Buổi sáng chủ nhật thường là ngày nghỉ của Lam Lan và Thanh, mà ngày thứ tư Thanh nghe Lam Lan nói rằng muốn ăn lẩu, thế nên sáng sớm liền chạy xe máy ra chợ đi mua đồ về nấu. Bình thường ở xóm không thường xảy ra mất trộm, nhưng không hiểu sao mấy hôm nay trường hợp mất xe mất tiền khi đi chợ rất nhiều. Thế nên vừa vào mua đồ Thanh vừa canh chừng chiếc xe máy của mình, chỉ sợ mất nó, ngày mai không biết đi bằng gì đến chỗ làm.
Không ngờ vừa mới trả tiền xong, quay lại liền không thấy xe đâu. Thanh tím mặt, cô liền hỏi cô bán cá rằng, "Chị ơi, thấy xe của em ở đâu không?"
Cô bán cá nhìn cô ái ngại, ban nãy lo tính tiền cho cô cũng quên nhìn xem xe của khách ở đâu, bây giờ hỏi, cô cũng chẳng có gì hơn ngoại trừ câu, "tội quá". Thanh lập tức chạy ra bên ngoài nhìn xem xe của mình ở đâu nhưng bàng hoàng nhận ra xe đã mất rồi, chiếc xe đã gắn bó với cô gần chục năm, chỉ trong một phút lơ đễnh mà biến mất.
Thanh cắn chặt môi dưới của mình, trái tim cô bây giờ đang đập rộn trong ***g ng, không biết phải hành động như thế nào tiếp theo. Cảm giác lo sợ này khiến cô dường như thở không nổi, Thanh đi ra khỏi chỗ ồn ào đó, để cho mình một chút tĩnh tâm suy nghĩ xem nên làm gì.
Nước mắt ngay lập tức rơi xuống, Thanh sợ ngày mai đến không còn xe đi làm, được biết xe máy tuy rẻ nhưng không phải muốn mua liền mua, cô rất sợ. Vừa đi cô vừa khóc, bịch thức ăn mua về để nấu cho Lam Lan vẫn cầm ở trên tay.
Tử Cách đang đứng trên đường thì bỗng có ai ***ng vào lưng cô đau nhói, quay đầu lại thì thấy một người con gái vừa đi vừa khóc đâm sầm vào lưng mình. Cô không những không giận mà còn ân cần hỏi lại, "Em gì ơi… Em có sao không?"
Nước mắt của cô gái kia rơi xuống đầy mặt, người bình thường thấy đều không hỏi đến vì sợ có thể bị lừa gạt, nhưng Tử Cách lại hỏi. Cô không biết vì lý do gì mà cô gái kia lại đau thương đến nỗi vừa đi vừa khóc, ngày cô mất đi thứ quan trọng của mình, cô cũng rơi nước mắt y hệt.
"Em có chuyện gì hả?" Tử Cách giữ tay của Thanh lại, ân cần hỏi.
Hôm nay là chủ nhật nên Tử Cách không đi làm, cô lại tìm đến nơi gần biển Hải Khấu tìm kiếm Lăng Nhi của mình, vô tình chạm mặt Thanh. Thanh đang khóc nghe tiếng có người gọi mình liền ngước mặt lên nhìn, là một mỹ phụ xinh đẹp, phục trang đắt tiền đang đứng lo lắng nhìn nàng. Mặc dù quần áo trên người rất đơn giản, nhưng nhìn thế nào cũng biết đắt giá. Người này tuyệt không phải người sinh sống nơi đây.
"Em không sao. Cám ơn chị" Thanh lau đi nước mắt trên má mình, thì ra là khóc đến nhiều như vậy, hèn chi người ta lại lo lắng cho cô.
Tử Cách thấy vậy bèn lục lọi trong túi xách của mình một bịch khăn giấy, cô rút một tờ giấy ra đưa cho Thanh, sau đó nói, "Em lau mặt đi."
"Dạ." Thanh nhận lấy tờ khăn giấy, cô lau mặt mình, nước mắt thấm vào khăn giấy khiến khăn giấy trở nên nhăn nhúm. Khóc đến độ này thì chiếc xe kia cũng không thể quay lại với cô được, thế nên Thanh cắn môi mình nhè nhẹ, nhủ lòng mất thứ này sẽ kiếm được thứ khác.
Tử Cách gật đầu với Thanh, sau đó hai người đi song song với nhau. Từ ngày Lăng Nhi biến mất, Tử Cách đã đi khắp nơi làm phước rất nhiều, cô chỉ mong có một ngày thánh thần thấy được lòng thành của cô, giúp Lục Lăng có thể hồi tâm trở về. Thứ cô cần cũng chỉ đơn giản như thế.
Mặc dù là người lạ, lại khác biệt về mức sống như vậy nhưng Thanh thấy người phụ nữ kia có vẻ rất hiền từ, là dạng người vừa gặp đã có thể nảy sinh lòng hảo cảm. Mặc dù những người sống ở đây có thể quen thuộc gương mặt cô, thế nhưng khi thấy cô khóc không ai nguyện ý đứng lại hỏi, chỉ duy nhất người phụ nữ này. Trong lòng Thanh chợt cảm thấy ấm áp một chút, mặc dù vẫn còn đau lòng vì mất xe, thế nhưng bây giờ cũng đỡ đi một phần nhỏ nhoi.
"Nhà em xa không?" Tử Cách nhìn đoạn đường dài phía trước, hỏi, "Xe em đâu?"
Thanh nghe đến xe lòng lại nhói lên một cái, "Xe em vừa bị trộm mất rồi. Đáng lẽ ra em phải kĩ hơn."
"À… vậy nên ban nãy em khóc?" Tử Cách nghiêng nghiêng đầu nhìn Thanh, tựa tiếu phi tiếu nói. Thật ra Tử Cách biết một chiếc xe quan trọng với Thanh như thế nào, phải mất đi đồ trân quý đến độ nào người ta mới có thể vừa đi vừa rơi nước mắt?
"Khiến chị chê cười rồi." Thanh cười nhẹ một cái, có thể đối với người phụ nữ đối diện cô, một chiếc xe máy chẳng đáng là bao. Thế nhưng đối với Thanh một chiếc xe là cả một vấn đề lớn, xe có thể để cô đi làm, để cô đi chợ, bây giờ mất xe không khác gì mất chân, không biết phải đi thế nào.
"Chị chở em về, xe chị để bên kia đường" Tử Cách chỉ sang chiếc xe bên lề đường, ban nãy cô tự chạy xe xuống biển Hải Khấu, sau đó đỗ xe bên đường để đi vòng quanh khu chợ kiếm Lăng Nhi. Thanh toan từ chối, cô nói, "Thôi, em đi bộ về, nhà cũng không xa lắm."
Xe của Tử Cách nhìn cũng thấy đắt tiền, chiếc xe màu đen tuyền láng cóng đang nằm chiễm chệ trên đường, chỉ cần đặt chân lên Thanh cũng thấy ngại, đừng nói để cho Tử Cách chở nàng về nhà.
"Em thấy chị không phải người ở đây?" Thanh hỏi.
"Chị đi kiếm người, à mà sẵn tiện, em có biết cô gái tên Lục Lăng không?" Tử Cách lục lọi trong túi mình một tấm hình của Lục Lăng nhưng cô phát hiện ra hôm nay mình quên mang theo, thế nên cô ngại ngùng lục lọi trong điện thoại hình của Lăng Nhi. Lúc cô đưa hình cho Thanh xem, Thanh nhíu mày lại suy nghĩ, sau đó nói, "Hình như gặp rồi, cũng hình như chưa gặp. Em thấy quen quen."
Thanh không nhận ra cũng bởi vì quần áo trang phục của Lục Lăng hoàn toàn khác, ngay cả mái tóc của Lăng Nhi cũng cắt thành kiểu khác, bây giờ đang là tóc duỗi thẳng rồi nhuộm nâu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng kia cùng với gương mặt mộc hoàn toàn bất đồng. Thanh nhìn loáng thoáng, không nhận ra cũng là chuyện đương nhiên.
"Số điện thoại của chị, khi nào nhớ được người này là ai thì gọi cho chị nhé!" Tử Cách rút trong ví ra một tờ danh thiếp, cô đưa cho Thanh dặn dò.
Lúc hai người nói chuyện với nhau thì Thanh có điện thoại, là Lam Lan.
Lục Lăng đang ngồi trước quạt hong tóc của mình cho mau khô, đợi mãi đợi mãi cũng không thấy Thanh về nhà, chẳng phải nói về sớm nấu lẩu cho nàng ăn rồi mới ngủ trưa sao? Bây giờ giờ ngủ trưa cũng sắp tới rồi. Lục Lăng phẩy phẩy tóc mình trước quạt, nói, "Xe hư?"
"Không phải, bây giờ chị ngay lập tức về!" Thanh nhanh nhẩu nói.
"Ừ" Lục Lăng im lặng, Thanh biết ý tắt điện thoại rồi nhanh chóng định đi bộ về. Tử Cách thấy nàng gấp bèn nói để mình chở về, cuối cùng Thanh cũng đồng ý lên xe để Tử Cách chở về. Trên đường đi, Tử Cách lại vu vơ trêu, "Có chồng đợi ở nhà đúng không? Hạnh phúc quá ha."
"Cũng không phải." Thanh ngại ngùng gãi đầu mình, nha đầu Lam Lan cũng đâu phải chồng của nàng?
"Hm? Không phải?" Tử Cách liếc mắt sang nhìn Thanh, ánh mắt vẫn ánh lên nét vui tươi.
Thanh nhớ lại hình dáng của Lam Lan, người đó lạnh lùng thế nào, đáng ghét thế nào, thật sự không có điểm nào có thể ưa được. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy có người ấy ở cùng nàng đó chính là phúc khí của nàng, là vận may của nàng.
"Lan Nhi chỉ là bạn em thôi." Thanh nói, "Lan Nhi tính tình tuy có chút khó chịu, nhưng thật ra Lan Nhi có trái tim rất ấm áp, có Lan Nhi bên cạnh chính là phúc khí của em."
"Bạn em thật sao? Nghe rất giống người thương." Tử Cách trêu, "Em không cần ngại đâu, chị rất bình thường chuyện này."
"Thương? Nếu một mình em thương em ấy, em ấy có thể là người thương của em không?"
Tử Cách nhún vai, nói, "Cũng có thể!"
"Vậy em thương em ấy, thương thật thương. Hi vọng em ấy có thể bớt mắng em."
"Haha, em thích tự ngược đãi mình hả? Mắng em em cũng thương?" Tử Cách đánh xe qua bên trái, thong thả rẽ hướng về nhà Thanh.
Thanh ngại ngùng đỏ mặt, "Thật ra, Lan Nhi mắng cũng chỉ vì Lan Nhi ngoài cứng trong mềm thôi. Thật ra Lan Nhi rất quan tâm mọi người."
"Người có tình rồi sẽ thành đôi, chị nghĩ vậy" Tử Cách nhìn gương mặt ban nãy vẫn còn u buồn bây giờ chuyển sang vui vẻ của Thanh, cô bé này cũng rất nhanh thay đổi cảm xúc!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.