên cho mợ uống để thoải mái Ng*ai t*nh. Khốn nạn! Khốn nạn thay! Lấy nhau bốn năm năm, mợ chưa từng to tiếng với hắn, nhưng giờ đây mợ đã không kiểm soát nổi bản thân, tát một phát lên gương mặt điển trai ấy. Hiền thấy vậy liền lao đến, cô ta giữ lấy tay Diệp khóc lóc:
- Chị đừng đánh anh Nhân, em xin chị, là lỗi do em... chị đừng đánh anh ấy.
Diệp nhìn Hiền, nhìn chồng, trước mặt mợ còn diễn thêm một vở kịch sướt mướt, thật giống như mợ là kẻ độc ác, là kẻ chen chân vào mối quan hệ của hai bọn họ. Diệp đưa tay lên tim, vừa khóc vừa nói:
- Mày... sao mày có thể làm như vậy? Cả anh nữa, sao hai người có thể làm như vậy với tôi. Hiền là em gái ruột tôi, sao có thể làm như vậy? Ngoài xã hội thiếu trai, thiếu gái hay sao mà đến mức này? Hai người... sao có thể làm như thế?
- Diệp à... nghe anh nói được không? Không như em nghĩ đâu...
Lần nào cũng vậy, lần nào cũng là câu nói ấy. Sao hắn ta lúc nào cũng trước mặt mợ mà văn vẻ như thế được? Đến nước này vẫn cố nguỵ biện thanh minh cái ૮ɦếƭ mẹ gì? Mợ không thèm nghe, điên dại lao vào túm lấy hắn mà vả, vừa đánh mợ vừa cuồng nộ gào lên:
- Tôi không muốn nghe, anh tưởng tôi mù hay sao? Tôi đã nhìn thấy cả rồi, anh tưởng tôi mù hay sao hả?
Hiền nhìn chị mình đánh cậu Nhân, cô ta đau xót túm lấy tay Diệp van xin:
- Em xin chị, đừng đánh nữa, buông anh ấy ra, đừng đánh nữa.
Thế nhưng cơn cuồng nộ của Diệp đã đạt đến đỉnh điểm. Mợ không hận hắn ta việc phản bội mợ bằng việc hắn ta cùng em gái đâm mợ một nhát dao chí mạng. Những tưởng những chuyện này chỉ có trong phim ảnh vậy mà nó lại xảy ra với mợ. Mợ đau đớn hơn cả ૮ɦếƭ đi, cứ ngỡ rằng chồng phản bội là đau lắm rồi, cứ ngỡ rằng mấy lời chị Yến nói trước kia là đau lắm rồi, hoá ra còn có thứ đau hơn, chính là thứ trước mặt.
Hiền thấy Diệp lên cơn điên, cô ta thấy Diệp thật quá đáng, một con người quá đáng, điên khùng như vậy có gì để cậu Nhân phải nuối tiếc nữa? Cô ta thấy cậu Nhân đau, lòng cũng đau, vậy mà Diệp lại nhẫn tâm đánh đến mức má cậu Nhân đã đỏ lên. Cô ta không cam tâm, túm lấy tay Diệp, van xin không được, cô ta dùng sức lôi Diệp ra rồi quát lên:
- Chị thôi ngay đi!
Diệp bị kéo ra, nghe tiếng quát của Hiền thì sững sờ. Cô ta dám quát mợ? Mợ còn chưa thèm xử mà cô ta lại dám quát mợ? Mợ nhìn đứa em gái mợ thương yêu, chiều chuộng, vì một thằng đàn ông mà phản bội mợ, giờ còn vì hắn mà quát tháo mợ. Hiền nhìn Diệp, bình thản nói:
- Chị muốn để mẹ nghe được sao? Chị muốn để mẹ chứng kiến cảnh này sao? Chị không thấy mình quá đáng à?
Thế là Diệp sai sao? Từ khi nào người bị phản bội lại thành người quá đáng? Diệp uất đến mức hai tay nắm chặt lại, gân trên trán nổi lên, mợ làm cái gì sai, làm cái gì sai chứ? Ánh mắt mợ nhìn Hiền, so với chồng, mợ còn hận cô ta hơn, chồng suy cho cùng cũng là người dưng nước lã, nhưng cô ta là em gái ruột của mợ, chung một dòng máu, là do bà Quyết mang nặng đẻ đau, sao cô ta lại có thể làm ra cái trò kinh tởm, bẩn tưởi này? Mợ nhìn Hiền, bỗng nhớ đến lời mợ Linh nói:
- Trên đời này không có bất cứ mối quan hệ nào là tin tưởng được 100% cả. Chuyện cô Bích chị tin em sẽ sớm điều tra ra chân tướng thôi.
Hiền dám cắt thuốc an thần cho mợ ngủ, một chuyện tàn độc như vậy cô ta cũng dám làm. Vậy còn chuyện hại cô Bích, là cô ta sai con Hồng làm rồi đổ cho mợ sao? Để cậu Nhân căm ghét mợ, để cả nhà chồng hận thù mợ? Mợ cứ luôn thắc mắc mãi, hôm đó con Giang không hại cô Bích thì là ai được, là con Hồng thì vì lý do gì. Giờ thì mợ đã lờ mờ hiểu rồi, mợ hiểu lý do vì sao con Hồng làm như vậy rồi! Mợ nhìn Hiền, thẳng tay vả cho cô ta một cái. Hiền bị đau loạng choạng lùi lại, cậu Nhân liền vội vã đỡ lấy cô ta. Cổ họng Diệp nghẹn ứ lại, mợ đánh chồng thì em gái mợ đỡ, mợ đánh em gái thì chồng mợ đỡ. Giá như đây là con đàn bà đĩ điếm nào đó mợ không quen, hoặc giả chị Yến thì mợ đã không đau đến mức này. Mợ vừa khóc, vừa nấc lên:
- Nói cho tôi biết, anh và nó thế này từ bao giờ?
Cậu Nhân vẫn đỡ lấy Hiền, lúng túng chưa kịp đáp thì Hiền đã nói:
- Lâu rồi, mấy năm rồi.
Một câu thôi, mà như cả thế giới sụp đổ dưới chân Diệp! Mấy năm rồi! Mợ và chồng lấy nhau cũng mới chỉ được mấy năm, mà hai người họ phản bội mợ cũng mấy năm rồi! Hai chân mợ bất giác lùi lại, dựa vào tường nếu không mợ sẽ đổ gục mất. Mợ thấy chồng mợ cũng hơi sững lại trước câu trả lời của Hiền. Giọng mợ run lên, câu nói có lẽ phải cố lắm mợ mới nói ra được:
- Mày là em gái ruột của tao đấy.
Khi nói đến câu này, Diệp thấy sắc mặt của Hiền không thay đổi. Thậm chí cô ta coi lời nói ấy như gió thoảng mây trôi. Diệp lại lần nữa như phát ngộ lao vào mà đánh chửi, thế nhưng cậu Nhân đã túm lấy mợ rồi nói:
- Em đang mang bầu, tích đức cho con tý đi!
Cái gì cơ? Diệp nhìn chồng. Tích đức? Không phải là mang bầu phải giữ gìn cho con, mà là tích đức? Ý cậu là mợ đang làm một việc không có đức? Mợ túm lấy cậu lôi ra ngoài rồi quát lên:
- Cút! Cút ra ngoài cho khuất mắt tôi. Còn mày... đứng yên đó nói chuyện với tao.
Hiền nhìn cậu Nhân, cô ta đưa đôi mắt long lanh nhìn cậu khẽ gật đầu, ra hiệu cậu cứ đi đi, cô ta sẽ không sao cả. Diệp không sao ngửi nổi cái dáng vẻ ấy, cầm quần áo đáp ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Khi chỉ còn mợ và Hiền, còn chưa kịp cất tiếng hỏi cô ta đã cười nhàn nhạt, vẻ mặt không có chút gì hối lỗi nói:
- Chị muốn hỏi gì thì hỏi nhanh. Chỉ là đừng hỏi vì sao tôi và anh Nhân lại làm thế này. Chúng tôi yêu nhau, yêu nhau mấy năm nay rồi, chị mới là kẻ thứ ba, không phải tôi.
Con điên này nó nói cái gì vậy? Diệp tự hỏi. Mợ và cậu Nhân lấy nhau, là vợ chồng danh chính ngôn thuận, vậy mà từ cái mồm của Hiền mợ bỗng biến thành kẻ thứ ba. Trên đời này còn có luân thường đạo lý hay không? Điên cả rồi sao? Nó quên nó là em mợ sao? Mợ hỏi nó, nó không đáp chỉ nói tiếp:
- Chị và anh Nhân ly hôn đi, con của chị anh ấy sẽ chu cấp cho. Buông tha cho anh ấy đi, anh ấy yêu tôi chứ không yêu chị, đừng cố lấy đứa con để níu kéo nữa. Thời đại này rồi ly hôn chẳng có gì là to tát hết.
Diệp không tin nổi Hiền có thể nói ra mấy lời thế này. Lúc này thì Diệp cũng mới hiểu... đây mới chính là con người thật của cô ta. Bao nhiêu năm nay... là cô ta diễn một vở kịch quá hoàn hảo sao? Nhưng mợ vẫn không thể hiểu, thật sự... trên đời này có người coi máu mủ ruột thịt không bằng thứ tình yêu nam nữ như cô ta sao? Mà còn là thứ tình yêu sai trái. Diệp nuốt nước bọt, nhìn nó, cố lấy nốt sự bình tĩnh, đút tay vào túi cầm chặt điện thoại rồi hỏi:
- Nói cho tao biết, là mày sai con Hồng mua thuốc kích sinh hại cái Bích, rồi đổ cho tao đúng không?
Hiền không từ chối, thậm chí còn gật đầu ngang nhiên nói nhỏ nhưng đầy đắc ý:
- Giờ chị mới biết sao?
Cuối cùng thì Diệp cũng không còn đứng vững nổi nữa. Dù dựa vào tường cũng không thể đứng được. Dù mợ đã đoán được ra nhưng khi chính tai nghe cô ta nói mợ hoàn toàn suy sụp. Thật sao? Là thật sao? Cơn ác mộng này là thật sao? Người dưng nước lã còn không đối xử với nhau như vậy, sao cô ta có thể làm điều ấy với mợ? Mợ rất muốn lao vào đánh chửi cô ta, muốn xé cô ta ra làm trăm mảnh nhưng mợ mệt quá rồi, không còn sức lực mà làm gì chỉ có thể mở cửa đi ra ngoài bật khóc như mưa.
Đêm ấy Diệp không ở lại căn biệt thự ấy thêm giây nào nữa. Mợ cảm thấy như địa ngục trần gian, tất cả mọi thứ, tất cả mọi người, trừ bà Quyết và đứa bé trong bụng thì ai ai cũng phản bội mợ. Nếu như đứa bé trong bụng sinh ra, biết thầy nó, dì nó thế này nó sẽ ra sao? Bà Quyết biết chuyện sẽ ra sao? Mợ khóc như mưa, không biết rốt cuộc đã về biệt phủ thế nào. Cả đêm ấy mợ nhìn trân trân lên trần nhà, cũng không biết Nhân đã nói với mợ những gì, những lời hắn ta nói, mợ không còn muốn nghe.
Sáng hôm sau mợ thức dậy với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, sau một đêm suy nghĩ mợ nói với cậu Nhân:
- Tôi muốn ly hôn.
Thực ra cả một đêm Diệp cũng chẳng suy nghĩ được gì, ly hôn cũng chẳng phải suy nghĩ mãi mà ra, chỉ là mợ không có cách nào chấp nhận được cái chuyện kinh tởm thế này. Khi nghe Diệp nói như vậy Nhân vô cùng kinh ngạc, hắn ta không thể ngờ mợ có thể nói ra những câu ấy. Những tưởng hắn sẽ quỵ luỵ như lần trước, nhưng không, hắn đứng trước mặt Diệp lạnh nhạt nói:
- Ly hôn? Cô chắc chưa?
Cô? Diệp nhìn hắn ta, chưa kịp nói hắn ta đã cất lời:
- Cô chỉ là giáo viên, lương ba cọc ba đồng, cô có thể nuôi con và mẹ cô không? Cổ phần công ty đứng tên ông Thắng, ông ấy lại không phải cha ruột cô, mẹ cô giờ trắng tay, cô có tiền để lo chữa bệnh cho bà ấy không?
Diệp ngước đôi mắt sưng mọng lên, sao hắn ta biết ông Thắng không phải cha ruột mợ? Mợ Thở *** thành tiếng. Từ nhỏ ông Thắng đối với Diệp vô cùng tốt, tốt đến mức Diệp luôn nghĩ rằng đó là người sinh ra mợ. Diệp được nghe bà Quyết kể lại rằng năm Diệp gần ba tuổi thì bà kết hôn với ông Thắng và sinh ra Hiền. Những ký ức trước năm bảy tuổi Diệp không hề nhớ, bởi năm ấy mợ bị tai nạn giao thông, không nhớ được bất cứ điều gì. Đến năm tám tuổi bà Quyết nói với mợ thật ra Hiền là em gái ruột mợ nhưng ông Quyết không phải cha ruột mợ, cha ruột và một người chị của mợ đã mất khi mợ mới được vài ngày tuổi trong một trận truy sát. Đến giờ bà Quyết vẫn thờ ảnh cha ruột mợ nên dù ông Thắng đối với mợ tốt bà vẫn muốn cho mợ biết cha ruột của mợ là ai. Có điều mợ cũng chẳng bao giờ nghĩ ngợi đến điều ấy cũng chưa từng nói với bất cứ ai kể cả cái Hiền về chuyện mợ biết ông Thắng không phải thầy mợ bởi ông Thắng quá tốt, ông yêu thương mợ còn hơn cả Hiền nên mợ chưa từng mảy may suy nghĩ chuyện ông không phải cha ruột. Thế nhưng nghe mấy lời Nhân nói, Diệp bỗng như tỉnh ngộ. Cổ phần công ty ông Thắng nắm gần hết, mẹ mợ trắng tay? Mợ bỗng đờ đẫn cả người, chẳng lẽ ông ta đối xử tốt với mợ cũng là một vở kịch? Vở kịch diễn suốt hai mươi mấy năm? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Diệp ôm đầu, não như muốn vỡ tung ra. Mấy ngày nay mợ đã nghĩ không hiểu vì sao một người đàn ông tốt như ông Thắng lại đi Ng*ai t*nh, hoá ra ông ta không hề tốt, ông ta chỉ diễn vai tốt quá giỏi sao?
- Còn nữa, cổ phần công ty cô nắm 35% nhưng đã chuyển nhượng cho tôi 20% rồi. Tôi lại chuyển nhượng lại cho thầy tôi, thế nên cô chẳng có gì ngoài 15% kia cả. Cô nghĩ xem 15% ấy có thể làm được gì khi công ty ông Thắng đã bán gần hết để chuyển sang công ty mới của ông ấy? Biệt thự nhà cô cũng sang tên ông ta rồi, mẹ con cô làm gì còn gì?
- Anh nói cái gì? - Diệp hét lên - Anh điên rồi sao? Các người điên rồi sao? Sao các người... có thể ăn ςướק trắng trợn tài sản của mẹ con tôi? Các người lừa đảo, tôi sẽ báo công an.
- Báo công an? Cô tự tay ký, mẹ cô tự tay ký, giấy tờ hợp pháp, cô báo ai?
Diệp cầm gối điên cuồng đập vào không trung. Không thể ngờ đúng không? Làm sao mợ có thể ngờ những người xung quanh mợ đốn mạt đến vậy. Người cha mà mợ một lòng một dạ kính mến lừa chiếm hết tài sản công ty của mẹ mợ. Một đời bà làm ăn gây dựng lên, vì bệnh tật nên mới để lại cho ông ta, còn thận trọng mà để mợ ba mươi phần trăm cổ phần vậy mà cuối cùng cả mợ và bà bị lừa trắng trợn như vậy. Phường lừa đảo, quân ăn ςướק, mợ gào thét lên giữa không trung. Nhân nhìn mợ, đợi mợ bình tĩnh rồi nói:
- Thế nên cô đừng có đòi ly hôn, đừng làm mất mặt cái gia đình này. Hiểu chưa? Tốt nhất cô im lặng mà chấp nhận, tôi sẽ chu cấp cho mẹ cô tiền chữa bệnh, sẽ để con chúng ta có đầy đủ cha mẹ. Ly hôn cô và mẹ cô không có nơi nào để đi đâu, tôi nói cho cô biết.
Diệp không thể nào chấp nhận sự thật này, người đàn ông vài ngày trước còn quỳ xuống chân mợ xin tha thứ giờ lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng. Không phải bốn năm năm nay mợ bị lừa đâu, mà là mợ bị lừa suốt hai mươi mấy năm nay mà mợ không hay biết gì. Trách mẹ con mợ lương thiện hay trách đám người kia diễn quá đỉnh? Nhưng còn con Hiền, nó em gái ruột mợ, là con gái ruột bà Quyết... hà cớ gì nó cũng một giuộc với ông Thắng? Hà cớ gì? Mợ muốn nghĩ, nhưng những chuyện kinh khủng liên tiếp ập đến, mợ cuối cùng cũng không còn nghĩ được gì nữa rồi ngất lịm đi.
Có điều dù Diệp có ngất đi cũng chẳng ai để tâm. Khi mợ tỉnh dậy thấy xung quanh vẫn vắng lặng, mợ nằm trên giường, trong căn phòng quen thuộc của hai vợ chồng mà chẳng một ai lo lắng, quan tâm hay hỏi han. Đây quả thực là địa ngục mà. Ai ngờ đâu cứ tưởng hạnh phúc ngủ một giấc tỉnh lại mới phát hiện ra mình không có gì cả. Chồng mợ Ng*ai t*nh với em gái mợ, người cha mợ coi như cha ruột nhân lúc mẹ mợ ốm đau cuỗm hết tài sản rồi còn nuôi bồ nhí có con riêng. Vậy mà quả thực vẫn chẳng ai để ý đến mợ.
Thực ra khi ngất đi, tỉnh lại, mợ đã lờ mờ nghĩ ra vì sao bốn năm nay mợ không thể có con, mợ nhớ đến đống thuốc ông Thắng và con Hiền cắt cho mợ. Tuy rằng chẳng có bằng chứng nhưng mợ cũng đoán ra được phần nào. Chỉ là muộn quá rồi, khi chẳng còn gì mới nghĩ được ra. Không! Thực ra không phải mợ ngu ngốc, mà thực ra trên đời này nào ai dám nghĩ đến những chuyện độc ác như vậy lại diễn ra xung quanh mình. Thử nghĩ mà xem, mọi người có ai mà nghĩ ra được em gái ruột của mình lại ngủ với chồng mình, tàn nhẫn, thủ đoạn hại mình không? Không! Chẳng ai nghĩ được cả, mợ cũng thế.
Khoảng thời gian sau đó Diệp giam mình trong phòng. Bà Hà vẫn vào thăm cô Bích, ông Hoàng thì đi làm, mọi người không ai biết chuyện của vợ chồng mợ. Còn Nhân, hắn ta dường như đã trở lại bình thường, sáng đi làm, tận khuya mới về. Hai vợ chồng không ai nói gì với ai, như hoàn toàn chấm dứt tình yêu, cuộc hôn nhân này chỉ duy trì chứ đã nguội lạnh rồi. Mợ nhớ trước kia lúc theo đuổi mợ, hắn ta rất nồng nhiệt, không ngại bỏ tiền ra mua cho mợ những thứ đắt đỏ, yêu chiều mợ khác gì công chúa? Sau này lấy nhau vài năm, hắn ta nói muốn đầu tư bất động sản nhưng công ty khó khăn, mợ không ngần ngại chuyển 20% cổ phần của mợ cho hắn. Hồi đó hắn được lãi, còn mang tiền về đưa cho mợ, biếu mẹ mợ để đi khám chữa bệnh. Mợ đã tin hắn tốt đẹp cho đến giờ! Không phải hắn thay đổi, mà hắn vốn dĩ không tốt đẹp gì.
Mợ ở biệt phủ, suy nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng mợ nói với hắn:
- Tôi sẽ không ly hôn, nhưng tôi có điều kiện muốn đề nghị với anh.
Ban đầu mợ tưởng hắn sẽ từ chối, sẽ bắt mợ phải chấp nhận chẳng có điều kiện gì sất, không ngờ hắn lại ngồi cạnh mợ dịu dàng nói:
- Em muốn đề nghị gì cứ nói, trong điều kiện cho phép anh sẽ nghe em.
Lời nói dịu dàng ấy khiến mợ thấy kinh tởm làm sao. Thế nhưng ít ra còn khiến mợ đỡ đau hơn cảm giác phũ phàng vài ngày trước. Mợ từ từ đáp:
- Giờ tôi đang nghỉ hè, bụng cũng chưa to, tôi muốn con Hồng nghỉ việc, chuyện nấu nướng tôi sẽ tự làm sau tôi từ từ thuê người khác thay nó. Anh không cần hỏi vì sao.
- Được, anh đồng ý.
- Còn một việc nữa, cổ phần công ty tôi sẽ không nói đến, nhưng tôi muốn anh bỏ tiền ra, hàng tháng thuê cho mẹ tôi một người giúp việc. Người giúp việc tôi cũng vẫn sẽ tự mình tìn, anh chỉ việc trả tiền thôi. Với tôi biết thầy tôi rất tôn trọng và nghe lời anh, tôi muốn anh nói với ông ấy vài lời, ông ấy Ng*ai t*nh tôi không cản nữa, nhưng anh hãy dùng mọi cách để ông ta không cho mẹ tôi uống thuốc ngủ nữa.
Nói đến đây Diệp cũng nhìn Nhân. Đề nghị này trước kia mợ tin hắn dễ dàng đồng ý, năm bảy triệu đối với hắn chẳng là gì, nhưng giờ mợ không chắc. Hắn thấy mợ nói vậy thì cười đáp:
- Được. Anh còn tưởng chuyện gì, chuyện này thì đơn giản. Em còn đề nghị gì không?
- Không!
Hắn ta thấy Diệp nói vậy thì hơi kinh ngạc nói tiếp:
- Anh cắt đứt với Hiền rồi. Anh và nó sai, lúc thấy em đề nghị ly hôn anh cũng lo sợ quá mà nói mấy lời không hay. Em đừng chấp.
Diệp không đáp, cắt đứt hay không cũng không quan trọng. Hắn ta còn nói rất nhiều, nhưng căn bản mợ không nghe lọt tai, chỉ nghe được hắn nói Hiền sẽ đi nước ngoài. Hắn sắp xếp cho nó đi tránh xa nơi này, làm lại cuộc đời.
Nói chuyện xong với chồng, Diệp cũng đi tìm ông Thắng nói chuyện. Mợ không làm ầm, chỉ nhẹ nhàng nói với ông Thắng chuyện mợ biết ông Thắng có bồ, cũng nói với ông mấy điều như lúc mợ nói với Nhân. Bởi mợ làm ầm lên chẳng có lợi gì cho cả mợ và cho cả mẹ mình. Công ty, biệt thự, mợ và mẹ chẳng còn gì cả, có đứa em gái là cầu nối giữa mẹ và ông ta lại phản bội cả mợ, cả mẹ mợ, mặc kệ dung túng ông Thắng đi Ng*ai t*nh thì mợ chẳng còn gì để nói. Nó còn nói dối bao che cho ông ta thì đủ mợ hiểu mẹ mợ chẳng là cái quái gì với nó, máu mủ ruột thịt chẳng đáng một xu. Ông Thắng khi nghe mợ nói thì chẳng có gì phản ứng gì ngạc nhiên, như thể ông ta đã biết trước có ngày này. Thế nhưng ông ta vẫn nói với mợ:
- Thầy xin lỗi, nhưng mấy năm nay mẹ con bệnh tật ốm yếu, thầy suy cho cùng cũng là đàn ông nên nông nổi mà xảy ra chuyện như vậy. Nhưng thật sự đối với con, thầy vẫn coi con là con ruột của thầy, tình nghĩa với mẹ, thầy vẫn không quên. Con cho thầy thời gian, thầy sẽ cắt đứt với cô ta, chỉ trợ cấp nuôi con thôi. Còn về phần mẹ con, thầy nghe con, thực ra thầy cũng không cho mẹ con uống nhiều đâu, lâu lâu thôi, sau thầy hứa... sẽ không làm vậy nữa.
Mấy lời văn vẻ này giống hệt Nhân, mợ không tất nhiên làm sao mà tin nổi. Nhưng mợ vẫn hi vọng rằng con người ông ta còn chút tình, hi vọng rằng khoảng thời gian sống cùng nhau hai mươi mấy năm ông ta sẽ đối với bà Quyết tử tế hơn.
Những ngày tiếp theo ở biệt phủ Diệp tự mình đi chợ nấu cơm. Con Hồng mợ không thể giữ, dù tất nhiên mợ rất muốn biết đứa em gái của mợ đã làm tất cả những chuyện gì? Nhưng giờ mợ mang thai, sự an toàn của con mợ là trên hết, từ từ mợ sẽ điều tra sau. Ở nhà mợ mợ cũng nhờ chị đồng nghiệp thuê giúp mợ một giúp việc tử tế và có tâm để chăm sóc bà Quyết theo giờ. Đợt này Nhân về sớm, hắn ta thường xuyên cơm nước với mợ. Hắn ta có vẻ thay đổi, lâu lâu nhân lúc Hiền không ở nhà còn đưa mợ sang thăm bà Quyết để biết bà ổn. Tuy là vậy nhưng mợ đã hoàn toàn mất niềm tin với hắn, Ng*ai t*nh một lần thì mợ có thể bỏ qua tha thứ, chứ đến lần thứ hai còn là với em gái mợ thì loại đàn ông này mợ chẳng còn tôn trọng. Về con Hiền, mợ chẳng biết nó thế nào, ra sao, mợ không muốn quan tâm đến nó nữa, chỉ cảm thấy cay đắng. Người ta nhìn vào tưởng gia đình hạnh phúc lắm, hoá ra chỉ là lớp vỏ bọc che giấu sự bẩn tưởi đằng sau.
Từ lúc chuyện xảy ra khoảng gần mười ngày thì mẹ con cô Bích cũng xuất viện trở về nhà. Bà Hà thấy con Hồng bị đuổi đi thì thường xuyên xuống hộ đỡ Diệp mấy phần việc dọn dẹp hoặc bắt con Tú xuống làm cỏ, giặt chăn màn, lau nhà cửa, tiền nong cũng đưa thêm cho mợ. Bà có hỏi mợ vì sao lại đuổi con Hồng đi mợ chỉ nói qua loa chứ không muốn để nhà chồng biết gia đình mợ thối nát thế nào. Tuy rằng cậu Nhân chẳng ra làm sao, nhưng bù lại mợ thấy bà Hà rất tốt với mợ. Mợ lấy đó làm an ủi, làm động lực mà sống tiếp trong nấm mồ của hôn nhân này. Mợ cũng không rõ bà Hà có biết chuyện con trai bà Ng*ai t*nh hay không, nhưng có lẽ cùng là phận đàn bà nên bà cũng không nỡ để mợ vất vả một mình. Chuyện mợ đậu một thai thôi bà cũng chẳng khó chịu hay nói gì. Thi thoảng bà còn gọi mợ đi ra ngoài mua quần áo, sắm sửa chứ ở biệt phủ mãi cũng tù túng khiến mợ cũng dần dần nguôi ngoai nỗi đau đang dày vò.
Cô Bích về vì phải chăm ba đứa con, lại thêm chú Long đợt này đi công tác triền miên nên bận đến mức còn chẳng có thời gian mà hạnh hoẹ hay nhắc lại chuyện cũ, trừ việc cậu Nhân, mợ Diệp cũng xem như an yên mà sống. Chỉ là từ đợt cô Bích về cô rất thường xuyên gọi thầy bói đến nhà trừ tà, còn liên tục bắt bà Hà xem bói hết ngày này qua ngày nọ. Mợ Diệp ít khi tin vào bói toán, mấy chuyện tâm linh quỷ dị càng không nên mợ cho rằng mấy chuyện bói toán ấy chỉ là lừa gạt người. Nhưng bà Hà và cô Bích thì khác, vô cùng tin tưởng. Nhất là dạo này không hiểu vì sao công ty liên tục bị huỷ hợp đồng, thất bại trong khi đó cháu trai ông Hoàng là cậu Vũ thì ngày càng phất lên, giờ còn được cử đi công tác nước ngoài theo dự án kinh doanh của các doanh nghiệp lớn. Thật ra Diệp biết bà Hà ít khi nói ra nhưng bà vẫn luôn ganh tỵ với cậu Vũ, không muốn cậu Nhân thua kém cậu Vũ. Có điều đây là chuyện trong nhà họ, mợ tốt nhất không để ý làm gì.
Khi Diệp mang thai được chín tuần thì bà Hà đề nghị đưa mợ đi khám thai. Vốn dĩ ban đầu định khám chỗ anh Luân nhưng bà Hà nói với mợ anh Luân chỉ chuyên về hiếm muộn, *** thôi, có bầu rồi nên khám chỗ bác sĩ chuyên về bầu nên bà đưa mợ đến phòng khám của một người bác sĩ khá nổi mà bà quen. Khi vào khám bác sĩ đưa mợ đi lấy máu rồi mới vào siêu âm. Mợ cũng thắc mắc sao phải lấy máu thì ông ta đáp:
- Vì tôi thấy cô xanh xao, muốn kiểm tra xem cô có thiếu máu hay thiếu chất gì không còn bổ sung.
Dù sao ông ta cũng là bác sĩ, thế nên mợ chẳng mảy may nghi ngờ gì, vả lại khi siêu âm ông ta nói đứa bé trong bụng mợ bình thường nên mợ cũng không nghĩ gì. Về nhà Diệp thấy Nhân cũng đã về, hắn ta trong bếp nấu nướng, nhưng vì vụng về nên chẳng cháy cả xoong cả nồi. Diệp nhìn hắn thở dài vào lặng yên nấu nướng, kể từ ngày ấy đến giờ mợ chẳng mở miệng nói với hắn câu nào, thật giống người câm. Mặc cho hắn van xin, nỉ non, mợ chẳng muốn dành cho hắn thêm cơ hội nào cả. Mợ chỉ coi hắn là cha của con mợ, không hơn không kém.
Ngày thứ sáu kể từ ngày bà Hà đưa Diệp đi khám thai về, sáng Nhân mua cho mợ bát Pu'n rồi mới đi làm. Thế nhưng mợ không ăn, đổ vào sọt rác rồi tự mình đi ra chợ ăn sáng. Dù mợ biết hắn ta là cha đứa bé, có thế nào cũng chẳng ra tay hại máu mủ của mình đâu, nhưng kể từ ngày ấy mợ ám ảnh, mợ không còn tin tưởng bất cứ ai, nếu không phải tự tay mợ nấu, không phải tự mợ mua mợ sẽ không ***ng đũa, kể cả là bà Hà hay ông Hoàng mua cho mợ, mợ cũng không ăn.
Khi ăn sáng xong Diệp đi loanh quanh chợ mua ít đồ ăn rồi trở về nhà cũng gần trưa rồi, chợt Diệp thấy xe của con Hiền đỗ ngay trước sân. Nó ngồi cùng cô Bích trong phủ lớn. Mợ hơi khựng lại khi thấy nó, sao nó lại ở đây? Gần hai chục ngày mợ không muốn thấy mặt nó, mợ hận nó, muốn nó cuốn xéo đi vậy mà giờ nó vẫn nhơn nhơn như chẳng có gì xảy ra còn đến đây? Cô Bích, bà Hà còn tiếp nó, còn nói chuyện với nó rất xôm. Mợ rất muốn gầm lên, lao vào băm vằm, đập cho nó một trận nhưng rồi mợ cố nén lại. Lúc đi qua mợ chợt nghe tiếng bà Hà cất lên:
- Khắc tinh... khắc tinh cả cái nhà này nên mới ra nông nỗi thế này. Không thể giữ, không thể giữ được lại.
Mợ hơi dừng chân lại, rốt cuộc là ba người đang nói gì? Rốt cuộc là vì sao con Hiền lại đến đây? Con Hiền đang nói thầm gì đó vào tai bà Hà thấy Diệp nó liền đứng lên đi về phía mợ rồi cười nhàn nhạt:
- Chị. Đi mua đồ ăn về hả?
Diệp không muốn tiếp chuyện, nhưng trước mặt bà Hà mợ cũng không thể đánh chửi nó. Mợ chỉ ừ một câu, chẳng ngờ nó nắm tay mợ rồi nói:
- Em đến thăm chị, đi chị em mình về nhà chị em có chuyện muốn nói.
Diệp rút tay khỏi tay nó, nó lại mặt dày cầm, còn kéo mợ đi. Phía sau cô Bích và bà Hà lại rì rầm gì đó nhưng Diệp không nghe rõ. Khi về đến nhà mợ nhìn nó lạnh lùng đuổi:
- Mày còn vác mặt sang đây được. Cút! Cút cho khuất mắt tao.
Ban nãy trước mặt bà Hà nó thảo mai giả tạo ra sao thì nay nó lộ cái mặt khốn nạn ra bấy nhiêu. Hiền nhìn Diệp, đưa mắt liếc xuống bụng mợ cười hềnh hệch:
- Thật đáng thương. Đến làm IVF cũng không có nổi cháu đích tôn cho nhà họ Hồ. Nói sao nhỉ? Có lẽ ngay từ đầu ông trời đã không muốn chị nên duyên với anh Nhân rồi. Anh ấy sẽ đá chị sớm thôi. Chị yên tâm, tất cả những gì chị có tôi sẽ lấy cho bằng hết.
Mợ không hiểu con điên này nói nhăng nói cuội cái gì, túm tóc nó lôi ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Thế nhưng nó chẳng phản kháng khiến mợ tức điên lên. Mợ không hiểu kiếp trước mợ đã làm gì sai mà kiếp này lại sinh ra cùng nó, chảy trong người dòng máu với nó. Em gái? Mợ kinh tởm hai chữ này. Sao bà Quyết có thể sinh ra loại người này cơ chứ? Mợ mở chai nước lọc, uống một hơi cho bõ cơn tức, nó lại còn đến đây cười cười nói chuyện với mẹ chồng, em chồng mợ. Bên ngoài chợt có tiếng cô Bích đập cửa rầm rầm rồi cất lên:
- Chị Diệp, mở cửa.
Diệp vốn định không mở nhưng tiếng bà Hà nói vọng vào:
- Diệp, mở cửa ra mẹ bảo cái này. Không mở thì mẹ lấy khoá dự phòng mở đấy nhé.
Diệp nghe tiếng bà Hà, dù rằng không muốn nhìn thấy mặt con ôn kia nhưng mợ không thể nào không mở cửa khi bà Hà lên tiếng. Bên ngoài con Hiền vẫn chưa rời đi, nó đứng sau cô Bích. Cô Bích mang một bát thuốc đến hùng hổ đi vào trước nói:
- Thuốc mẹ sắc cho chị, uống đi.
Diệp nhìn bát thuốc hơi âm ấm, tự dưng hôm nay cô Bích tốt thế. Nếu cách đây hai tháng mợ chắc chẳng nghĩ gì mà tu hết rồi, nhưng giờ mợ chỉ đáp lại:
- Cô cứ để đó cho tôi, lát tôi uống. Tôi vừa uống nước lọc còn no.
Thế nhưng cô Bích liền ra lệnh:
- Mẹ sắc cho chị rồi thì uống luôn đi, sao phải lát, hay chị coi thường mẹ, không thèm uống.
- Tôi nói rồi, lát tôi uống, cô và mẹ cứ về đi.
- Tôi không về, chừng nào chị chưa uống tôi chưa về.
Nhìn thái độ nóng ruột của cô Bích Diệp càng linh cảm trong bát thuốc có gì. Bỗng dưng mợ thấy sợ hãi nhìn bà Hà, rốt cuộc đám người này đang định làm gì? Đứa bé trong bụng là máu mủ ruột thịt của họ, đám người này định làm gì mợ? Mợ hơi lùi chân lại, nhưng cô Bích đã cầm bát thuốc lên túm lấy tóc mợ ấn vào mồm. Mợ bị bất ngờ vội vã giơ tay cầm bát thuốc hất mạnh. Bát thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành, cô Bích trợn ngược mắt rít lên:
- Chị dám đổ thuốc của mẹ đi sao?
Diệp nhìn cô Bích, kinh hãi kéo tay cô ra nhưng chưa kịp chạy ra ngoài đã bị bà Hà và con Hiền kéo lại. Trên tay bà Hà là một chai thuốc đen ngòm y như bát thuốc ban nãy, dường như đám người này đã chuẩn bị sẵn. Diệp sửng sốt, run rẩy không dám tin người đàn bà mang tên mẹ chồng, mang tên bà nội của con mợ lại đang cầm chai thuốc nước ép mợ uống. Con Hiền giữ mợ, con Bích một tay P0'p miệng, một tay giữ chân để bà Hà đổ vào. Thuốc đắng ngắt mang theo rất nhiều vị Đông Tây lẫn lộn. Không! Mợ không thể nào để ai hại con mợ được, liền ra sức giãy giụa, thuốc đến mồm, mợ lấy sức mà phun ra. Vừa phun mợ vừa gào lên:
- Mẹ, mẹ làm gì thế?
Bà Hà nhìn mợ, hai mắt long sòng sọc giận dữ quát:
- Mày thích phun không? Uống hết cho tao, thứ nghiệt chủng trong bụng mày không thể sinh ra được. Vậy mà thằng Nhân nói với tao là con trai.... nghiệt chủng
Tai Diệp như ù đi, người đàn bà mợ cho là tử tế, tốt đẹp đang nói mấy lời kinh khủng gì thế này? Đứa bé trong bụng mợ là cháu nội bà ta, là máu mủ ruột thịt cớ gì bà ta gọi là nghiệt chủng, cớ gì bà ta muốn ép nó ૮ɦếƭ? Mợ lắc đầu, cắn lấy tay bà ta, không ai có thể hại con mợ, sao bà ta có thể giả nhân, giả nghĩa rồi lại tàn nhẫn đến mức tuyệt tình thế này? Mợ giãy giụa liên tục, như lấy hết sức lực cuối cùng bảo vệ cho sinh linh bé bỏng. Chai nước trên tay bà Hà đổ vào đều bị phun ra hết, bà điên cuồng tát bốp vào mặt mợ rít lên:
- Nghiệt súc, nghiệt súc, giữ nó chặt vào.
Chỉ còn một đáy chai, cô Bích liền nói:
- Hiền, giữ chặt tay cô ta, em sẽ P0'p mũi cô ta, P0'p mũi cô ta cô ta phải uống bằng hết thôi.
Quá dã man! Cả đời này có lẽ đây là khoảnh khắc tuyệt vọng nhất của Diệp, trên đời này thật sự có ác quỷ, mặc cho mợ khóc lóc van xin, xin hãy thương xót cho đứa con đứa cháu cùng máu mủ trong bụng mợ nhưng không một ai rủ lòng thương. Khi bà Hà định đổ nốt nước vào thì bên ngoài có tiếng bước chân, là tiếng giày của Nhân. Cả ba người vội vã buông Diệp ra. Diệp cứ ngỡ rằng vậy là mợ được cứu rồi, vậy là con mợ sẽ bình an, không ngờ Hiền liền túm lấy tay mợ, khóc nấc lên van xin:
- Xin chị đừng... em tuy sai nhưng con của em không có lỗi gì.
Còn chưa kịp phản ứng nó đã cầm chai nước đổ xung quanh cổ với mồm rồi lại túm lấy tay mợ không cách nào gỡ ra được. Cô Bích cũng gào khóc:
- Cô ta có lỗi với chị, nhưng đứa bé trong bụng vẫn là máu mủ nhà họ Hồ, đừng ác độc như vậy, chị dâu.
Diệp điên tiết rút tay khỏi con Hiền quát:
- Buông ra mày điên à? Buông ra!
Thế nhưng nó nào buông khi liếc thấy bóng dáng người tình đang đến. Bên dưới nước đổ lênh láng, trơn trượt. Con Hiền như đỉa đói hai tay bám chặt đến mức cả người Diệp lảo đảo, bằng cách nào mợ cũng không rút được tay khỏi tay nó, nó còn dập đầu xuống đất van xin:
- Cầu xin chị, em cầu xin chị tha cho em và đứa bé một đường sống.
Đứa bé cái mả bố nó à con thần kinh này. Cơn sợ hãi ban nãy khiến Diệp chỉ muốn lao ra khỏi nơi này, khỏi những con người độc ác này nhanh chóng, chỉ đáng tiếc đám người này dường như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, nhất định phải *** đứa bé trong bụng mợ. Con Hiền và bà Hà không cho mợ đi, kẻ kéo tay người kéo chân. Khi Nhân vừa vào con Hiền đã ngã vồ ra đất vẫn không ngừng khóc lóc van xin còn ôm lấy bụng kêu đau, bà Hà thì quỳ lạy thảm thiết. Cảnh tượng vừa rồi sao khiến người ta nhìn vào giống như Diệp vừa đẩy con Hiền lại bức mẹ chồng phải quỳ dưới chân mình, mợ loạng choạng bám vào bàn nhưng chưa kịp đi ra thì Nhân đã lao thẳng vào, hét lên:
- Cô.... cô làm cái trò gì thế?
Diệp nhìn hắn ta, lùi lại nhưng hắn đã như kẻ ngộ vút tới dùng hết sức lực đẩy mạnh từ phía lưng mợ sang một bên. Cả người mợ bị lực đẩy cộng thêm nền nhà ướt mất thăng bằng đập thẳng bụng xuống đất rồi ngã nhào xuống mấy bậc thềm ngay trước cửa. Bụng mợ bỗng nhói đau, rồi quặn lên một cơn dữ dội như xé ra, dường như có thứ gì đang sắp tuột khỏi cơ thể mợ cuối cùng là một dòng máu đỏ từ từ chảy ra trên *** trắng muốt, thấm vào cả chiếc váy đang mặc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.