My dìu Linh trở về nhà, Linh đã tỉnh táo hơn lúc nãy nhưng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Mở cửa phòng, đưa Linh vào, My lay lay
"Em đi tắm đi, chị pha cho ly trà gừng, uống xong hẳn ngủ"
Linh gật gật, cô hơi đau đầu. Hôm nay cô uống khá nhiều, không rõ là do vui mừng cho hai người bạn hay nghĩ lại chính mình, cảm thấy tủi thân. Linh để vòi sen phủ nước ướt cả toàn thân mình. Để nó dội thẳng vào mặt mình như muốn để bản thân mình tỉnh táo lại.
Nước phủ đầy gương mặt, lại không biết là nước hay nước mắt của cô.
Linh ngồi sụp xuống, cô cảm thấy cái lạnh buốt vào tận xương. Dù có mạnh mẽ đến đâu thì chung quy Linh vẫn là cô gái. Vẫn có những lúc yếu đuối, chứ không phải cứng rắn chống đỡ tất cả mãi. My có áp lực, chính cô cũng có. Hàng ngày gặp mặt My, cùng My đi làm, có đôi khi có những cử chỉ thân mật, nhưng chỉ là những hành động lén lút. Lại có cảm giác như người thứ ba phá hoại gia đình người khác. Cô không quan trọng mình cho đi bao nhiêu, nhận lại bao nhiêu, nhưng ít ra phải có được một kết quả mà không phải là đi từng bước tính từng bước. Có phải trả giá bao nhiêu, để đánh đổi được tương lai của cả hai cô cũng không sợ, cô chỉ sợ có làm thế nào thì cũng không có kết quả. Cô ngưỡng mộ hai người bạn mình. Trước đó là dũng cảm đối mặt với những khó khăn, cấm đoán của gia đình. Giờ thì ngưỡng mộ vì những dũng cảm đó đã không vô ích. Cô uống từng ly từng ly, mặc kệ bao tử đang đau đớn, dày vò cô. Cô muốn chúc mừng bạn mình, lại muốn cười vào chính mình.
Nhưng Linh không hề có ý trách My. Những ngày này mẹ của My thường xuyên gọi điện đến hỏi thăm con gái bà, cách chừng đôi ba ngày lại có một cuộc gọi. Trước đây bà không phải như vậy. My mỗi khi nghe máy, đều có vẻ né tránh cô, gượng gạo mà trả lời. Và y như rằng My đều cau mày, thở dài sau khi cúp máy. Không cần nghĩ cũng hiểu bà tạo áp lực cho My đến thế nào. Có mẹ cô ở đó, có Lâm ở đó, cô không thể một bước mà ôm lấy My an ủi. Chính vì hiểu cho nỗi khổ của My, cô lại càng đau lòng hơn. Đau lòng cho My, lại đau lòng cho chính mình. Cô cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ giữ lấy My, cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ vì đại cục. Càng kiềm nén lại càng mệt mỏi. Lại càng đau lòng.
Dồn nén lại bấy lâu, được dịp, nước mắt rơi ra như tức nước vỡ bờ. Linh cũng không rõ mình đã ngồi bao lâu, đến khi nghe tiếng My giục, cô mới tắt nước, thay đồ rồi ra ngoài.
Trông thấy Linh lạnh run, My đi lại, kéo Linh ngồi xuống, lại lấy khăn lau khô tóc cho cô. Đưa cho Linh ly trà "Em làm gì lâu vậy? Bao tử còn khó chịu không?"
Linh lắc đầu, cầm ly trà uống một chút, lại đặt xuống bàn, rồi nằm xuống trên đù* My, xoay người đưa tay ôm lấy eo My
Nhận ra Linh khác thường, My khẽ hỏi "Em mệt lắm sao?"
"..."
My cũng không hỏi nhiều, ngồi đó xoa tóc Linh. Được một lúc, lại cảm giác Linh run nhè nhẹ vai, My kéo Linh dậy "Em khóc sao" cô đưa tay lau đi nước mắt, nhưng càng lau Linh lại càng khóc lợi hại hơn. Khiến My cũng hồng mắt theo.
Linh cũng không biết vì sao. Cô lúc nãy cũng đã khóc thỏa thuê. Vừa rồi thấy My, lại cảm nhận My quan tâm mình, lại có cảm giác chua xót, không kìm nén được. Cô nghĩ hẳn do tác dụng của bia. Cô không phải là đứa ưa khóc.
"Chỉ là em cảm thấy vui quá"
Không tin, "Thật sao, chị không thấy như vậy"
Lấy lại vẻ mặt bình thường của mình, lại hơi cười cợt "Thực ra thì cũng không hoàn toàn như vậy, hai đứa bọn nó đi bỏ em lại, aizzzz, trọng sắc khinh bạn, có vợ là đi lo hạnh phúc cho riêng mình, bỏ rơi bạn bè"
Cảm giác trong lòng nhéo lên một cái, My chần chừ "Em...có cảm thấy chị bất công với em không?"
Linh biết một lúc hành động theo cảm xúc đã khiến My lại suy nghĩ nhiều. Cô đang muốn đánh vào mặt mình. "Nói ngốc gì vậy, sao lại cảm thấy bất công gì chứ"
"Chị đáng lẽ nên li hôn" My rầu rĩ, cô làm sao không biết được điều này. Muốn ở cạnh Linh, trước hết cô phải có được thân tự do đã. Sau đó chắc chắn sẽ còn những khó khăn khác, nhưng bước đầu đã không dám bước, lấy gì tính tới những khó khăn sau đó.
Cô quả thực ích kỉ, đã cần tình cảm của Linh, không muốn Linh buông tay, lại không muốn để ba mẹ lo lắng. Cô biết rất khó để làm vẹn cả đôi đường, đành phải để một bên ấm ức, cô lại chọn bên đó là Linh.
Đưa hai tay chạm lên má My, lại áp trán mình lại, Linh nhỏ giọng "Đừng nghĩ nhiều có được không, em không hề có ý trách chị. Miễn là hằng ngày có thể trông thấy chị vui vẻ là được"
"Vậy nói chị biết, sao lại khóc?"
"Em nói rồi mà, có chút không nỡ nhìn hai đứa nó đi xa, bao giờ mới gặp được"
Linh lại tiếp
"Chị cùng em đi Mỹ nha, dự lễ kết hôn của bọn họ"
Thấy My có vẻ do dự, Linh lại vỗ trán mình, tia thất vọng trong mắt thoáng chốc mất tăm, không đợi My nhìn ra "Em quên mất cha Minh đang dồn việc cho chị. Không đi, không đi. Để em đi mua quà về cho chị"
"Chị không nói là không đi, cũng không phải là không sắp xếp được. Để chị nói anh Minh rồi cho em biết sau"
Sau lại chủ động hôn Linh "Em nằm xuống ngủ, không thì mai sẽ khó chịu"
Ra khỏi phòng Linh, My trở về phòng mình. Cô sửng sốt khi thấy Lâm đang nằm ngủ ở đó, cả giày cũng chưa thay. Không biết Lâm lại giở trò gì, cô thoáng do dự không biết nên hay không đánh thức Lâm dậy. Lúc sau, cô quay ngược trở ra, lại sang phòng khách, thấy phòng lại bừa bộn, có hương vị của Lâm ở đó. Lắc đầu, lại đi ngược trở ra. Chẳng lẽ tối nay cô không có chỗ để ngủ.
Linh thấy nhức đầu nên trằn trọc không ngủ được. Cô ngồi dậy quờ quạng ở bàn đèn, tìm hộp thuốc đau đầu của mình. Trút ra thì thấy đã hết. Thở dài, chắc tủ thuốc bên ngoài vẫn còn. Cô ngồi dậy, day day trán rồi đi ra.
Đèn phòng khách còn mở, ánh sáng hơi chói khiến Linh nheo nheo mắt, thấy có người ngồi đó, Linh không vui
"Còn chưa đi ngủ?"
Đang ngồi thất thần, đến khi Linh ngồi cạnh My mới nhận ra "Lâm trong đó"
"Asss, lại muốn gì đây" Linh cảm thấy Lâm những ngày này như vậy là tốt rồi, không hiểu lại muốn làm gì
"Nên chị định ngồi đây tới sáng" khó chịu Lâm là một, khó chịu My là mười. Sao cô lại không biết quan tâm sức khỏe của mình.
"..." My không trả lời, cô sợ mình gật đầu sẽ làm Linh khó chịu hơn
"Đợi em một chút" không dằn được cơn đau, Linh đi tìm thuốc, uống vào rồi quay lại nắm lấy tay My, kéo vào phòng mình
"Không có mẹ ở nhà, không cần phải giải thích với ai, chị vào ngủ đi"
Những tưởng uống thuốc vào sẽ không còn đau, bản thân cô có thể ngủ được ngon giấc. Không ngờ, vẫn không thể ngủ được.
Mà lần này không phải vì đau đầu.
Trở mình, lại trở mình. My cười cười, quay người lại phía Linh, đưa tay ôm lấy cô "Nằm yên, em động vậy sao ngủ được, chị cũng không cách nào nhắm mắt lại"
"A, sorry" Linh căng thẳng, cái ôm của My khiến cô không dám động đậy.
"Thả lỏng chút, chị không phải ôm khúc cây"
"A, em đang thả lỏng" Linh lầm bầm trong miệng "Mềm nhũn như nước hết rồi, muốn lỏng cỡ nào nữa chứ" Linh đang nói tâm mình, một cái ôm của My cũng đủ khiến cô dù đang trạng thái căng thẳng trở thành mềm nhũn. Lại nói, cái căng thẳng này, khác với cái căng thẳng kia
"Em nói gì, chị không nghe rõ"
"Không có gì, chị ngủ đi, em cũng không quậy nữa" Linh phủ nhận
"Ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Cầm lấy những viên thuốc mà Linh lắc đầu cười. Biết rõ tối mà uống nhiều bia, thế nào sáng hôm sau cũng phải ngậm nuốt những thứ này. Nhưng cô vẫn nốc cạn cả tá bia là ít. Có khi là thế, dù biết kết quả không tốt, lại không chút do dự mà nhảy vào. Sáng lại dậy hơi trễ, không kịp ăn sáng ở nhà, chỉ kịp mua một chút bánh ngọt, ăn chỉ được một cái, còn lại gần như cả phần. Và phần đó đang nằm trên bàn không nhúc nhích.
Trang gõ cửa, nghe tiếng Linh, cô đẩy cửa bước vào, trên tay lại là một phần cháo nóng
"Chị chưa ăn sáng đúng không? Ăn chút cháo nóng đi, tối qua bao tử không tốt, lại uống bia quá trời"
Linh cười cười, nhìn lại phần ăn sáng trên bàn, lại nhìn cháo trong tay Trang. Cô chần chừ rồi đưa tay nhận lấy "Cảm ơn em". Cô không ngốc mà không nhận ra Trang có phần nhiệt tình quá mức đối với mình, nhưng cô cũng không muốn để Trang khó xử, nói gì thì Trang cũng là em của bạn thân. Khi người ta vẫn chưa tỏ ý gì thì cô cũng không có lí do mà từ chối thẳng thừng.
"Em đã ăn chưa?"
"Em ăn với mấy bạn rồi, nghĩ chị chưa ăn nên mang vào thử, may quá"
Linh chỉ chỉ phần ăn trên bàn "Chị cũng có mua, nhưng cảm thấy không muốn ăn, ăn được một cái, lại thôi"
Trang cười cười rồi trở ra ngoài, mặc dù rất muốn nhưng cô cũng không thể đứng đó mà nhìn Linh suốt được. Tối qua cô đã nhận ra được, hóa ra Linh không có ác cảm với tình cảm nữ nữ, không chỉ vì Trà và Vân là bạn cô, cũng không vì cô là người trẻ, suy nghĩ có phần thoáng. Mà còn vì chính Linh cũng có tình cảm đặc biệt với một cô gái khác. Mặc dù biết được Linh sớm đã có người trong lòng, nhưng Trang không ngại. Cô suy nghĩ, nếu so ra thì thứ tình cảm giữa Linh và My, liệu có ngày nào có thể thấy được ánh mặt trời sao. Chưa kể đến việc cả hai là chị dâu em chồng, My vốn không có thân tự do, sao lại có thể bên cạnh Linh đường hoàng được.
Cô nhận ra mình thích Linh. Cô thường xuyên thấy nhớ sếp trực tiếp này của mình. Nhớ dáng vẻ lạnh lùng, nhớ cái nhíu mày khó hiểu. Nhớ cách Linh quan tâm cô, dù chỉ như em gái. Cô cảm thấy mình vẫn có cơ hội, nếu bản thân biết tranh thủ. Hoặc giả cơ hội không đến với cô, cô sẽ tự tạo. Từ nhỏ, có điều gì là may mắn, tự nhiên đến với cô đâu. Những gì cô có, cô muốn có, đều do chính sự cố gắng của cô mà ra. Lần này, cô cũng tự tin là vậy.
Chí ít, cô không phải chịu ràng buộc gì, nếu đến với Linh.
Hơn hết vẫn là, phải lay động được tình cảm ở Linh. Có lẽ sẽ khó khăn, bởi từ Trà cô biết tình cảm Linh dành cho My không phải là một sớm một chiều. Nói khác hơn phải là đã sớm ăn sâu vào lòng Linh. Nhưng khó, không có nghĩa là không thể. Có thể phải dùng một chút thủ đoạn. Không sao, miễn có được kết quả như cô mong muốn.
Hơn nữa... Trang hơi lắc đầu, dù thế nào thì cô cũng phải tranh thủ. Không dễ gì động lòng trước một người, nếu buông tay ngay cả khi chưa thổ lộ tình cảm, chẳng phải là quá thất bại rồi sao.
My ngồi ở phòng làm việc, có chút lo lắng cho Linh nên gọi điện lại
"Em đã ăn chưa?"
Linh không nói cho My biết, thứ cô ăn do Trang mua, dù cảm giác My ghen tốt, nhưng cô không muốn My bận lòng hơn "Em ăn rồi, cũng uống thuốc xong, đừng lo"
"Cho chừa, không được mà thích uống nhiều" My bực mình, ai vẫn hay nói cô không biết tự lo cho sức khỏe, đến lượt bản thân rồi thì sao.
"Em là người bệnh"
"Trưa nay đi ăn với chị"
Sáng nay người lái xe là My, cô chỉ ngồi ở ghế phụ lái, và nghe My càm ràm cả buổi. Cô tỏ ra nhăn nhó, nhưng trong lòng ấm áp xen lẫn ngọt ngào.
"Không cần, mắc công chị đi lại, không gần gì"
"Em cũng biết không gần mà vẫn đi được?" My nghĩ thầm cô cũng chẳng phải trẻ con, cứ thích bảo hộ như bảo hộ một đứa trẻ. Hơn nữa, cô lại lớn hơn Linh "Thôi vậy nha, anh Minh lại tìm chị"
"Okay, aizzz cha Minh mà không gay em thậm chí nghĩ anh ta thích chị"
My bật cười, rồi cúp máy, quay lại công việc của mình. Linh cũng cong môi, nhận được quan tâm của người yêu, còn gì tốt hơn.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.