Đang đi trên đường bỗng nhiên phát hiện có người theo dõi nàng, Ngọc Hiên nhanh nhẩu đi lại gần một nam thanh niên, nàng nắm lấy bàn tay hắn ta, nói rằng, "Giúp tôi, xin anh."
Cậu chàng này có hơi chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nắm lấy bàn tay của nàng dắt nàng đi. Đám người kia định dựng hiện trường giả, thấy vậy bèn tản ra rồi bỏ đi. Ngọc Hiên phát hiện mọi người đi rồi bèn cám ơn cậu ấy, giải thích một chút, cậu ấy hiểu được bèn nói nàng thông minh, có thể phản ứng nhanh lẹ.
Thật ra Ngọc Hiên cũng không biết khi nàng nắm tay cậu ấy có khiến cậu ấy bị đánh cùng nàng không, nhưng đây là chốn không người, nàng nghĩ không có lý do họ sẽ không đánh nàng được.
Nhưng Ngọc Hiên tránh được ba mươi không tránh được ngày rằm, bác Trương nói với nàng sau khi chở nàng về nhà sẽ quay đầu xe đi đổ xăng, nàng nghe vậy bèn gật đầu. Không ngờ bác Trương vừa mới quay xe đi chưa lâu, nàng chưa kịp vào đến nhà đã bị đánh trước cửa.
Đám người kia chỉ có chủ đích là đánh nàng, không cần biết nàng có van xin cỡ nào. Ngọc Hiên cảm thấy mặt nàng cũng đau, tay cũng đau, cả người đều bị bọn hắn đánh. Nàng nằm co rút trên sàn đất, cảm nhận cơn đau đến độ ngất đi. Lúc nàng không còn chút sức lực đám người hung hãn kia mới tạm hài lòng bỏ đi.
Đến khi bọn họ đi rồi Ngọc Hiên vẫn nằm yên trên sàn đất, đầu óc nàng quay cuồng không thể nào tự đứng dậy được, cảm nhận vị tanh nồng của máu len lỏi vào khoang miệng. Nàng nằm đó nhìn mặt đường lạnh lẽo, cảm nhận như sắp trải qua thêm một đời người.
Kiếp trước nàng hèn nhát ૮ɦếƭ đi, những tưởng bản thân sẽ thay đổi, sẽ khác hơn, sẽ không phạm phải tình ái sai lầm. Không nghĩ nàng lại đem lòng yêu em chồng của mình, lại còn năm lần bảy lượt ngăn cản em ấy đừng đi sai hướng không thành. Nàng biết con đường đó sẽ không thể nào dẫn Huệ Gia đến đích như Huệ Gia muốn, chỉ có thể khiến cả hai phân ly.
Cả người mệt nhoài không thể đứng lên, mà khu nhà riêng biệt này cũng không phải nơi có nhiều người qua lại. Ông trời còn không thương nàng, còn đổ mưa, Ngọc Hiên nằm cảm nhận mưa làm nhòe đi máu trên trán nàng, làm đỏ thẫm cả một vùng loang lổ. Mưa mặn? Hôm nay mưa mặn? Hay là nước mắt, là máu của nàng?
Ngọc Hiên nằm yên trên đất gần nửa tiếng chú Trương mới quay về, thấy nàng nằm ngất đi trên đất bèn lo sợ ôm nàng bỏ lên xe, chở vào bệnh viện. Bác sĩ nói Ngọc Hiên bị thương khá nặng, phải ở lại theo dõi thêm.
Huệ Gia đang đi học thì nhận được tin nhắn của Long Hội, bọn họ nói sẽ đánh ૮ɦếƭ người của nàng, nàng càng nghĩ càng lo lắng, chưa kịp gọi cho Ngọc Hiên thì chú Trương đã gọi cho nàng thông báo Ngọc Hiên đang nằm viện rồi. Huệ Gia bỏ tiết học chạy lên bệnh viện xem, thấy Ngọc Hiên cả người nằm yên trên giường bệnh tim bèn thắt lại, nàng đứng ở cửa phòng thẫn thờ.
Nàng biết nàng làm nghề này người bị hại có thể là Ngọc Hiên, thế nên mấy ngày trước nàng đã quyết định bỏ nghề, không làm người phụ nữ của mình rơi vào vòng nguy hiểm nữa. Nhưng nàng không ngờ bản thân nàng không ***ng chạm đến họ, không có nghĩa họ không động chạm đến nàng. Ngọc Hiên lúc này đang nhắm mắt say ngủ trên giường, trên trán có vết thương, tay chân bầm dập không còn như Ngọc Hiên ngạo nhân thường ngày, càng nghĩ Huệ Gia càng tức run người, trong lòng xót đến độ không nói thành lời.
"Sao? Trả thù không?" Tưởng Duyệt Nhiên nhắn tin cho Huệ Gia, Huệ Gia ôm điện thoại trong tay, nhìn Ngọc Hiên thật lâu.
Cuối cùng… Quyết định vẫn là không trả thù.
"Em không muốn dính phải thứ này nữa. Từ giờ về sau, Huệ Gia em thề không bao giờ làm hắc đạo nữa." Huệ Gia nhắn tin lại cho Tưởng Duyệt Nhiên, nàng sợ rồi, nàng chừa rồi, không bao giờ dám đem tính mạng của Ngọc Hiên ra đùa giỡn nữa. Nàng có thể bị đánh, bị gϊếŧ, nhưng nàng không muốn người bị đánh bị gϊếŧ là Ngọc Hiên. Trước giờ nàng chỉ ích kỉ nghĩ bản thân mình bị đánh, bản thân mình đau, không đánh Ngọc Hiên là được. Không nghĩ rằng thấy đối phương có vấn đề lòng lại đau đớn đến vậy. Vậy mà Ngọc Hiên thấy nàng bị đánh hết lần này đến lần khác, có hôm có cả vết chém trên tay, Ngọc Hiên đã cảm thấy thế nào?
Mất một ngày Ngọc Hiên mới chịu từ trong mộng tỉnh dậy, thấy Huệ Gia đang gục đầu bên giường bệnh của mình, nước mắt ấm ức lại tuôn ra, nàng đánh vào vai Huệ Gia một cái, Huệ Gia đau, vết thương trên người bị động còn khiến nàng đau hơn, nước mắt ứa ra, buồn lẫn tủi, nàng không ngăn được, "Huệ Gia… Chị ghét em…"
"Chị" Huệ Gia nhanh chóng thanh tỉnh, nàng lo lắng nói, "Chị đang đau, đừng động đậy lung tung."
"Đừng khóc, Ngọc Hiên, em hứa từ nay về sau sẽ nghe lời chị, nhất định không làm chị buồn, chị tổn thương nữa." Huệ Gia ôn nhu nắm bàn tay của Ngọc Hiên, ủ tay Ngọc Hiên trong tay mình, nàng thật sự sẽ không làm nghề có thể gây đến nguy hiểm cho Ngọc Hiên. Lần trước thấy tẩu tẩu trong hội ૮ɦếƭ nàng đã được cảnh tỉnh nên cố sống cố ૮ɦếƭ thoát ra khỏi hội, không nghĩ họ lại đánh người của nàng.
Nàng nhất định không trả thù, oan oan tương báo không bao giờ tận, vì vậy nàng đành để Ngọc Hiên oan ức một lần. Bản thân nàng sẽ vì sự oan ức này của Ngọc Hiên mà triệt để thoát khỏi giới hắc đạo.
Những ngày sau đó quả thật Huệ Gia hoàn toàn thoát ra khỏi được nơi dơ bẩn kia, Ngọc Hiên lúc đầu còn không tin, nhưng nàng thấy Huệ Gia chăm đi học hơn, thời gian rảnh đều ở trong phòng nàng cùng nghiên cứu dự án mới, không hề dành thời gian chạy đông chạy tây nữa. Nàng lúc đầu còn thấy oan ức, nhưng càng về sau càng thấy bị đánh là đáng giá, ít nhất nàng cũng không phải ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, nghĩ rằng không biết Huệ Gia ở ngoài đường còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Như lúc này đây Huệ Gia đang làm tiểu luận chuẩn bị thuyết trình, Ngọc Hiên đứng bên cạnh nàng ấy, nhìn xem nàng ấy đang chỉnh lại bố cục trên slide. Ngọc Hiên ghé đầu dựa vào vai Huệ Gia, nói rằng, "Đói không? Ăn chút cơm nha? Chị vừa nấu xong."
"Được, ăn cơm với chị." Mặc dù bài làm rất gấp nhưng Huệ Gia lại không từ chối Ngọc Hiên, lúc trước đã để Ngọc Hiên ăn cơm một mình không biết bao nhiêu lần, lần này làm lại vẫn may Ngọc Hiên không bỏ rơi nàng, vẫn chịu tha thứ cho nàng. Nàng nhất định không bao giờ để nàng ấy ủy khuất nữa.
Ngọc Hiên cảm thấy lần này bị đánh cũng thật xứng đáng, lần này thật sự đã giành lại được Huệ Gia khỏi hắc đạo. Nếu biết trước chỉ cần bị đánh thật mạnh tay Huệ Gia sẽ hồi đầu, nàng đã cho người đánh mình thật mạnh.
"Hiên, chị ăn một chút đi." Huệ Gia gắt rau bỏ vào chén Ngọc Hiên, mỉm cười, "Ăn ít rau da sẽ xấu."
Ngọc Hiên định từ chối, nghe đến đó bèn cong môi mỉm cười, "Còn sợ xấu? Chị trước giờ có bao giờ xinh đẹp?"
"Mắt chị cần đi khám." Huệ Gia cúi đầu ăn cơm, không nói gì với Ngọc Hiên nữa, nhưng Ngọc Hiên thấy nàng ấy đang cười thầm.
Tử Cách ngồi trên chiếc ghế màu nâu sữa Lục Lăng mua cho mình, đọc cho nốt cuốn sách. Điện thoại bên cạnh nàng nhấp nháy báo có tin nhắn mới.
"Đánh Ngọc Hiên thật nặng của chị đã hoàn thành, 10 vạn còn lại chuyển vào số tài khoản cũ nhé."
—
Nè chị gái, tiền đánh thuê của chị 300.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.