Trong hoàng cung Bắc Linh, An Cẩn Lạc lấy thân phận thái tử nhập chủ đông cung đang nửa khép hai mắt mê muội lẫn hỗn độn nằm ngửa ở trên tháp quý phi được phủ nhuyễn điếm. Khuôn mặt của hắn tái nhợt môi không có chút huyết sắc, nhưng trên mặt lộ ra xương gò má lại tràn ra một loại biếng nhác thích ý cực độ thỏa mãn, biểu tình nguy hiểm quái dị lại mê hoặc lòng người như thế làm cho hắn thoạt nhìn tựa như một con hấp huyết quỷ khát khao suốt ngàn năm cuối cùng rốt cục như nguyện được trầm tẩm trong máu tươi!
Mâu thuẫn là tính cảnh giác của hắn rất mạnh cho dù là sau tình sự cũng sẽ không hoàn toàn thả lỏng, An Cẩn Lạc lúc này lại không hề bố trí phòng vệ tùy ý ở trước mặt người thứ hai ngoài mình xụi lơ như nê (bùn).
Một đôi ngọc thủ móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng thắp lên đăng tâm (tim đèn), sủng thiếp Lam Cơ nâng lên cái tẩu hắc sắc đưa tới bên miệng An Cẩn Lạc dịu dàng nói: “Điện hạ, ngài còn muốn không?”
Thật lâu sau An Cẩn Lạc mới nghiêng mặt đi, bàn tay đeo ban chỉ (nhẫn) phỉ thúy miễn cưỡng nâng lên cái cằm với đường cong hoàn mỹ của nàng, nheo lại hai mắt nhìn chằm chằm Lam Cơ xinh đẹp diễm lệ trước mặt.
“Điện, điện hạ. . . . . .” Lam Cơ khẽ e lệ.
“Là một vưu vật (báu vật). . . . . . Mà ngay cả thứ vưu vật dâng lên, cũng là vưu vật. . . . . . Vưu vật. . . . . . Điểm lên. . . . . .” ánh mắt An Cẩn Lạc mĩ loạn, trong miệng thì thào nói.
Khói mỏng điềm mỹ mê say lả lướt dâng lên, nghê sa như thân tiên nữ, mờ ảo ái muội lượn lờ bên sườn.
An Cẩn Lạc nuốt vân phun vụ (mây mù), mãnh liệt *** theo nhau đến làm cho hắn như trụy miên (trầm mê), cả người thoải mái đến ngay cả ngón chân cũng nhịn không được cuộn lại. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . .
Người nọ đã đi vào trước giường, cho dù mắt không thể nhìn thấy, Tử Li cũng có thể cảm giác được theo hắn tới gần khí tràng cường thế cũng hình thành theo, một tấc một tấc đem chính mình bao phủ lên.
Tử Li hít sâu một hơi, vận dụng sức lực toàn thân chậm rãi phát ra ba chữ, “Ngươi. . . . . . là ai?”
Không có được câu trả lời thuyết phục, cảm xúc buồn bực khi đối phương dùng ngón tay hơi có vết chai ái muội sắc tình vuốt lên môi của mình chuyển thành cứng còng im bặt. Ngón tay thô ráp không bằng phẳng ở trên môi chuyển qua trên lưng mỗi một lần hạ xuống đều là những chỗ mẫn cảm mà rõ ràng, thành công gợi lên gợn sóng run rẩy.
Hô hấp nóng cháy mà phiến tình phun ở bên tai, khi ngón tay xẹt qua gương mặt thân nhập vào trong mái tóc nâng lên ót Tử Li, cái hôn của đối phương đột nhiên cường thế mà vội vàng dừng ở trên hai cánh môi bị *** đến cực hạn đỏ tươi, đầu lưỡi hữu lực nảy sinh ngoan độc khiêu mở khớp hàm vô lực, có khát khao cũng có trừng phạt, nơi nơi trong khoang miệng đều như trải qua càn quét áp bức mạnh mẽ vang dội, đầu lưỡi cũng bị hắn ʍúŧ vào đến sung huyết run lên.
“Ngô. . . . . .” Giữa cơn hô hấp tràn đầy hương vị quen thuộc làm cho khí tức thở ra nổi lên dày đặc âm rung. Môi khẽ mềm mại đáp lại đổi lấy đối phương hận không thể đưa y nuốt vào bụng ʍúŧ cắn, đợi đến khi chấm dứt không thể nghi ngờ nhìn thấy đôi môi Tử Li đã bị chà đạp đến sưng đỏ.
“. . . . . . Hoành Húc. . . . . .” Hai chữ chậm rãi phun ra mang theo âm cuối nhu nhuyễn, tựa như tế nhung đảo qua làn da nhột nhạt mà phiến tình.
Mảnh vải trên mắt bị vén lên, Tử Li nửa ưu nửa hỉ chống lại đôi mắt đang mị lên của Hoành Húc. Phân ly hơn một tháng, người nam nhân này lại tiều tụy không ít! Đường cong gương mặt vốn là kiên cường giờ có vẻ càng thêm sinh lãnh mà bất cận nhân tình, cái cằm phiếm hồ tra (râu) mang theo đồi phế (suy sút) ngoan cố, đôi mắt bán mị giống như dạ hải, mặt biển trầm úc dưới màn đêm che giấu không biết là đang phủ sóng lớn ngập trời. Nhìn Hoành Húc như vậy, trong lòng Tử Li dâng lên một trận chua xót.
“Hoành Húc. . . . . .” Lại một tiếng nhẹ gọi nhuyễn nhuyễn, Hoành Húc không hề để ý đưa tay xoa lên hai bên má y chặt đứt lời phía sau.
Vạch trần nhân bì diện cụ khéo léo tinh xảo, Hoành Húc không nói được lời nào nhìn chăm chú Tử Li hồi lâu, tiếp theo không để cho cự tuyệt lại hôn lên bờ môi của y.
Tử Li ngoan ngoãn phóng nhuyễn thân mình tùy ý hắn tàn bạo hôn môi đồng thời thô lỗ kéo xuống xiêm y của mình, cổ tay bị trói có chút khó chịu, nhưng so với những vết cắn của Hoành Húc bắt đầu kéo dài đến cổ thì có thể xem nhẹ bất kể. Mỗi một chỗ trên thân thể đều bị bàn tay hoặc khinh hoặc trọng vỗ về chơi đùa, từ thắt lưng kiều đồn (௱oЛƓ) đến bắp chân. Thân thể đầy mồ hôi phiếm phấn sắc động tình, Tử Li thở dốc nhìn Hoành Húc mở nắp một cái lọ sau đó nâng lên chân trái của mình đem dịch thể lành lạnh rót vào giữa ௱oЛƓ.
Hoành Húc vươn hai ngón tay chảy xuống hoạt dịch đẩy mạnh vào mật huyệt đang co rụt lại.
Tử Li hừ nhẹ một tiếng, thật sự không có khí lực dư thừa để tỏ vẻ dị nghị.
Hoành Húc lại phủ lên khối thân thể cực kỳ hấp dẫn này, cắn lên xương quai xanh xinh đẹp, nâng lên vòng eo mảnh khảnh kề sát bụng mình. Hai tay không biết từ khi nào đã bị trói treo lên, Hoành Húc nửa quỳ ở trên giường, nâng lên thân mình Tử Li xụi lơ vô lực như 乃úp bê tùy ý đùa nghịch, vùi đầu vào hai điểm trước ng khuấy động đến đỏ bừng.
“A. . . . . . Hoành. . . . . . Húc!” Hai má Tử Li ửng đỏ ánh mắt mê ly, phía dưới bị ngón tay ra vào kiềm chế đến khó chịu, nhưng nhũ thủ mẫn cảm trước ng lại ở trong khoang miệng nóng cháy ʍúŧ vào cùng đầu lưỡi liếm lộng có thoải mái nói không nên lời.
Tay thủ sẵn sau thắt lưng căng thẳng, giữa đôi môi hé mở lại giũ ra một trận *** nhỏ vụn. Tựa hồ có ý định muốn Tử Li cảm thụ độ cứng cùng mạch máu nhảy lên của thứ hỏa nhiệt, Hoành Húc dùng phân thân thong thả cọ xát phần bụng mềm mại của Tử Li, nheo lại hai mắt quan sát cái cổ ngưỡng ra tạo thành đường cong tuyệt vời cùng thần sắc say lòng người của y.
Ngón tay khuếch trương mật huyệt rút ra, dọc theo đồn cổ (rãnh ௱oЛƓ) trượt xuống, cầm lên bộ vị mẫn cảm *** đang nửa ngẩng của y từ từ ***, đợi sau khi bộ vị bắt đầu tinh thần chấn hưng lại bỗng nhiên buông tay không dung vào nữa, Tử Li khó nhịn nhăn lại đôi mi thanh tú, động động hạ thân muốn cọ cọ Hoành Húc. Đoán được ý đồ của y, Hoành Húc lập tức ác ý rớt ra khoảng cách hai người đem Tử Li phóng ngã vào tầng tầng lớp chăn, thưởng thức bộ dạng y muốn đưa tay giải quyết lại vô lực chỉ có thể lấy đôi mắt đầy hơi nước nhìn mình oán thán. Hoành Húc không nhanh không chậm cởi y bào trên người lộ ra thân thể tinh tráng, sau đó ở trong ánh mắt ướt sũng của Tử Li vươn tay khẽ gảy linh khẩu đang tràn ra thủy châu, phân thân tinh xảo một trận run rẩy, nắm lên nó lại càng nhanh run run, khi nghe được một tiếng âm rung của Tử Li, tay Hoành Húc bỗng nhiên nắm chặt đường ra, sau đó như ảo thuật xuất ra một cái dương tràng (ruột dê) buộc lên ngọc trụ.
Động tác liền mạch lưu loát nghiễm nhiên là đã dự mưu sẵn, đáng thương Tử Li không thể phóng thích *** bị thắt chặt đường ra, tựa như nhanh chóng tới giữa không trung lại bỗng nhiên bị người đánh rớt một cái lộn ngược xuống đất, một gáo nước lạnh dội xuống cũng bất quá là như vậy!
Hoành Húc chạm lên ngọc sắc đang đứng thẳng tắp gảy a gảy , không nhìn ánh mắt khó nhịn, không tin, thống khổ, cầu xin của Tử Li, đưa y kéo lại đây tách ra chân y khóa ở bên hông mình, sau đó lại hôn lên đôi môi khẽ mở nắm lấy thắt lưng Tử Li chậm rãi áp xuống.
“Ân ngô. . . . . .” Tử Li ngẩng đầu lên, đường cong xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Hoành Húc bị bao vây ở trong thân thể mềm mại lẫn nhiệt hỏa, huyết mạch phun trương không chấp nhận được nửa phần chần chờ của hắn, lập tức nắm lấy thắt lưng Tử Li bắt đầu ngoan lực đĩnh động.
Tay đè lên ng Hoành Húc lại vô pháp chậm lại tốc độ va chạm của hắn, Tử Li cảm thấy mình giống như là một con thuyền nhỏ bấp bênh trên đỉnh sóng, theo ba đào (con sóng) dâng lên rất nhanh lại thay đổi, thân thuyền bị đâm cho phân tán loạn phương hướng.
“Không. . . . . . chậm. . . . . . Hoành. . . . . .” Từng Tiếng rê* rỉ vỡ vụn không thành câu bị va chạm cùng thở dốc lấp kín.
Da thịt oánh bạch trắng mịn phiếm phấn sắc thản nhiên, cánh môi đỏ tươi thủy lượng cùng hai con ngươi ௱oЛƓ lung, Hoành Húc nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt bị T*nh d*c Tra t** đến không biết làm sao, hai mắt càng trầm hắc, động tác cũng càng thêm càn rỡ.
Thật sâu đâm vào rồi lại hoàn toàn rút ra, quá trình này không thể tránh khỏi ma xát đến điểm nổi lên (điểm G =]]), mãnh liệt K**h th**h làm cho phân thân ngẩng cao nhưng không có cách nào đột phá quan khẩu, động tác quá lớn lại bị đâm cho đầu choáng mắt hoa, song trọng giáp công rốt cục làm cho nước mắt vỡ đê. Tử Li nức nở khóc, nhưng tiếng khóc lại không thể ngăn cản nam nhân bá đạo vốn Cấm d** hồi lâu và cũng cố ý trừng phạt y vì đã tùy ý trốn đi.
Hoành Húc vẫn không nói được lời nào, chẳng qua nước mắt kia phác thốc rơi xuống thoáng chốc khiến hắn xảo quyệt trở mình thay đổi tư thế cơ thể, ở dưới thắt lưng lót vào gối đầu nâng lên hai chân tinh tế thon dài kia tiếp tục động tác.
Tử Li liên tiếp khóc, xưa nay chưa từng cảm thấy được người trước mắt này lại là một tên quỷ xấu xa ích kỷ như vậy!
Tiểu huynh đệ bị thắt dương tràng trướng đến cả người đỏ bừng, nhưng nam nhân ở phía sau tiến tiến xuất xuất lại nhìn như không thấy. Tử Li một bên ô ô ai kêu một bên khóc rống lưu nước mắt, thân thể không có khí lực chỉ có thể tùy vào hắn vừa rồi bỏ xuống biến thành hiện tại tiền đỉnh hậu hoảng (trước động sau hoảng) . Hoành Húc lại nâng y lên hung hăng hôn lên miệng, sau một phen vừa chà đạp vừa thể hội tư vị tương liên phía dưới, chậm rãi đem người trong long ng tùy ý hắn tác cầu xoay qua quỳ tựa vào trên giường, ôm hôn cả tấm lưng tế hoạt trắng nõn trước ng trước sau đĩnh động.
Tử Li đã khóc không thành tiếng, thời điểm cảm thấy khố hạ nhẫn đến sắp bạo rụng, động tác phía sau bỗng nhiên mạnh lên, sau một trận trừu sáp Hoành Húc rốt cục mở lòng từ bi cởi bỏ dương tràng, tay nắm lấy thắt lưng y thật sâu phóng ra T*nh d*c hỏa nhiệt.
Nghẹn hồi lâu rốt cục được như nguyện giải phóng, Tử Li nằm dài thở hổn hển, dị vật chôn trong cơ thể còn chưa rút ra, nhưng Tử Li đã mệt đến ngay cả mí mắt cũng vô lực nâng lên .
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hoành Húc liếm liếm vành tai mượt mà của y mở miệng nói câu đầu tiên từ lúc gặp mặt tới nay: “Còn chưa đủ!”
Tử Li đột nhiên mở to hai mắt, tình tự kinh khủng trong mắt nhìn một cái không sót gì.
“Không. . . . . . Không được. . . . . . Từ bỏ!” Y di động về phía trước, ngay khoảng cách dị vật kia rút ra không đến nửa ngón tay đã bị Hoành Húc dễ dàng kéo trở về, lại tiếp tục bị lấp kín.
“Ngô, thả. . . . . . ta đi!” Lại vùng vẫy đi về phía trước, bàn tay to phía sau lại thủ sẵn trên thắt lưng y kéo trở về.
Ngay trong một hồi một trốn một lôi kéo như vậy, Tử Li cứng ngắc phát hiện dị vật kia lại ở trong thân thể mình cương đến thẳng tắp. Người nọ dán lên bên tai tà ác phun khẩu khí: “Chọc hỏa sẽ phụ trách dập hỏa. . . . . .”
Bên trong từng trận ai khóc, Tử Li bị biến hóa đủ các loại tư thế cơ thể gây sức ép đến không có thiên lý! Thẳng đến khi Hoành Húc rốt cục quá thiện tâm buông tha y thì đã là buổi sáng của ngày thứ hai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.