Dung Nguyên Cẩn không kịp phòng bị, bị người trên giường kéo mạnh, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại trước giường.
Nến đỏ đồng loạt vụt tắt, trong phòng thoáng chốc tối đen.
Dung Nguyên Cẩn luống cuống, ngây ngốc đứng một chỗ không biết phải làm sao, nhớ đến trong sách có ghi cái gì mà ‘tửu ý tráng đảm’
(uống rượu giúp người ta can đảm hơn), trong lòng bực bội, toàn là gạt người.
Tiểu nương tử mặc hỉ phục ngồi ngay ngắn trên giường, nắm chặt không buông tay áo y, dùng năng lực nhìn trong bóng đêm tự mình luyện hóa, ngắm nghía thật kỹ dáng vẻ đáng yêu của người thương. Ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng, màn đêm đen đặc vô phương che lấp *** cùng khát khao. Hai con ngươi như đáy vực sâu hun hút, lóe sáng trong bóng tối.
‘Người’ này vô danh, trước kia hắn tự gọi bằng một chữ độc nhất – Tà.
Ý trên mặt chữ, bản thể của Tà chính là tà ma chi vật.
Hắn nguyên là một hồn phách chưa chuyển thế bị lãng quên từ hơn một ngàn năm trước, lang thang hàng trăm năm ở vùng núi Thương Gia hội tụ linh khí đất trời, có thể huyễn hóa ra nhục thể
(thân xác phàm trần). Sau lại vô tình gặp được Sơn Thần tu hành trong núi, cũng bậy bạ tu theo tiên đạo, dần dà trở thành nửa quỷ nửa thần. Thiên địa quỷ thần gọi hắn là Tà Thần.
Nói đến cũng nực cười, hắn nửa thần nửa quỷ, đã sống qua ngàn năm, vốn tự cho rằng đã sớm thấy đủ hoan hỉ ái tình tầm thường chốn nhân gian, không sao tưởng tượng nổi đến một ngày kia chính mình tâm cũng động. Mà người hắn thương lại là kẻ trần mắt thịt, cùng lắm chỉ có trăm năm tuổi thọ.
Xưa nay hễ nghe danh Tà Thần đại nhân, quỷ thần khắp chốn cũng phải cung kính vài phần. Ấy thế mà vị phàm nhân này trông qua không có chút mị lực, lại có thể làm Tà Thần mê đắm đến mức bày ra một màn giữa đường bắt cóc, đổi trắng thay đen. Việc ấy truyền đi, e rằng sẽ làm cho khắp tam giới nhân quỷ yêu thần cười đến vỡ bụng.
Dung Nguyên Cẩn dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực dán trên người mình, hai gò má nhiễm đỏ, giả bộ điềm nhiên thấp giọng lẩm bẩm, “Sao nến lại tắt nhỉ?”
“Lúc nãy ta thấy trong phòng có hơi lạnh, chắc là cửa sổ đóng không kín, bị gió thổi tắt thôi.” Tiểu nương tử tựa như không cần nghĩ ngợi, rất nhanh trả lời.
Dung Nguyên Cẩn giật mình, sốt sắng hỏi han: “Nương tử bị lạnh? Để ta đi lấy thêm chăn…” vừa dứt lời liền chực quay người ra cửa.
“Sao đã định đi rồi?” Tà giữ chặt y không buông, “Tướng công đây là không muốn ở cùng với ta?”
“Tại, tại sao lại không muốn? Ta chỉ là lo lắng nương tử sẽ lạnh.” Dung Nguyên Cẩn vội vã phủ nhận, thanh âm mang theo chút ấp úng xấu hổ: “Căn phòng này đã cũ, bốn phương gió lùa, mấy năm nay thân thể mẫu thân không tốt, phần nhiều phải lo chi phí chạy chữa thuốc thang. Trong nhà không mấy dư dả, cũng không mời thợ thủ công đến sửa được. Nương tử đừng khó chịu, hai ngày nữa… không, ngay ngày mai ta sẽ đi tìm việc làm, kiếm ít ngân lượng sửa sang tươm tất một chút.”
“Không vội, ta đã cùng tướng công bái đường, sau này là người của tướng công, sao lại khó chịu cho được.” Tà cười khẽ, đứng dậy kéo Dung Nguyên Cẩn lại gần, hai tay chậm rãi buông khỏi tay áo, đặt lên chiếc thắt lưng thêu bên hông y, cúi đầu ghé sát tai y thủ thỉ: “Bất quá, tướng công vẫn còn đang mặc quần áo ướt kia kìa. Đừng để bị cảm lạnh.”
Lời này còn chưa dứt, thắt lưng bên hông Dung Nguyên Cẩn đã lỏng lẻo. Áo ngoài ướt sũng cởi ra, chỉ còn lại tầng áo lót trắng tinh, lần vải mỏng manh dính mưa dán chặt vào cơ thể, thu vào nơi đáy mắt đen thẳm trong bóng tối.
Dung Nguyên Cẩn dẫu không hiểu chuyện ái tình, giờ phút này sao có thể không rõ ý tứ nương tử nhà mình, nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, chân tay cuống lên.
Rất nhanh, một đôi tay vươn ra nắm lấy cổ áo y, nhẹ nhàng đặt y lên chăn gấm đỏ rực.
Khi phần gáy đổ ập lên gối, Dung Nguyên Cẩn mới hậu tri hậu giác nhận ra tâm trí mình đang phiêu diêu bồng bềnh. Trong phút chốc, cả người y chìm xuống, bị một thân thể lạnh buốt phủ lên.
Dung Nguyên Cẩn cả người hàn khí vì dính mưa, lại bị thân thể lạnh như đá đè xuống, không nhịn nổi rùng mình một cái, cả kinh hỏi: “Nương tử, sao thân thể lại lạnh như vậy?”
Tà không hồi đáp, cúi người áp sát vào mặt y, cảm thụ hơi thở ấm áp nồng đượm hương rượu phả ra, môi càng gần sát, thanh âm êm dịu: “Vậy tướng công có nguyện giúp ta làm ấm người?”
Lời vừa dứt, môi đã kề.
Hai luồng hơi thở một lạnh một nóng hòa quyện vào nhau, môi lưỡi quấn quýt.
Hàn khí buốt giá trong miệng khiến Dung Nguyên Cẩn bất giác ghì chặt lấy người kia, cố gắng dùng thân nhiệt sưởi ấm cho đối phương. Đầu lưỡi bị ngậm lấy quấn quýt không ngừng, mềm mại ***, Dung Nguyên Cẩn chưa từng trải qua K**h th**h như vậy, hơi thở lập tức lộn xộn.
Không biết từ khi nào y phục ẩm ướt trên thân đã cởi sạch, ánh mắt ௱oЛƓ lung ngậm đẫm sương mù, y nằm ngửa trên giường, người phía trên áo trong mở toang, bàn tay lạnh buốt phủ lên long ng trắng trẻo.
Bàn tay trơn mượt chậm rãi trườn tới, *** từng tấc da thịt, rõ ràng mang theo hơi lạnh, mà trêu đùa y đến đâu, khô nóng kịch liệt đến đó, nhiệt khí từ thân thể hun đốt thần trí đến ngây ngất đê mê.
Có lẽ là rượu bốc lên đầu, Dung Nguyên Cẩn nghĩ trong cơn quay cuồng.
Bàn tay kia thong dong lướt lên ng y, nhẹ nhàng *** một bên đầu nhũ, một luồng tê dại dị thường rỉ ra từ trong cốt tủy, kéo thành từng sợi chậm rãi trườn xuống hạ thân.
Dung Nguyên Cẩn thở dồn, vụng về vung tay đẩy người, nghiêng đầu né tránh nụ hôn, thanh âm phát ra yếu ớt không rõ: “Nương tử, chạm vào chỗ này làm gì…”
Tà cúi nhìn người ***, cố tình hỏi lại: “Chỗ nào?”
Dung Nguyên Cẩn đỏ mặt tía tai, quanh co lắp bắp, không thốt ra được từ ngữ thô tục, cũng không biết nên miêu tả chỗ trước ng kia thế nào.
Tà lặng lẽ cười, ngón tay xấu xa *** hạt châu đã dựng đứng bên dưới, đùa bỡn vặn vẹo đến sung huyết đỏ ửng, nhẹ giọng hỏi: “Chỗ này à?”
Dung Nguyên Cẩn run rẩy, nghiêng mặt qua bên như muốn vùi vào gối mềm, yếu ớt vô lực phủi tay người kia, lại cong eo gập gối cố đẩy hắn lùi ra, khẽ đáp, “Ưm.”
Khí tức y bất ổn, một tiếng này lọt vào tai Tà như kéo theo thanh âm thở dài đằng sau.
Hắn cúi mình, hai thân thể chặt chẽ gắn kết. Dung Nguyên Cẩn lùi, hắn lại tiến, Dung Nguyên Cẩn lùi tiếp, hắn dứt khoát ôm người vùi vào ng mình. Cách một lớp tiết khố, vật kia đã ngẩng cao đầu, rụt rè chọc vào bụng hắn. Khó trách tiểu tướng công nhà mình mặt mũi đỏ bừng, như con thỏ nhỏ rúc trong vòng tay hắn hoảng hốt.
Hắn khẽ hôn lên vành tai nóng hổi của người thương, thì thầm như dụ dỗ: “Hỉ bà có dạy ta chút công phu hầu hạ tướng công, tướng công chớ sợ, cứ nằm yên hưởng thụ.”
Vừa nói, đôi môi lạnh lẽo vừa trượt theo vành tai, xuống đến cần cổ thon dài mảnh mai, nhẹ nhàng gặm cắn. Bàn tay lần xuống ***, gỡ dây buộc tiết khố bên hông, một mảnh vải mềm dễ dàng lột xuống.
Bàn tay lạnh buốt phủ lên nam căn thẳng đứng nóng rực, Dung Nguyên Cẩn đỏ mặt đưa tay bắt lấy, bị người ngăn lại.
Hắn cường ngạnh siết chặt từng kẽ ngón tay, trói đôi tay ngọc mảnh mai lên chăn gấm đỏ tươi, đầu lưỡi bên cổ dời đến vành tai, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Tướng công, nếu không biết đặt tay vào đâu, chi bằng quấn sau cổ ta này?”
Không đợi câu trả lời, đầu lưỡi trơn mượt trượt theo da thịt mướt mát đến trước ng Dung Nguyên Cẩn, ngậm lấy bên điểm nhỏ nãy giờ chưa được săn sóc, yêu thương ***. Bàn tay phía dưới giữ ngọc trụ cũng không yên, khi đưa ngón cái ve vuốt từng thớ mạch, khi dùng đầu ngón cọ nhẹ quy đầu ***, xuân dịch rỉ ra ròng ròng.
Dung Nguyên Cẩn bình thường rất ít khi tự giải quyết, làm sao chịu nổi dạng Tra t** này, không khắc chế được thấp giọng ***, hai loại *** trên dưới hoàn toàn khác biệt, toàn thân run rẩy, chỉ một lát sau đã sắp cao trào.
Thân thể Dung Nguyên Cẩn ***, bàn tay đặt trên tính khí y lên xuống mỗi lúc một nhanh, hơi thở y hỗn loạn, không kìm nổi nữa vươn tay áp chặt đầu người kia vào ng mình.
Những đầu ngón tay lạnh lẽo một lần nữa *** mã nhãn
(lỗ quy đầu) ướt đầm, Dung Nguyên Cẩn khe khẽ hé miệng, khàn giọng nức nở một tiếng, *** đậm đặc bắn ra mấy lượt, phun lên hỉ bào đỏ chót của người bên trên.
Dung Nguyên Cẩn xụi lơ trên giường, quần áo hỗn loạn, hai mắt đờ dại thất thần, hai tay cũng dần dần thả lỏng.
Tà hơi cong người đứng dậy, cởi bỏ hỉ bào dính đầy trọc dịch, tiện tay vứt xuống đất. Đoạn hắn cúi người ôm chặt tiểu tướng công lần đầu được nếm tư vị dục tình, êm ái hôn lên đuôi mắt đẫm lệ.
Hô hấp đứt quãng bên tai dần bình ổn, Dung Nguyên Cẩn vẫn bất động, tùy ý để người ôm mình vào ng.
Dùng tay người khác giúp mình làm chuyện riêng tư, thậm chí còn làm ô uế y phục nương tử, thực sự khiến y phải thẹn thùng.
Im lặng hồi lâu, Dung Nguyên Cẩn thì thào: “Thật xin lỗi nương tử, làm bẩn quần áo của nàng…”
“Bẩn gì chứ, ngày mai tắm giặt là sạch.” Tà lơ đễnh nhổm dậy: “Vừa rồi ta hầu hạ, tướng công có thoải mái không?”
Dung Nguyên Cẩn vặn vẹo khuôn mặt, đáp một tiếng: “Thoải mái.”
Phỏng chừng là do ở trong bóng tối đã lâu, đôi mắt đã thích ứng, y mơ hồ có thể nhìn ra được đường nét hình dáng nương tử nhà mình. Tóc xanh sau đầu tản mát, có mấy sợi rơi xuống long ng trần trụi của y. Dung Nguyên Cẩn nhẹ nhàng cầm một sợi lên, nhìn vào đôi mắt người đối diện, kìa đen huyền thẳm sâu như đêm tối mà rực sáng xán lạn như tinh quang, đẹp đẽ đến kinh tâm động phách.
Nương tử của ý ánh mắt lưu động, dường như đang cười.
Men rượu trong người làm đầu óc Dung Nguyên Cẩn nhão như bột, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này, bèn nghĩ nương tử nhà mình nhất định là thích nghe mình khen ngợi. Đầu y nóng lên, đưa tay đặt lên hai bên eo lưng đối phương, lại đột nhiên không biết xấu hổ cất giọng trêu chọc: “Nương tử thật là lợi hại, tướng công rất nhanh sung sướng.”
Hơi thở của Tà ngừng trệ, thanh âm vô cớ vẩn chút khàn duc: “Vậy tướng công cũng cho ta nhanh sung sướng được không?”
Dung Nguyên Cẩn mê muội gật đầu: “Được.”
Mạnh miệng là thế nhưng y cũng không biết tiếp theo phải làm gì, ngơ ngác quay sang nương tử, ngốc nghếch hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể cho nương tử nhanh sung sướng?”
Tà cúi đầu ghé vào tai y: “Trước tiên giúp ta cởi y phục.”
Dung Nguyên Cẩn nóng bừng mặt, ngồi thẳng người lên, lòng bàn tay dấp dính chậm rãi vươn ra chạm vào sợi dây buộc áo lót mỏng manh của người trước mặt. Có lẽ do quá hồi hộp, ngón tay vụng về loạn xạ, xoắn xuýt hai đầu dây buộc một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là gỡ không xong.
Đầu y cúi gằm, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt nương tử, lí nhí lầm bầm: “Sao, sao lại không tháo được…”
Tà ngắm nhìn bộ dáng nhu thuận của Dung Nguyên Cẩn, trong lòng thích thú vô cùng. Hắn đưa tay phủ lên mu bàn tay y, ngón tay thon dài bừa bãi quấn hai vòng trên nút thắt, trong giây lát vạt áo mở bung.
Màn đêm đen đặc không thể che lấp màu da hắn tái nhợt, Tà cầm tay Dung Nguyên Cẩn vuốt ve thân thể lạnh giá của mình, cảm nhận rõ bàn tay mềm nhuận dưới tay hắn vô thức run lên, không rõ vì lạnh hay vì xấu hổ.
Dù biết cử chỉ của tiểu tướng công là vô tình, nhưng trong lòng hắn vẫn dấy lên một xúc cảm khó tả, lập tức buông tay Dung Nguyên Cẩn.
Một thân thể nóng bỏng đổ ập lên hắn.
Dung Nguyên Cẩn lột bộ đồ ẩm ướt khoác hững hờ trên người, dán long ng trơn mịn nóng bỏng vào hắn, dùng sức đưa tay ôm trọn hắn vào trong ng.
Tà sửng sốt, quàng tay ôm thân thể gầy yếu trước mắt, khẽ mấp máy môi, “Em…”
Dung Nguyên Cẩn lạnh đến run cầm cập, nhưng vòng tay vẫn siết chặt không buông, “Giúp nương tử sưởi ấm.”
Tà ngừng lại, luồn tay ôm riết eo lưng gầy nhỏ của người trên thân.
Trước mắt Dung Nguyên Cẩn đất trời điên đảo, sau lưng đã ngã lên chăn gấm mềm. Những nụ hôn rơi xuống choáng ngợp như mưa rào cuồng phong, làn môi đặt trên vành tai như đang ngậm lớp băng mỏng, mang theo hơi lạnh đưa thần trí y lơ lửng lên mây.
Khí thế cuồng nộ ban đầu dần rút, hóa ra gió xuân êm đềm. Một nụ hôn như sợi lông vũ mơn man nhẹ phẩy giữa đôi chân mày, dịu dàng tựa nước thuận theo sống mũi lướt xuống, trượt đến chóp mũi nhỏ xinh, lại trịnh trọng thành kính đặt lên cánh môi hồng nhuận.
Đôi mắt đen thăm thẳm dừng lại trên khuôn mặt nhuốm màu *** của người ***, hắn khàn giọng hỏi: “Tướng công thật sự muốn làm ta sung sướng?”
Dung Nguyên Cẩn thở gấp, thấp giọng trả lời: “Đúng vậy.”
Tà thôi khom người che đi chỗ đặc biệt của mình, hắn cầm lấy đôi tay đang ôm mình kéo về đằng trước: “Nếu ta là thân nam nhi thì sao?”
Lòng bàn tay Dung Nguyên Cẩn chạm đến chỗ kia, nhất thời choáng váng, ánh mắt thẫn thờ, thì thào hỏi: “Nương, nương tử sao lại là nam nhi?”
“Vậy là tướng công ghét bỏ vì ta không phải nữ tử?” Đôi mắt phượng xinh đẹp trong nháy mắt tràn ngập sương mù, “Từ nhỏ cha mẹ đã hắt hủi ta tướng mạo phẩm tính quá mức nữ tính, sau còn mắc phải hàn chứng quái dị, thân thể lạnh lẽo, càng khiến họ thêm phần chướng mắt. Khó khăn lắm mới có được cơ hội này cầm tiền bồi thường đuổi ta đi, đương nhiên sẽ không muốn ta trở về. Nếu tướng công cũng chê cười ta, không quan tâm đến ta, vậy thì giữa trời đất mênh ௱oЛƓ này, ta quả thật không còn chốn dung thân nữa.”
Lời vừa dứt, một giọt nước lạnh buốt rơi xuống mí mắt Dung Nguyên Cẩn. Một giọt lại một giọt, tựa như chuỗi hạt châu bị đứt, từng hạt rơi xuống, liên tiếp không ngừng.
Dung Nguyên Cẩn lòng dạ rối bời, luống cuống đưa tay lên khuôn mặt ướt đầm kia quệt lung tung mấy cái: “Nương tử đừng khóc, sao ta lại chê cười được, đừng khóc.”
Tà cúi người vùi mặt vào hõm cổ y, thanh âm như bị Ϧóþ nghẹt, gợn lên một tia run rẩy: “Lời tướng công đã nói khi ta qua cửa, còn tính không?”
Dung Nguyên Cẩn thấy nương tử dè dặt tra hỏi, bụng nhủ thầm thời gian qua hắn ở nhà mẹ đẻ hẳn cũng sống không dễ dàng. Nếu không vì như vậy, làm sao thành ra dáng vẻ lo lắng thận trọng đến thế này.
Nghĩ tới đây, trong lòng y mềm nhũn, thương tiếc ngập tràn, vươn tay nâng khuôn mặt tuấn tú đang rúc trong hõm cổ, trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên giữ lời. Bất luận huynh là nam hay nữ, cũng vẫn là nương tử hôm nay cùng ta bái đường, cả đời này ta sẽ không phụ huynh.”
Mặt y đỏ lên, lúng túng nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói tiếp: “Huống chi… Chúng ta cũng đã tiếp xúc thể xác, nếu ta vứt bỏ huynh, chẳng phải sẽ giống như súc sinh cầm thú ư?”
Thân thể người phía trên rung động nhè nhẹ, Dung Nguyên Cẩn vội vàng ôm lấy hắn: “Nương tử đừng khóc, ta sẽ đối đãi với huynh thật tốt.”
Tà nén cười, nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng ghé vào bên tai y hỏi: “Tướng công thật sự không chê ta?”
Dung Nguyên Cẩn ừ một tiếng, tựa như muốn giúp hắn bớt lo, đỏ mặt vươn tay chậm rãi chạm vào điểm *** đối phương. Cách một lớp tiết khố, vừa dung đến vật kia, hơi thở bên tai bỗng nhiên gấp rút, thứ dưới lòng bàn tay trướng lên thêm đôi chút.
Tà dùng một tay tháo đai tiết khố khéo xuống, giải phóng tính khí trướng đau. Nam căn cực kỳ to dài, không còn vải vóc trói buộc, quệt vào lòng bàn tay Dung Nguyên Cẩn.
Lần thứ đầu tiên chạm đến chỗ tư mật của người khác, y đỏ mặt tía tai, vô thức muốn giật tay ra. Nhanh như cắt, một bàn tay to lớn phủ lên tay y đặt về chỗ cũ, lại thong thả kéo tay y vuốt lên tính khí thô to.
Đôi môi lạnh lẽo của Tà dán bên tai y, nhẹ giọng thở dốc: “Tướng công ngoan, giúp ta sờ nào.”
Dung Nguyên Cẩn mặt mũi đỏ lựng, đáp một tiếng “Được”, duỗi tay chậm rãi nắm lấy vật *** của người kia.
Tính khí của Tà là nơi tụ tập dương khí, trải qua ngàn năm tu luyện nên to lớn khác thường, nam căn ngẩng đầu thật cao ước chừng to bằng cánh tay trẻ con, gân xanh chằng chịt nổi phồng trên thân trụ tím đen dữ tợn, quy đầu tròn căng dính đầy dịch trơn trong suốt. Dung Nguyên Cẩn chật vật nắm lấy, vuốt ve lên xuống đôi lần, dịch nhờn dấp dính rỉ ra từ lỗ đỉnh, chảy xuống mu bàn tay y.
Dung Nguyên Cẩn nhớ lại động tác nương tử giúp mình thư giải khi nãy, thấy mình bắt chước thật vụng về, vừa nãy dịch nhờn dính trên thân trụ, động tác của Tà trơn thuận hơn rất nhiều. Ký ức hiện lên trong đầu rõ mồn một, trêu chọc *** tê rần, y cắn môi kiềm chế thở dốc.
Tà cúi xuống khẽ thổi bên tai y, thanh âm trầm bổng kéo dài như cố ý đùa bỡn. Bàn tay hắn lặng lẽ đặt lên vật *** Dung Nguyên Cẩn, rõ ràng vừa nãy mới phát tiết, bây giờ đã lần nữa đứng thẳng.
Dưới tay làm chuyện hạ lưu, ngoài miệng lại cất tiếng mĩ miều: “Tướng công nếu không biết, ta dạy cho em làm.”
Hơi thở Dung Nguyên Cẩn nhiễu loạn theo từng xung động, hô hấp mỗi lúc một nặng nề, mà nương tử nhà y vẫn hết lần này tới lần khác thấp giọng bên tai, hỏi y vì sao không muốn học.
Vành tai đỏ lựng như sắp ứa máu, Dung Nguyên Cẩn cố gắng tập trung, mô phỏng động tác của nương tử, dùng gốc trụ nhẹ nhàng cọ xát hai túi trứng no tròn, lấy đầu ngón cào nhẹ những đường mạch gân guốc.
Tay Dung Nguyên Cẩn mềm nhẵn mịn màng, duy chỉ có một vết chai mỏng trên đầu ngón cái do cầm 乃út lâu năm, lòng bàn tay trơn mềm vuốt ve lên xuống tính khí đối phương, vết chai thô ráp *** thân trụ, đôi lúc bắt chước hắn *** lỗ quy đầu mẫn cảm đến cực điểm, khi lại dùng đầu ngón tay Ϧóþ nhẹ khe rãnh trơn trượt.
*** mãnh liệt khiến Tà không nhịn được nữa, hổn hển dứt khoát kéo tay y, đưa tính khí thô ráp to lớn áp vào, hai cây dương cụ một lạnh một nóng gắt gao sát hợp, hắn thỏa mãn than nhẹ một tiếng, cong người cúi xuống cọ xát thứ kia vào Dung Nguyên Cẩn.
Dung Nguyên Cẩn lần đầu mới biết, thì ra cảm giác đồ vật *** ve vuốt trên da thịt lại thoải mái nhường này. Ánh mắt động tình ngây dại mê ly, y đưa tay ôm cổ nương tử, cổ họng không kiềm được bật ra một Tiếng rê*.
Một thanh âm này khiến Tà dừng động tác, cúi đầu đắm đuối nhìn người *** rơi vào ***. Mặt Dung Nguyên Cẩn hồng ửng, đồng tử vô thần, thẹn thùng cắn nhẹ môi dưới, thẳng người lên nhẹ nhàng cọ xát giữa hai bên hông.
“Tướng công có muốn sung sướng hơn nữa không?”
Âm thanh trầm thấp dụ hoặc vang lên, Dung Nguyên Cẩn gật nhẹ, hỏi như thì thầm: “Như thế nào?”
Tà khẽ lướt ngón tay qua long ng người ***, nhẹ nhàng ghé vào tai y: “Ta muốn cùng tướng công Chu công chi lễ, chung phó Vu sơn.”
(làm chuyện vợ chồng.)Dung Nguyên Cẩn ngần ngừ, tuy rằng y không hiểu biết gì về phương diện này, nhưng chuyện gối chăn bình thường vẫn là một nam một nữ, điều này y đương nhiên rõ ràng.
“Nam tử với nam tử… làm như thế nào?” Y đỏ mặt, thanh âm càng về cuối càng như gió thoảng.
“Ta từng đọc qua trong sách chút chuyện phong lưu của đoạn tụ nam tử, nghe nói so với nam nữ còn thoải mái hơn nhiều.” Tà cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên đầu nhũ đỏ thắm trước ng Dung Nguyên Cẩn, ngấu nghiến giữa hai hàm răng, tiếng nói mơ hồ không rõ: “Để ta hầu hạ tướng công, được không?”
*** tê dại trên ng khiến Dung Nguyên Cẩn đờ đẫn. “… Được.”
Hắn vuốt ve đôi chân trần trụi của y, thuận từ đù* ngoài chậm rãi tiến vào. Xúc cảm tinh tế nơi làn da trơn nhẵn thôi thúc bàn tay gia tăng lực đạo, say mê nhào nắn đù* non mềm nhuận.
Dung Nguyên Cẩn giống như là bị đau, run rẩy khe khẽ. Người kia nhân cơ hội xâm nhập vào *** y, vươn tay cầm lấy một chiếc bình sứ trắng nhỏ chẳng biết đặt trên giường từ khi nào, dốc ra một ít ngọc hương cao thơm dịu.
Không hề báo trước, đầu ngón tay bôi cao thâm nhập vào *** Dung Nguyên Cẩn. Y thảng thốt chặn lại: “Nương tử làm gì thế? Chỗ này, chỗ này không thể…”
Cảm giác dị vật đi vào thân thể khiến Dung Nguyên Cẩn căng thẳng, vô thức kẹp chặt. Ngón tay mới đưa vào một đốt kẹt lại trong dũng đạo nóng hổi, vô phương cựa quậy.
Tà dùng đầu ngón tay nhẹ xoa lên vách thịt ***, ôn tồn vỗ về: “Một lát nữa sẽ dễ chịu, ngoan.”
Hắn vùi đầu trên ng Dung Nguyên Cẩn *** như an ủi dỗ dành, khẽ khàng nghiến ʍúŧ khỏa thù du ngậm trong môi, bàn tay nhàn rỗi vuốt ve nam căn dựng đứng của người trước mặt.
Ngọc hương cao sền sệt trên đầu ngón bên kia nhanh chóng tan ra theo động tác ***, vách tường chặt chẽ dần dần trơn ẩm, ngón tay tiến vào không chút khó khăn. Dung Nguyên Cẩn đột nhiên cảm thấy mình như bị rút hết khí lực, toàn thân bủn rủn.
Bên trong người y, liệt hỏa hừng hực cuồng dại nổi lên, thiêu đốt thân thể đến nóng rẫy. Y ngửa đầu há miệng hớp không khí, ngọn lửa rất nhanh hun đốt tới cuống họng, khô khốc không thể chịu nổi.
Tà dùng đầu ngón tay ma sát vách huyệt nóng rực ***, quả nhiên nghe được tiếng ngâm rên quyến rũ mê người, nheo mắt thích thú thưởng thức nét mặt động tình kia, lại cố ý hỏi: “Tướng công sao vậy?”
“Nóng quá,” Dung Nguyên Cẩn nằm trên giường, cả người vặn vẹo, đôi mắt mờ sương, lẩm bẩm nói, “Khó chịu, nương tử ơi, nóng…”
“Ôm ta có thể mát một chút.”
“Ưm…” Dung Nguyên Cẩn đưa tay ôm lấy cổ hắn, toàn thân nóng hổi dán sát vào cơ thể lạnh buốt bên trên, lúc này mới chầm chậm híp mắt, lắc đầu rầm rì, “Nóng lắm…”
Tà đưa trọn ngón tay vào bên trong y, ngón tay thon dài chậm rãi khuấy động dũng đạo chật hẹp, “Thế này có dễ chịu hơn không?”
Dung Nguyên Cẩn nhíu mày, nôn nóng vặn vẹo, chỉ cảm nhận ngón tay lạnh toát phía sau *** ngứa ngáy, những chỗ được chạm qua ban đầu được thư giãn một hồi, không lâu sau lại trở nên khó chịu.
Mà người nọ tựa như cố ý Tra t** y, ngón tay uể oải cọ xát hai lần, đến khi y bắt đầu thấy *** liền ngừng lại. Dung Nguyên Cẩn không thể chịu nổi nữa, đong đưa ௱oЛƓ siết lấy ngón tay kia.
Miệng huyệt căng chặt màu anh đào giữa hai ௱oЛƓ trắng nõn hấp hé, không ngừng mở ra khép vào. Đáy mắt Tà càng như thiêu đốt, yết hầu nhấp nhô, buông bàn tay đang an ủi chỗ phía trước giúp tiểu tướng công, nắm chặt tính khí bạo trướng *** ve vuốt lên xuống, khuấy động trong *** Dung Nguyên Cẩn cũng rất nhanh tăng tốc.
Đến khi *** mở rộng vừa ba ngón tay, hắn mới nghiêng người, ngậm lấy cánh môi đang hé mở trước mắt.
Cổ họng khô rát, Dung Nguyên Cẩn vô thức ʍúŧ đầu lưỡi lạnh lẽo của đối phương, nước bọt của hắn nương theo quấn quýt dây dưa chảy vào miệng y. Nước bọt người này cũng lạnh băng như thân thể, trôi vào cổ họng còn mang chút thanh ngọt.
Dung Nguyên Cẩn như con cá mắc cạn, bám riết không buông nguồn nước duy nhất giữa rát bỏng lửa thiêu, hai tay ôm lấy cổ Tà, thân thể ghì chặt thân thể, hai mắt nhằm nghiền tham lam quấn ʍúŧ đầu lưỡi hắn, *** nóng hổi gắt gao cắn chặt ba ngón tay lạnh buốt.
Người trong lòng câu dẫn đến thế, làm sao có thể cưỡng lại. Tà hung hăng thúc xuống mấy lần, thấy Dung Nguyên Cẩn không thể khắc chế nức nở rên xiết, hắn rút ngón tay, đưa đẩy dương cụ thẳng đứng ***, đi vào lỗ nhỏ đã bị khuấy đảo đến mềm mại sũng nước.
Phỏng chừng ngọc hương cao đã thấm, khi tính khí thô lớn lạnh buốt duc tới chỗ sâu nhất, Dung Nguyên Cẩn cũng không hề thấy đau, chỉ cảm nhận dũng đạo chật hẹp bị lấp đầy, trướng căng đến khó chịu.
Tính khí bị vách tường nóng rực quấn lấy, non mềm ướt rượt, co rút không ngừng, ép nghẹt gân cốt nổi lên trên thân trụ, dẫu ngày thường kĩ thuật dùng tay có cao siêu đến đâu, cũng không thể đạt được loại *** kịch liệt này.
Phía trên hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc Dung Nguyên Cẩn, phía dưới không ngừng тһô Ьạᴏ thúc vào nơi sâu nhất trong y, “Cẩn Nhi ngoan, mở chân ra.”
Dung Nguyên Cẩn bất tri bất giác tuân theo mệnh lệnh, mở hai chân quấn lấy eo người phía trên.
Cảm giác trướng căng trong *** dần trở nên quen thuộc, chuyển thành tư vị ngứa ngáy tê dại mềm mại chưa từng có, từ nơi va chạm cuồn cuộn không ngừng tràn ra khắp toàn thân, y bứt rứt quằn quại, đầu ngón chân co quắp, bị dập đến rên xiết hào hển.
Nhục thể va chạm sinh ra âm thanh dâm mỹ, hòa vào hai luồng hô hấp nặng nề, oanh oanh quẩn tai, một phòng kiều diễm.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.