My tỉnh dậy, cô đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, thấy được cách trang trí, bày biện trong căn phòng, biết mình không phải trong bệnh viện mà vẫn còn ở căn biệt thự của ông Thái, lại nhìn sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt ấm áp đang nhìn mình, My ngồi dậy, mỉm cười với người đối diện.
Mẹ Linh hôm nay cũng đến dự tiệc, bà đang cùng trò chuyện với mẹ của Trí thì nghe một góc kia ồn ào, thấp thoáng còn thấy dáng con bà nên bà liền đi lại xem. Đến khi nhận ra người đang ngất là My, bà có phần ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị cỗ lo lắng cùng quan tâm lấn át, bà đi theo giúp chăm sóc cho cô.
"Con thấy trong người thế nào?" thấy My đưa mắt nhìn mình, bà lên tiếng "Đã lớn từng này cũng không biết chăm sóc cho mình"
"Con..." My cũng không biết nên nói gì, cô thấy khóe mắt mình trở nên cay xè, cô nhìn ra được trong mắt bà có mấy phần oán trách, cũng có mấy phần bất đắc dĩ. Nhưng cuối cùng thì bà vẫn dành cho cô sự quan tâm không ít hơn với lúc trước khi cô đi.
"Được rồi, không phải nói, aizzzz, mẹ biết sau đó con sẽ nói là do công việc bận rộn đúng không? Công việc bận rộn là có thể bỏ mặc mình không lo sao"
"Mẹ..." My đưa tay ôm lấy bà, bà cũng thuận theo, sát lại gần hơn để ôm lấy cô, vỗ lấy lưng cô nhắc nhở "Đừng khóc, cũng làm mẹ đứa nhỏ rồi, con còn khóc nhè"
My lấy hai tay lau vội nước mắt "Mẹ, dạo này mẹ khỏe không?"
Mẹ Linh gật đầu, bà thì có gì không khỏe đâu, bà sống rất tốt, bình thường sẽ ở nhà nghe kinh phật, cùng mấy người bạn nói chuyện, thi thoảng sẽ đi sang bên kia, thăm con trai con dâu cùng cháu nội. "Mẹ vẫn như trước, rất khỏe, còn con thì lại gầy hơn trước nữa" bà lại thở dài "Lúc nãy con có gặp Linh đúng không?"
Đã không nhắc thì thôi, nhắc đến Linh, My lại nhớ những gì mình thấy trước khi bị ngất, cô phải huyễn hoặc mình, đó chỉ là ảo giác.
"Mẹ cũng không biết hai đứa có chuyện gì, nhưng nếu có gì hiểu lầm, vẫn nên làm rõ thì tốt hơn" vẻ buồn bã, thất vọng của My không chạy khỏi ánh mắt của bà "Vậy đi, con tỉnh rồi mẹ cũng yên tâm, vẫn là để mẹ gọi Linh vào, có chuyện gì cần nói thì nhớ nói ra hết, à, bé gái đi theo bên cạnh con..."
My lúc này mới nhớ ra không thấy bé Na bên cạnh, cô sơ suất quá, vì người kia, liền tâm trí bình tĩnh của mình cũng biến mất "Con gái của con" My lại nghĩ gì đó, nói thêm "Là con nhận nuôi"
Mẹ Linh gật đầu "Con cứ ở đây đi, mẹ gọi Linh. Con cũng không cần phải lo thất lễ với chủ tiệc, ông ấy là ba Linh, người một nhà cả, ông ta sẽ không để ý"
Một phòng khác, Linh ngồi lau nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của bé gái đối diện mình. My ngất đi, cô tuy không thể lạnh lùng vô tình, mà còn có phần lo lắng, nhưng là cô còn không tha thứ được cho My, cô hận My, chút lo lắng đó liền bị cô đè nén xuống, cô chỉ nhờ người giúp đưa My vào phòng chăm sóc, chính mình không đi theo. Cô thấy bé gái đi với My đang khóc nháo, với gương mặt non nớt này, cô không thể dửng dưng nên liền ôm lấy bé, mang đi dỗ dành. Lúc này còn có hai cặp mắt khác cũng đang nhìn chằm chằm vào bé gái. Linh hơi lườm mắt tức giận, lúc nãy gọi không tỉnh, giờ nghe có tiếng bé gái khóc liền tỉnh. Nhưng là trước hết vẫn nên dỗ nín bé gái đang khóc này đã.
"Con ngoan, không khóc, mẹ con không sao" Linh ôm lấy bé Na, dỗ dành bé
Giọng nói nhẹ nhàng của Linh rơi vào tay bé, lại thêm cái ôm mềm mại như cái ôm của mommy, bé còn híc híc nhưng đã không khóc mãnh liệt như lúc nãy "Nhưng là.... Nhưng là.... mommy tại sao lại nằm ra đất? Con gọi mommy cũng không nói...nói...." nói đến đây, bé bỗng òa khóc, trước giờ mommy cũng không có im lặng như vậy với bé, bé có gọi mommy mommy thế nào cũng không nghe lại câu trả lời, bé cũng không biết mommy bị gì, nhưng bé rất sợ nha. Bé không muốn mommy bị như vậy đâu. Bé muốn mommy nhìn bé, nói chuyện với bé, ôm bé dỗ dỗ như trước.
Linh có phần bối rối, tay chân luống cuống vỗ về lấy bé Na "Là mommy của con bị mệt, giờ cần phải ngủ một chút. Con phải ngoan, không khóc nữa, như vậy mommy của con sẽ khỏe hơn, nhanh nói chuyện với con, nếu con còn không nghe lời, khóc quấy, mommy của con sẽ mệt hơn, ngủ cũng nhiều hơn." Linh cũng không rõ bé có hiểu hết được không, nhưng tiếng khóc trở nên dỏ hơn rồi dần dần nín lặng, mím chặt môi gật đầu với cô. Đôi mắt to còn ngấn nước, quả thực chọc người khác thương yêu.
"Mom, có thật con không khóc, hức...mommy...hức....sẽ khỏe không ..."
Nhìn dáng vẻ quật cường, cố nén lại tiếng khóc của bé, Linh cưng chìu, đưa hai tay nâng mặt bé, hôn lên trán "Tất nhiên là thật rồi, con, chỉ cần ngoan ngoãn, mommy của con sẽ khỏe nha". Thấy bé liên tục gật đầu, Linh vui vẻ, cô muốn lãng sang chuyện khác, dẫn dụ sự tập trung của bé liền hỏi
"Ngoan quá, hmm, giờ con nói cô nghe đi, con tên gì?"
Nghe được câu hỏi của Linh, bé lắc đầu, nhưng không phải bé không biết tên bé, mommy có dạy bé rồi, bé lắc đầu vì sao mom lại không phải là mom mà mom là cô, mom không phải là cô nha, bé cũng còn nhớ mommy đã nói người này là mom, sao lại trở thành cô được, bé khó hiểu
"Không đúng, mom là mom, sao mom lại là cô, mom không phải là cô"
Linh chau mày, nhẫn nại giải thích cho bé "Cô không phải là mom của con, mommy mới là mom của con"
Bé lại rối rồi, mommy nói mom rõ ràng là mom, mommy mới là mommy, sao giờ mom lại nói mom là cô còn mommy là mom của bé, bé hoang mang, không biết là mommy hay mom nói mới đúng nữa. Nhưng, bé cứng rắn, kiên quyết tin tưởng mommy của mình. Cho dù mom cũng đẹp mắt, ôm cũng dễ chịu, bé cũng thích mom nữa, nhưng bé thích mommy của bé hơn
"Mommy là mommy, mom là mom"
"Không phải, cô không phải mom của con, mommy mới là mom của con" mặc dù Linh không ghét bé, lại có phần thích bé nữa kìa, nhưng nghĩ đến bé là con của người kia với người khác, liền muốn mình không có chút quan hệ gì tới bé, dù là cách gọi thôi cũng không được.
Bé mếu máo, mom thật hung dữ nga, mom rõ ràng không phải là bé ngoan, đã nói sai lại còn lớn tiếng với bé. Nhìn đôi môi đỏ nhỏ nhắn đang giật giật, vễnh lên kháng nghị, đôi mắt lại bắt đầu ngấn nước, Linh liền biết mình vừa rồi đã làm bé sợ, dù sao bé cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cô làm gì phải lớn tiếng với bé như vậy. Linh xuống nước "Được rồi, được rồi, cô là mom của con"
Bé mím chặt môi, nhưng vẫn lắc đầu "Không phải cô"
Linh khó hiểu, mình đã thỏa hiệp rồi còn gì, bé còn không chịu là sao, lúc sau mới nghĩ ra, Linh bất lực đỡ trán, hiểu ra là do cô vẫn còn xưng cô, "Mom là mom của con, con ngoan không được khóc nha"
Lúc này bé mới gật đầu, không còn mếu nữa, Linh mới thở phào "Con chưa nói mom biết con tên gì đâu"
"Con tên bé Na" bé Na cũng chỉ là tên mà My thường gọi bé, bé còn có tên tiếng Việt là An, tên tiếng Anh là Anna, nhưng là bé cũng không nhớ được nhiều đến vậy, bé chỉ biết mommy nói bé là bé Na của mommy cũng là bé Na của mom. Cho nên nghe được mom hỏi, bé nhanh chóng trả lời. Bé thật là bé ngoan mà.
Linh định hỏi tiếp, thì thấy bạn nhỏ từ nãy giờ nhìn chằm chằm bé Na, đang rục rịch muốn lại gần, Linh đưa mắt sang hỏi "Bé Bi, bé Bo muốn lại chơi với bạn hả?"
Bé Bi là anh, dù chỉ ra trước vài phút, nhưng dường như cảm giác vai trò làm anh của mình nên là ngày thường ít khóc, ít nháo hơn bé Bo. Bé Bi nghe cô gọi cũng không phản ứng gì, im lặng ngồi trên giường, bé Bo thì ngược lại, muốn được cô thả cho xuống giường. Linh đi lại, bế lấy cháu trai thả xuống giường, bé Bo liền chập chững đi lại chỗ bé Na, Linh đưa mắt hứng thú quan sát đứa cháu này của mình.
Bẹp một tiếng, bé Bo hôn lên bên má bé Na khiến Linh trợn mắt, há mồm, quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước, bé tí thế này đã biết trêu ghẹo con gái nhà người ta. Linh lại nhìn sang bé Na, gương mặt đỏ bừng lên không biết vì tức giận hay ngượng ngùng. Linh bị suy nghĩ của mình dọa, cô vỗ trán, hẳn là nãy giờ bé khóc đến đỏ mặt đi, cô sao có thể nghĩ sai lệch đến vậy. Linh khụ một tiếng, cười cười nhìn cháu trai của mình
"Bé Bo, con làm gì bạn vậy?"
Bé Bo quyết tâm lơ đi cô của mình, mà thản nhiên nói với bé gái trước mặt "Bé ngoan, không khóc"
Bé Na nhìn bé trai trước mặt mình, lại đưa mắt nhìn sang bé trai khác trên giường, a, sao nãy giờ bé không thấy trong phòng còn có hai bạn khác nữa nha. Bé Na nhìn đi, lại nhìn lại, oa, bé cảm thấy có gì đó sai sai nha.
Nghe được bé trai trước mặt nói, bé liền gật gật đầu, bé ngoan sẽ không khóc, nhưng là rõ ràng bé đã không khóc nãy giờ.
Bé Bo nhìn bé Na, càng nhìn càng thấy vui vẻ nha, mẹ bé có đưa bé với anh Bi đi nhà trẻ, bé có nhiều bạn, nhưng là bạn trước mặt bé này làm bé có hứng thú nha, bé Bo liền nở nụ cười đẹp trai, lôi kéo bé Na đi lại chỗ để đồ chơi của mình. Nhưng là nó không ở dưới thấp, bé lấy không tới nha, bé Bi đưa mắt sang Linh, cầu cứu.
Linh lúc này không nhịn được cười, cháu trai cô quá tốt rồi, còn biết giở chiêu trò này ra dụ dỗ bé gái nhà người ta. Nhưng như thế cũng tốt nha, cô đỡ phải dỗ dành tiếp, vẫn để những bạn nhỏ chơi chung với nhau tốt hơn. Linh lấy mấy món đồ chơi xuống cho cháu nhỏ, cô đưa mắt sang bé Na "Bé Na, con có thích chơi với bạn không?"
Bé Na ngoan ngoãn gật đầu, bé cũng thích chơi với bạn này nha.
Mẹ Linh gõ cửa, Linh thu hồi ánh mắt đang nhìn hai bé, đi ra mở cửa.
"My đã tỉnh"
Linh gật đầu, tỉnh rồi thì tốt, chứng tỏ không có chuyện gì, cô thở hắt ra.
"Con qua đó nói chuyện với nó đi"
Lúc này thì Linh lắc đầu, không cần thiết, bởi không có gì để nói cả. Mẹ cô liền cốc đầu cô "Đừng có ở đó mà lắc đầu, mẹ biết con quan tâm nó, giả vờ giả vịt làm gì"
"Con không có" Linh yếu ớt phủ nhận
"Có hay không chỉ có con biết, hừ, đi đi, mẹ ở đây trông mấy đứa nhỏ cho"
Linh đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy My dường như đang đợi mình, hít sâu một hơi, cô ngồi xuống đối diện, im lặng đợi My lên tiếng
"Chúng ta nói chuyện một chút được không?" My dò hỏi, cô thấy Linh vẫn lạnh lùng với mình, cô nghe tim mình đau
"Được, tôi đến đây cũng là để nghe chị có gì muốn nói" hay đúng hơn là muốn nghe chị biện minh cho sự nhẫn tâm của mình như thế nào.
"Bé Na, chỉ là con nuôi của chị" trước hết vẫn nên để Linh đừng hiểu lầm về mình thêm nữa. Linh thoáng có chút bất ngờ, lại có phần vui mừng, nhưng rồi vẫn lạnh nhạt lên tiếng "Không liên quan gì tôi"
"Được, vậy nói chuyện liên quan tới em" My hy vọng, Linh nghe xong sự thật, có thể tha thứ cho cô, hai người các cô có thể trở lại như trước "Lần chị được ba gọi trở về nhà, quả thật chị có chuyện giấu em, chị với ba có một thỏa thuận, ba nói ông sẽ đồng ý chuyện chúng ta, nếu chị chấp nhận rời khỏi em năm năm. Ông nói ông không tin tình cảm chúng ta là lâu bền, nên ông muốn nghiệm chứng." My ngừng lại quan sát vẻ mặt của Linh rồi chầm chậm nói tiếp "Chị xin lỗi, chị đã đáp ứng ông mà không hỏi ý kiến của em, chị biết là không công bằng với em, nhưng...chị thật sự có lòng tin, tin tưởng vào em, vào chúng ta. Lúc đó chị đã nghĩ, để em chịu uất ức trong năm năm này, sau đó, chị sẽ dùng tất cả thời gian còn lại của mình bồi thường em. Nên chị mới có thể...nhẫn tâm mà ra đi"
Nói Linh không dao động chính là nói dối, nhưng không phải vì biết sự thật mà oán hận trong lòng cô vơi đi "Chị cũng biết mình nhẫn tâm sao. Ha ha... chị là muốn nói vì ba chị muốn nghiệm chứng tình cảm của tôi ép chị rời bỏ tôi, nên...chị mới một mạch đi liền năm năm? Chị có dám chắc người muốn thử thách tình cảm này, chỉ là ba chị mà không có chị trong đó?"
My cười khổ "Chị làm sao lại muốn thử thách em chứ, chị xin lỗi, chị biết năm năm không phải thời gian ngắn, chị qua được năm năm này cũng không phải dễ dàng gì, nhưng là năm năm là quá ít nếu với khoảng thời gian còn lại của cả một đời, em, có thể..."
"Có thể hiểu cho chị sao? Có thể thông cảm cho chị sao? Đúng không?" Linh cắt ngang lời của My "Tôi không biết mình nên khóc hay nên cười khi lòng tin của chị dành cho tôi lớn đến vậy. Cũng không biết chị lấy đâu ra niềm tin lớn đến vậy. À, sao chị tin chắc năm năm thời gian là quá ngắn so với cả cuộc đời? Giả như trong khoảng thời gian năm năm đó, tôi..." Linh chợt im bặt, cô nhớ lại mảnh kí ức đó, phẫu thuật xong tỉnh dậy cô không thấy người kia, hỏi ông Thái thì nghe ông nói lại, người kia bận rộn, liền mặc kệ mình thế nào, mỗi bận nhớ đến, cô thấy mình như bị đánh sâu xuống mười tám tầng địa ngục, đau đớn hơn bao giờ hết.
My nghi hoặc "Em thế nào?"
Linh xua đi dòng kí ức kia "Không có gì. Chị đã nói xong đúng không? Đến lượt tôi đi. Tôi từng nói nếu chị ra đi, chúng ta liền kết thúc, chị vẫn không giữ tôi lại, không ở lại mà vẫn quyết tâm rời khỏi, thì cũng có nghĩa từ lúc đó chúng ta không còn gì. Tôi sẽ không tha thứ cho chị vì chuyện của chị, tôi không một chút bận tâm, đúng, cho dù chỉ một chút, nên càng không để trong lòng, sẽ không oán, cũng không hận. Với tôi lúc này chị chỉ là một người lạ không hơn không kém. Cho dù biết được lí do chị ra đi, chúng ta cũng không thể nào quay lại, cứ xem như tôi phụ lòng tin của chị, phụ tình cảm của chị, đều được. Chúng ta thực sự đã hết, từ năm năm trước" nén lại cảm xúc chạy tán loạn trong lòng khi nhìn thấy người kia đang khóc ướt mặt, Linh biết mình không thể ngồi lại đây nữa, nếu không sẽ mềm lòng lại ôm lấy người kia, cô đứng dậy, nói thêm vài câu trước khi rời khỏi
"Chị cũng đã thấy rồi, tôi hôn người khác, người đó cũng là bạn gái tôi lúc này. Nên là, mong chị đừng tìm tôi nhắc lại chuyện cũ. Bạn gái tôi sẽ không vui"
My dằn lại không để mình khóc thành tiếng, dù cảm giác ướt mặt cũng đủ để cô biết bộ dạng lúc này của mình thế nào, cô nói với theo Linh khi thấy người kia tay đã cầm nắm cửa
"Em, yêu cô ấy sao?", chỉ cần em thừa nhận, chị liền mỉm cười chúc em và người kia hạnh phúc, không phải chị rộng lượng, nhưng là chị sai, nên không thể trách em, chỉ có thể chúc phúc cho em
Linh không quay lưng lại, chỉ bỏ lại vài chữ "Chị không có tư cách để biết"
My hoàn toàn bị Linh đánh bại, với Linh giờ này, ngay cả biết Linh yêu ai, cô cũng đã không có tư cách. My ngồi bó gối, nếu nói trong năm năm qua, cô không ít lần khóc vì nhớ nhung người kia, nhưng ít nhất cô còn có động lực mà vượt qua bởi chính hy vọng về một ngày về và quãng đường hạnh phúc sau đó. Nhưng còn lúc này, cô không khác gì một kẻ không biết bơi, một thân một mình bị đắm tàu giữa biển, bốn phía mênh ௱ô** mà cô không biết mình phải bơi về hướng nào. Cũng không có cách nào bơi được.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.