"Lăng Nhi, con lục lọi gì bên dưới đó?" Tử Cách đi làm về không thấy Lăng Nhi ở đâu, cô hỏi nhân viên trong nhà cũng không thấy con bé, đành phải tự thân đi kiếm. Kiếm cả nhà trước nhà sau, sân vườn bãi đỗ xe cô đều không thấy, vì vậy đành bấm bụng đi xuống nhà kho tìm kiếm con bé.
Đúng thật là Lục Lăng đang ở dưới nhà kho, nàng đang lục lọi tìm cho bằng được những album hình cũ của Tử Cách, thứ mà Tử Cách không hề muốn cho nàng xem. Nàng nghe tiếng Tử Cách gọi bèn giật mình, đứng lên nhìn Tử Cách, dáng vẻ hệt như chưa từng phạm sai.
"Dì gọi tôi?" Lục Lăng ném những bức thư tay xuống dưới đất, gương mặt thường ngày lạnh lùng bây giờ lại trông khó xử vô cùng.
Tử Cách đi lại gần hộc tủ mà Lăng Nhi đang lục lọi, cô nhìn vào trong thì thấy giấy tờ đã rối tung rối mù lên, trong lòng có một chút tức giận, "Con đang làm gì?"
"Đang khám phá..." Lục Lăng nói lí nhí trong miệng, lúc này mới thấy mình có bao nhiêu thất thố. Nàng đúng thật là đang khám phá những thứ mà Tử Cách đang muốn giấu giếm nàng, những thức thuộc về quá khứ, thuộc về Tử Cách nàng ấy.
Nhưng Tử Cách không giận dữ như Lục Lăng nghĩ, dì ấy chỉ hừ một tiếng nho nhỏ trong miệng sau đó đi lại gần Lục Lăng, cúi người xuống nhặt những lá thư vương vãi lên. Lục Lăng xem đó như một hành động ngầm cho phép nàng, thế nên nàng xoay người lại thong thả bới tủ đồ của Tử Cách lên, phát hiện ra một bộ váy cưới kiểu cũ, nàng nghi hoặc nhấc nó lên khỏi tủ nhỏ, nói với Tử Cách, "Váy cưới của ai đây?"
"Của dì" Tử Cách không nặng không nhẹ nói, váy cưới này cô đã mặc cách đây rất lâu, vừa nhìn đã thấy bạc màu cũ kĩ. Vì trong chiếc váy cưới này Tử Cách không hề có chút kỉ niệm nào sâu đậm, thế nên hờ hững nói, "Con cất lại vào tủ đi."
"Dì mặc thử tôi xem đi, còn chưa thấy dì mặc bao giờ." Lục Lăng vui vẻ ướm thử chiếc váy cưới lên người Tử Cách, Tử Cách gạt tay đi, giọng bỗng chốc trở nên lạnh cực điểm, "Không!"
"Tại sao?" Lục Lăng hơi ngạc nhiên, bình thường Tử Cách có không thích cũng không bao giờ thể hiện thái độ như vậy. Đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy dì ấy có vẻ mặt thế này, thật sự không quen.
Tử Cách cau mày lại nhìn chiếc váy cưới có hai tay áo bồng bềnh, thời đại nào rồi mà còn có thể mặc thứ kinh tởm này, "Nhìn ghê muốn ૮ɦếƭ."
"À."
Hai người cũng không thôi lục lọi nữa, Lục Lăng cất gọn chiếc váy cưới vào trong tủ. Sau đó nắm cánh tay của Tử Cách cùng đi lên nhà. Buổi chiều đó Tử Cách đang ngủ thì phát hiện có tiếng sột soạt ở trong phòng, cô mở mắt dậy thì thấy Lục Lăng đang ôm một đống váy áo trên tay, thấy cô tỉnh dậy bèn nói, "Lại đây heo ngốc, dì xem cái nào mặc được. Đều là dì mua cho tôi cả đấy."
"Cái gì đây...?" Giọng Tử Cách lèm bèm, cô mới tỉnh dậy nên tinh thần vẫn chưa thông suốt, thế nên lơ ngơ bị Lục Lăng ép thay đồ cưới, lơ ngơ bị Lục Lăng bới tóc, cài chiếc khoan voan che mặt. Sau khi thay đồ cho Tử Cách xong, Lục Lăng lại một phen ngơ ngẩn. Dì ấy thật sự trông rất đẹp trong chiếc váy cưới thuần khiết như thế này, rất heo ngốc.
"Dì đẹp quá."
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Lăng trực tiếp khen Tử Cách đẹp, cô cảm thấy ngạc nhiên, bèn đứng lên đi lại gần chiếc gương lớn ngắm nhìn bản thân mình. Rõ ràng đây là chiếc váy cưới tân thời, chỉ hợp với người trẻ như Lục Lăng, ấy vậy khi cô mặc lên cảm giác rất gần gũi, rất tôn dáng. Trên gương, một nữ nhân đang ngạc nhiên nhìn chính bản thân mình trở nên lộng lẫy, hệt như cô bé lọ lem lần đầu thấy dáng vẻ của mình khi ướm lên bộ lễ phục xinh xắn.
Lục Lăng nâng chiếc khăn voan của Tử Cách lên, hôn nhẹ lên chiếc mũi xinh xắn của dì ấy, ngay cả ánh mắt thanh lạnh mọi ngày cũng trở nên ấm áp dịu dàng.
"Vợ xinh đẹp."
Tử Cách cười một tiếng, ngay lập tức bắt bẻ, "Hôm nay không gọi là heo ngốc?"
"Heo ngốc cũng cần có tên, bây giờ tên của heo ngốc là vợ." Lục Lăng lại hôn lên môi Tử Cách một cái, đôi môi không hề có chút son nào, cũng không hề có đường, vậy mà Lục Lăng lại cảm thấy ngọt, ngọt hơn cả khi nàng vốc một nắm đường cho vào miệng.
Tử Cách cũng yên lặng để con bé hôn mình, từ trước đến nay đều không hề chủ động đáp trả. Lục Lăng đang hôn bỗng nhớ ra cái gì đó, nàng ngay lập tức bỏ Tử Cách lại đó rồi chạy về phòng mình. Một lát sau Tử Cách mới biết được rằng Lục Lăng đang chuẩn bị máy chụp hình, còn tự thay cho mình một bộ lễ phục cưới truyền thống màu đỏ tươi.
"Làm gì đó?" Tử Cách thấy Lục Lăng loay hoay bố trí máy ảnh, liền hỏi.
Một lát sau, Lục Lăng đi lại gần Tử Cách vén chiếc khăn voan của cô lên, sau đó hôn lên mũi cô một cái. Tiếng máy ảnh chụp lại nghe tách tách vui tai, Lục Lăng bèn nhìn Tử Cách trìu mến, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô. Hai người cứ thế đứng với nhau, một đỏ một trắng thuần, thế nhưng lại trông hòa hợp vô cùng.
Một chiếc khăn voan che hai mái đầu.
Hai trái tim cùng nhau cư trú cùng một nơi.
Lần này Tử Cách cũng động đậy đáp trả Lục Lăng khi đôi môi mềm của con bé quấn lấy môi cô, lần đầu tiên khi cô mặc váy cưới cô đã cảm thấy như thế nào, ૮ɦếƭ lặng trong hạnh phúc, hay cảm thấy hân hoan. Cô cũng không còn nhớ. Chỉ biết lần thứ hai mặc váy cưới, cô đang nghịch luân đáp lại tình yêu của con dâu mình.
"Tôi yêu dì." Lục Lăng thở hổn hển nhìn gương mặt đỏ lựng của Tử Cách. Dì ấy lúc nào cũng có đôi má hồng hào, lông tơ nhẵn mịn, chiếc mũi xinh xắn, hồng hồng xinh xinh thế này đích thị là heo mà nàng nuôi, không lẩn đi đâu được.
Tử Cách nghe thấy từ tôi yêu dì phát ra từ Lục Lăng không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần này lại cảm thấy ngọt ngào lan tỏa. Có lẽ cô đã rơi vào vực thẳm của sự tội lỗi rồi, cô đã cảm thấy mình cũng yêu thương con bé, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp lại những người thân quá cố của mình. Cô thật là đáng ૮ɦếƭ.
Lục Lăng thì không nghĩ nhiều, chỉ bế Tử Cách lên, sau đó nàng ngồi xuống giường, để cho Tử Cách ngồi yên vị trên đù* mình. Đôi khi Lục Lăng cũng không buồn yêu yêu thương thương nhau trên giường, đôi khi chỉ cần ngồi yên lặng, ôm nhau một chút đã khiến nàng cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng không phải hôm nay.
Một lát sau váy cưới lại bị vứt bỏ xuống sàn nhà, Lục Lăng hôn lên làn da mẫn cảm nơi đù* trong của Tử Cách, ma mãnh nói, "Đưa vào động phòng~~"
"Điên!" Tử Cách mắng một tiếng. Nãy giờ con bé đang tưởng tượng đây là buổi rước dâu cổ đại, diễn cũng thật sâu rồi.
Lục Lăng cắn nhẹ lên đù* Tử Cách, trách hờn, "Tân nương cũng quá hung dữ rồi. Nàng mà không nằm yên ta bán nàng vào lò mổ bây giờ."
"Ôi, bán nhanh dùm dì đi" Tử Cách vùng vằng thoát khỏi đôi môi ma quái kia, bán nhanh càng tốt, đỡ phải hằng đêm hoan *** ái thế này.
"Xin lỗi, heo nhà không bán được. Heo này còn phải sinh ra một bầy heo con..."Nói rồi Lục Lăng hôn nhẹ lên nơi ẩm ướt bên dưới của Tử Cách, hệt như đang làm một nghi thức tế thần, trân trọng hệt như bảo vật mà nàng có được.
Tử Cách vô thức ưm lên một tiếng, mắng, "Còn sinh nở gì nữa. Heo không thể sinh con, bán nhanh đi dùm dì."
Lục Lăng đưa lưỡi nhẹ nhàng vờn quanh bộ phận mẫn cảm của Tử Cách, ngón tay thong thả tiến vào nơi nàng quen thuộc, phút chốc ái dịch lại rịn ra một ít, giúp cho nàng có thể Tiến vào *** mượt mà hơn, "Vậy để ở nhà cưng chiều cũng được."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.