My lấy điện thoại mình để bấm gọi cho mẹ cô, mẹ Linh đưa tay ra, bà cũng hiểu cô sẽ khó xử nếu tự mình nói chuyện.
Năm phút sau, bà trả lại điện thoại cho My "Mẹ hẹn ba mẹ con trưa mai gặp mặt, hai đứa cũng tranh thủ xin nghỉ nửa ngày, bàn cho xong chuyện li hôn". Bà nhìn sang Linh "Còn con, vào phòng mẹ"
Linh chần chừ đứng dậy, đôi mắt liếc nhìn về phía My, My cũng nhìn lại, như muốn nói cô không sao. Linh thu hồi ánh mắt của mình, ngoan ngoãn đi theo sau mẹ cô.
"Con ngồi xuống đi, giờ thì chỉ có con với mẹ, nói hết những gì mấy đứa đã giấu mẹ thời gian qua" mẹ Linh nhìn cô, đôi mắt có đầy uy lực, không cho Linh bất kì cơ hội trốn tránh nào
Biết mình không né tránh được, Linh thở dài "Con cũng không biết phải bắt đầu từ đâu"
"Con cứ từ từ nói, có thể bắt đầu từ chuyện tại sao con đột ngột rời nhà" hai tay của bà khoanh lại trước ng, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào con gái mình. Bà không phải người hời hợt để mà không nhận ra con gái mình khác biệt. Mặc dù nếu nói giữa chồng bà và bà thì chồng bà có phần gần gũi con gái hơn nhưng không có nghĩa bà không hiểu con gái mình. Bà cũng như chồng, tôn trọng quyết định của con gái, cho con gái độc lập trong suy nghĩ, tình cảm mà không can thiệp quá nhiều vào. Hơn nữa Linh cũng có ý định muốn giấu, bà cũng không tiện phanh phui mọi thứ. Nếu Linh chính thức mở miệng, bà mới có thể can thiệp được chuyện của Linh.
Linh vừa tốt nghiệp, nhận được công việc khá tốt, cuộc sống cũng được tính là hài hòa, yên ổn thì đột ngột sau khi Lâm kết hôn, Linh tự xin nghỉ việc, không nói trước lời nào, dọn đồ ra khỏi nhà. Bà đã sốt vó khi không liên lạc được với Linh, may mắn cuối cùng thì một người bạn của Linh, Vân, đã cho bà biết Linh vẫn ổn, nói bà đừng lo lắng. Nhưng bậc là cha mẹ thì làm sao mà không lo lắng cho được, bà đã muốn đi đến chỗ của Linh ngay lúc đó, nhưng chồng bà đã can ngăn, ông nói ông tin Linh, tin vào tính độc lập từ trước giờ của cô, ông cũng thuyết phục bà, nên bà cũng đành yên lặng ở nhà, chờ Linh trở lại.
Cuối cùng thì Linh cũng trở về nhà, nhưng thời gian đó chồng bà vừa mất khiến bà không có tinh thần để tìm hiểu chuyện của Linh.
Nhưng đến giờ này thì không tìm hiểu là không được.
"Con rời nhà vì My" Linh thành thật. Gương mặt như có vẻ trấn tĩnh nhưng bên trong cô vẫn cảm thấy hồi hộp hơn lúc nào hết. Cô đang tự hỏi phải chăng là My hôm trước cũng có phần hồi hộp như mình. Nếu My cũng đã có can đảm thừa nhận với ba mẹ chị ấy thì cô cũng đâu có gì là không thể nói thật tất cả với mẹ mình "Thực ra, nếu muốn bắt đầu, phải tính từ lúc con thay đổi nguyện vọng vào trường đại học mà con thích, con chọn trường con đã học, chỉ vì nơi ấy có My theo học"
"Con...mmm...con thích My từ trước?" dù bà cố giữ cho giọng mình bình thường thì vẫn không tránh khỏi ấp úng khi hỏi thẳng con gái bà sự thật.
"Dạ" Linh gật đầu, môi cong lên nụ cười chứng tỏ đó là điều hạnh phúc "Con thầm mến My, nhưng không nói cho chị ấy biết. Con cũng không dám nói với ai cả, vì thấy mình khác biệt, cũng vì sợ thứ tình cảm này đưa ra ánh sáng sẽ nhận những chỉ trích" Linh ngừng lại, cô nhận thấy cảm xúc mình cũng đang dâng cao, cô hít hơi sâu lấy lại bình tĩnh.
"Con cứ tiếp tục"
"Con nghĩ mình sẽ giữ im lặng như vậy là sẽ ổn, nhưng lại quên mất My cũng cần một người yêu, một gia đình, và không ngờ anh Lâm lại là người cho My những điều đó. Con biết mình không thể tranh giành với ai, nhất là người đó lại là anh Lâm. Ngày con rời nhà, vì con muốn buông bỏ"
Theo dòng kể của chính mình, Linh lại nhớ đến lí do vì sao mình trở về, nhớ đến người ba đã mất, đôi mắt ngân ngấn nước, Linh nghẹn ngào "Con vì sự ích kỉ của mình, lại bỏ lỡ những ngày cuối cùng có thể bên cạnh ba, con rất hối hận, nên con không muốn điều tương tự xảy ra, con trở về, để ở cạnh mẹ"
Mẹ Linh cũng xúc động, bà lắng nghe những gì tự kể của con mình, có phần thương cảm, cũng có phần oán trách. Bà trách đứa con này chuyện gì cũng giấu kín trong lòng. Cũng trách chính mình quá tin tưởng vào con bà, dù cho con bà có độc lập đến mức nào thì cũng chỉ là đứa trẻ, vẫn luôn cần người dẫn dắt, chỉ bảo.
Thấy bà cũng đỏ hoe mắt, Linh đi lại giường, ngồi gần lại mẹ mình, nắm lấy tay bà "Con...xin...lỗi"
Lau đi giọt nước mắt nào vừa rơi xuống, bà lại lấy lại trấn định "Kể tiếp chuyện sau đó đi, chuyện lỗi của con, tính sau"
"Con những tưởng con, My, anh Lâm sẽ có thể sống một cách hòa hợp. Nhưng..."
"My, người nó thương, là con, đúng không?
Linh gật đầu "Con trở về, lại không điều chỉnh tốt được tình cảm của mình"
"Anh Lâm cũng biết giữa chúng con... nên nhiều lần ép buộc My gần gũi với mình. Mà nghiêm trọng nhất là hôm My và anh Lâm về thăm ba mẹ chị ấy, lần đó, anh Lâm ép buộc, khiến My hư thai"
Bàn tay mẹ Linh run lên, bà không ngờ những đứa con bà thương yêu lại đằng sau lưng bà, làm những chuyện bà không tưởng tượng nổi.
Một sinh linh nhỏ bé, đáng thương, vô duyên vô cớ vì lỗi lầm của những người lớn, lại vô pháp thấy ánh mặt trời.
Người làm bà nội như bà, lại mơ hồ, đến nỗi không biết sự tồn tại của nó.
Như không nhận ra cảm xúc thay đổi của mẹ mình, Linh lại tiếp tục màn thú nhận sự thật
"My muốn li hôn, nhưng anh không đồng ý, anh muốn níu giữ lại hôn nhân"
"Lâm nó đã làm gì uy hϊếp My?"
Linh ngập ngừng, cô khó mà nói tiếp được những gì sau đó. Mẹ cô lại thúc giục, cô đưa mắt nhìn bà
"Con và My.... phát sinh... quan hệ, anh Lâm lại có những ảnh chụp lúc đó"
Mẹ Linh phải lấy tay giữ ng mình, tim bà thình thịch lên khiến bà choáng ngộp, bà hít hơi sâu. Bà cứ ngỡ chuyện trước đó là đã quá sức tưởng tượng của bà rồi. Câu vừa rồi của Linh đánh sâu vào lòng bà. Bà cảm thán, tại sao chuyện bất hạnh này lại có thể xảy ra trong gia đình bà.
Bà trầm ngâm một lúc lâu, cơn xúc động trôi qua, bà hỏi "Vừa nãy Lâm đã xóa hết...ừm...mấy bức ảnh đó, đúng không?"
Linh gật đầu, cô như bị trút hết khí lực khi nói được câu cuối cùng vừa rồi, lúc này cô như chực chờ sự phán xét của mẹ mình mà không có bất kì lời phản biện nào.
"Ừm, cuối cùng mẹ cũng biết được tất cả sự thật" bà đứng dậy, rót lấy hai ly nước, đưa cho Linh một ly, bà giữ một ly. Bà uống vào rồi chầm chậm nói tiếp "Lâm và My, hai đứa nó chắc chắn phải li hôn. Hôn nhân của hai đứa như vậy là không cách nào tiếp tục được. Còn chuyện con và My... Mẹ không cho phép"
Mặc dù đã đoán trước mẹ cô sẽ phản đối, Linh vẫn có phần thất vọng
"Xã hội bây giờ cũng không ít người đồng tính, mẹ nhìn ra được, nhưng, với con của mẹ, mẹ không cho phép" giọng của bà trở nên cương quyết hơn. Thấy Linh định nói lời đáp lại, bà đưa tay ra hiệu Linh đừng nói.
"Trước đây mẹ đã một lần bất lực không làm được gì, lúc này, mẹ không muốn mình một lần nữa thất bại"
Linh ngơ ngác, nhãn thần trở nên bối rối, cô không hiểu những gì mẹ cô đang nói.
Phòng khách, My vẫn ngồi đó để đợi Linh trở ra. Cô không biết là may mắn hay xui xẻo khi để mẹ Linh nghe được chuyện. Có lẽ nhờ bà mà cô có thể li hôn. Nhưng còn chuyện giữa cô và Linh, bà sẽ nghĩ gì, sẽ làm gì.
Nếu chuyện li hôn được thu xếp xong, cô sẽ dọn ra khỏi đây, may mắn là cô đã nhờ vài người bạn tìm giúp một căn phòng. Có lẽ cô nhanh chóng đi xem phòng sớm để còn chuẩn bị sớm. Còn đang suy nghĩ thì cô nghe tiếng cửa phòng mở ra, nhìn thấy Linh bước ra, đôi mắt còn hồng hồng ươn ướt, trên gương mặt đầy vẻ mệt mỏi. Cũng không buồn nhìn cô, Linh trở về phòng mình
Linh đặt lưng xuống giường, cảm giác như mình đang mộng du mà không phải là sự thật, cô vừa nghe được gì, nghe được một câu chuyện xưa của một người phụ nữ xa lạ nào đó, xa lạ đến nỗi chính cô vẫn nghĩ mình chỉ nằm mộng mà thôi.
Làm sao có thể là sự thật được. Không thể nào, làm sao mẹ cô có thể nói với cô rằng cô không phải con ruột của bà.
Mẹ cô còn nói về người mà được gọi là mẹ ruột của cô. Bà nói mẹ ruột cô là em gái của bà. Sau khi kết hôn với ba ruột cô không lâu thì mang thai, trong lúc đó lại quen với một người phụ nữ, rồi nằng nặc đòi li dị với ba ruột cô. Mẹ ruột cô vì người phụ nữ kia, quyết tuyệt với gia đình ngoại cô. Bỏ đi cùng người phụ nữ đó. Đến mấy tháng sau, trong một đêm mưa, tiếng chuông cửa nhà bà vang lên. Trước cửa chính là cô, còn đỏ hỏn, kèm theo một lá thư của mẹ ruột cô. Trong thư viết vì người phụ nữ kia không thích trẻ con nên mẹ ruột cô đành gửi cô đến cho bà.
Vài năm sau, gia đình ngoại cô nhận được điện thoại từ cảnh sát ở thành phố Y, cho hay rằng mẹ ruột cô đã tự sát, yêu cầu gia đình đến nhận diện và đưa thi thể trở về. Bà, ông bà ngoại cô đã bay một vòng lớn, đến nơi thì thấy thi thể mẹ ruột cô, lạnh lẽo, đơn độc trong phòng xác.
Nhật kí của mẹ ruột cô ghi lại, mẹ ruột cô tuyệt vọng vì người phụ nữ kia thay lòng, bội bạc, lừa dối, lừa bà đổ tất cả tiền bạc vào làm ăn rồi lấy đi hết để bỏ trốn cùng nhân tình, phần vì tủi hổ, nhục nhã nên không dám trở lại nhà. Mẹ ruột cô quyết định, kết thúc những chuỗi sai lầm bằng cái ૮ɦếƭ.
Một phút nghĩ không thông, mẹ ruột cô đã đặt dấu chấm hết oan trái cho cuộc đời mình.
Và đối với nhà ngoại cô, sự tồn tại của mẹ ruột cô gần như là một vết đau, nên không ai nhắc đến, mà cũng không ai muốn nhắc đến. Họ cũng muốn cô có cuộc sống bình thường, nên không bao giờ muốn để cô biết sự thật.
Mẹ cô nói bà một lần không ngăn cản được em gái mình bước vào đường sai. Bà không thể để đứa con của em gái đó, cũng là đứa con mà bà dốc tâm dốc sức nuôi nấng cũng sẽ bước vào đường sai.
Linh chỉ kịp nghe đến đó mà không thể phản ứng được gì.
Cô như mất đi tri giác.
Đến khi cô được ai đó chạm đến, người kia nhẹ nhàng vén đi những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô. Linh thu hồi lại ánh mắt vô thần của mình, cô nhìn My, hốc mắt vừa khô lại ướt nhòe, cô ngồi gục đầu vào lòng My, khóc òa như đứa trẻ.
Nancy nhìn tài liệu Ivan đưa cho mình, cô phải thừa nhận năng lực điều tra của Ivan là không tưởng. Cô không rõ anh dùng cách gì lại có thể trong thời gian ngắn, điều tra được tỉ mỉ thông tin của Vũ như vậy. Nhưng cô không quan tâm lắm đến quá trình, cô cần kết quả, và kết quả thì đang trên tay cô.
"Ivan, còn tài liệu mà tên này có, ảnh gì đó, anh có lấy được không?" Nancy quả thật ghét người tên Vũ này. Cũng không rõ vì chính nghĩa, hay vì tình riêng.
"Vậy thì anh cần cam kết chắc chắn" Ivan là điển hình của một người biết kinh doanh, phải biết nắm bắt cơ hội.
"Ok, anh sẽ không phải ở lại đây" Nancy sảng khoái đồng ý. Nếu có thể giúp được Trang chuyện cuối cùng này trước khi cô về Mỹ thì cái giá như thế nào cũng không thành vấn đề. Mà vốn dĩ thì yêu cầu của Ivan không quá đáng.
"Ha ha, em nhớ đấy nhé" Ivan đi lại gần, đưa cho Nancy thêm một túi tài liệu khác, mà trong đó là mấy cái usb.
Nancy ngạc nhiên, rõ ràng cô chỉ nhờ anh điều tra thông tin, lại không ngờ anh làm thêm một bước "Anh đã cầm về luôn? Có chắc chắn toàn bộ hay không?"
"Anh không biết tên này có thể nuốt tài liệu vào bụng, nếu có thì bấy nhiêu đó không phải toàn bộ" biện pháp của anh cũng không có gì cao tay, sau khi nhận lấy tài liệu từ thám tử tư, anh quả thực nhìn không vừa mắt loại người này, anh đã thuê tiếp vài người, đến nhà Vũ, dùng vũ lực với Vũ. Ban đầu anh định buộc Vũ xóa hết nhưng không biết suy nghĩ gì đó, cuối cùng buộc Vũ đưa ra tất cả thứ Vũ có đồng thời cũng phải xóa toàn bộ những file này được lưu trữ trong mail và những nơi khác
Nancy vui vẻ, đi lại gần anh, hôn lên má anh rồi xoay người ra khỏi phòng. Cô cần mang tin tốt này đến cho Trang, cũng không quên mang theo mấy cái usb.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.