"Cậu xác định là ở lại? Không có chuyện gì chứ?"
....
"Ok, vậy bọn mình về trước, có gì thì gọi cho bọn mình, biết chưa?"
....
"Cậu....à mà thôi, nhớ là có gì thì cứ gọi cho bọn mình"
"Linh ở lại?"
"Ừm, mình cũng nghĩ cậu ấy sẽ khó mà thoát khỏi ma trảo của chị ấy, mình chỉ lo rồi cậu ấy có bỏ chạy sang nơi khác không, ở đây ít ra còn có hai đứa mình bên cạnh. Cái con người này, haizzz, không làm người khác bớt lo"
"Cậu ấy không sao đâu, hơn nữa biết đâu nhờ lần này mà cậu ấy chịu quay về, mọi thứ sẽ được giải quyết."
"Mong là vậy. Mình tìm gì đó ăn đi, lúc nãy cũng không ăn uống được gì cả"
"Cậu đói? Mình cũng đói, về nhà là được rồi, mình sẽ cho cậu ăn no"
Trà cười cười một cách bí hiểm và quay sang nhìn người yêu. Trà nhấn ga chạy nhanh về nhà, tâm can bảo bối đang đói thì có lí do gì lại chần chừ để nàng đói cho đành. Vân dường như không nhận ra ẩn ý ranh ma của Trà
"Linh, ở lại, có được không?"
Linh gỡ tay cô gái đang nắm lấy tay mình. Cô cũng ngờ ngợ người kia đã tỉnh từ lâu. Nếu với sức nặng của một người say thì Linh sẽ rất khó khăn để có thể tự mình dìu cô ấy bởi Linh có dáng người mảnh mai, nếu không muốn nói là gầy.
"Nếu chị đã tỉnh thì tốt, tôi về trước, tiền phòng tôi đã thanh toán rồi, chị cứ yên tâm khu này an ninh rất đảm bảo"
Linh xoay người định rời khỏi thì như phát giác điều không ổn, Linh quay lại thấy cô gái trên giường đang nhìn thẳng chính mình mà rơi lệ.
"Chị thôi đi được không? Có ai ép buộc gì chị mà chị lại có vẻ mặt như vậy?"
...
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa" Linh tiến lại giường, khẽ lau nước mắt cho cô gái. Cô gái này không phải ai khác mà chính là My, chị dâu của Linh, cũng đồng thời là người mà Linh muốn trốn chạy. Mọi chuyện bắt đầu từ khi Linh vào năm cuối cấp trung học, còn anh Linh, Lâm, vào đại học. Vào một ngày chủ nhật, Lâm dẫn bạn gái về nhà giới thiệu cho cả nhà, cô bạn của Lâm lại không đi một mình mà lại đi cùng cô bạn khác, ấy là My. Ngay từ đầu, thay vì chú ý, để tâm đến cô bạn gái của anh mình, Linh lại quan tâm hơn tới My, đặc biệt là những khi My cười, nụ cười có sức hút khiến Linh không thể rời mắt được. Linh cũng thoáng đỏ mặt và bối rối mỗi khi bắt gặp My nhìn mình. Cái gì mà vừa gặp đã yêu hẳn là đây. Kể từ hôm gặp My, Linh thường hay thất thần. Mặc dù rất muốn nhưng Linh không thể nhờ anh mình để có thể tiếp cận được My. Chung quy mối quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm, vì Linh không thích ở anh mình ở cái tính đào hoa. Cô bạn gái lần này Lâm dẫn về nhà chơi là người thứ mấy Linh cũng không nhớ rõ, mà chính Lâm cũng chưa chắc có thể nhớ.
Linh nhận ra mình khác biệt từ lâu, khi không thấy hấp dẫn bởi một bạn nam, mà thay vào đó Linh thường bị thu hút bởi những cô gái. Linh từng quen bạn gái khi vừa vào trung học, nhưng chuyện chẳng đi tới đâu vì cả hai còn khá trẻ, tuổi trẻ khí thịnh, thường xuyên cãi nhau và tất yếu là dẫn đến đổ vỡ. Linh cảm thấy có chút buồn trong thời gian đầu sau chia tay, nhưng cũng không lâu, và không quá sâu sắc. Linh như nhận ra không hẳn mình yêu cô bạn gái này, hoặc có lẽ những cảm giác thất tình đầy đau khổ mà trong những câu chuyện Linh từng biết vốn là giả. Mãi tận sau này, Linh cùng người bạn gái này vẫn liên lạc với nhau, xem nhau những người bạn.
Cũng từ khi chia tay người bạn gái đầu tiên, Linh đã không quen ai, cũng không rung động trước ai, cho tới khi gặp My. Linh biết được My học chung trường với anh mình, nhưng khác chuyên ngành, Linh đã không vội tiếp cận My mà có hẳn riêng cho mình một "kế hoạch dài hạn". Linh ôn luyện để có thể thi đậu vào cùng trường, cùng ngành với My, có như vậy mới có thể dễ dàng tiếp cận được với My hơn.
Nếu nói khoảng thời gian nào Linh cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến hiện tại thì có lẽ khoảng thời gian đại học là hạnh phúc nhất. Vì lúc ấy, "kế hoạch" từ trước của Linh gần như theo đúng quỹ đạo. Cả hai quả thực đã thân thiết và gần gũi với nhau hơn. Nhưng nếu hỏi khoảng thời gian nào Linh cảm thấy dằn vặt, đau đớn nhất thì cũng chính là thời gian học đại học ấy. Vì có một điều lệch khỏi dự tính ban đầu của Linh, là Lâm chia tay cô bạn gái của mình, đồng thời cũng tìm cách theo đuổi My. Mà thái độ của My thì ban đầu từ chối nhưng không biết vì điều gì, khoảng thời gian sau đó lại đồng ý quen với Lâm.
Linh đã nghĩ anh của mình cũng như những lần trước đó, không duy trì mối quan hệ quá lâu với My, nhưng mọi thứ không nằm trong tầm kiểm soát của Linh khi cả hai người đã kéo dài mối quan hệ cho hơn 4 năm. Và điều vượt khỏi sự chịu đựng của Linh chính là lúc Lâm hớn hở thông báo với cả nhà rằng My đã chấp nhận lời cầu hôn của Lâm. Chính vì thế Linh đã trốn chạy, đã chối bỏ, đã không muốn nhìn thấy những gì đang xảy ra. Nhưng hiện thực vốn luôn không như mong muốn...
"Chị đừng khóc, chị biết tôi không giỏi dỗ người khác"
"Nhưng em giỏi dỗ chị là được" My ngồi dậy đối diện với Linh, cố nặn ra một nụ cười. My nhìn chằm chằm vào gương mặt Linh, gương mặt này, đã mấy tháng nay My không lúc nào không nhớ. Rõ ràng chính mình quyết định, chính mình lựa chọn nhưng tại sao khi biết được Linh quyết định từ bỏ, quyết định ra đi, lại khiến mình đau đớn đến vậy. My muốn tiến lại ôm lấy Linh nhưng Linh đã vội dịch ra một khoảng
"Đừng lại, nếu chị sợ ở một mình thì trước để tôi gọi cho bạn tôi để họ về trước. Sáng mai tôi đưa chị ra sân bay để về"
Thấy Linh tỏ ra lạnh lùng với mình nhưng My không ngại. My biết là lỗi do mình, cũng biết Linh là cô gái mềm lòng. Nếu không phải thế thì Linh đã có thể bỏ mặc mình tại quán bar. Cũng không trở nên do dự và rồi cuối cùng quyết định ở lại. My khẽ dịch người, tiến lại ôm lấy Linh
"Để chị ôm em trước"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.