Chương 78

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 11/05/2024 18:46:18

Ngoại Truyện
“Tôi rất sợ lắm.. tôi nghĩ tôi sẽ ૮ɦếƭ..”
“Hừ, không phải có tôi ở đây sao? Đừng khóc nữa”
“Hức..hức..”
“Ồn quá đi!”
Con nhỏ phiền phức này đã phá hỏng giấc ngủ bình yên của tôi. Mới bị nhốt thế ấy mà đã khóc um sùm cả lên. Vậy mà chẳng ai đến cứu nó.
Tính tôi không bao giờ can dự vào chuyện của người khác. Nhưng con bé xấu xí này nó khóc to quá, tôi chỉ định nhảy vào bịt miệng nó lại. Ai ngờ thành ra giữ trẻ thế này.
“Ngoan, giờ tôi phải làm gì mới nín được đây?”
“Hức.. hức...”
“Thôi được rồi”
Dỗ mãi mà nó không nín, tôi chợt nhớ những lần tôi khóc, dì Hương đều bo bo lên má và bảo sẽ hết đau. Thế là tôi cũng bo bo vào miệng nó.
Đúng như dự đoán, con bé xấu xí này nín ngay. Còn to tròn mắt nhìn tôi
“Sao anh hôn em?”
“Hôn sẽ hết đau”
“Em chưa hết đau, hôn em nữa đi”
Tôi bị đứng hình ngay chốc lát. Không lẽ lời dì Hương là sai? Vẫn còn đau à? Haiz, vậy phải lấy ra VK tối tân mới được.
“Cho em này”
Bàn tay nhỏ bé của nó hứng lấy chiếc nhẫn của tôi.
“Của mẹ anh đấy, mỗi lần mẹ không đến, hay anh bị đau, chỉ cần nhìn vào chiếc nhẫn là hết ngay...”
“Oah... Em cảm ơn anh ạ”
Uầy, con bé xấu xí này cười nước mắt nước mũi tèm lem, ghê thật. Thế mà sao tôi lại thấy nó hết phiền rồi nhỉ? Hay là đã nín khóc chăng?
“Lan, con sao vậy?!”
Sau đó nhiều người khác đã đến và mang nó đi. Trước khi đi, nó còn vẫy tay chào tôi nữa. Nhìn kiểu nào cũng thật chướng mắt.. và thế là tôi mất đi món quà quý báu của mình.
Tôi cũng không nghĩ sau này con bé xấu xí ấy lại là crush mình. Cái đêm mà sắp rời xa Lan, tôi đã tìm lại chiếc nhẫn năm đó, tôi cũng khá bất ngờ và phát hiện chính mình là thằng chó năm xưa ςướק nụ hôn đầu đời crush.. thật khốn nạn mà.
[...]
“Uầy uầy, mọi người tránh xa cho tôi chen vào nào”
Lần đầu tiên tôi gặp Mai là vào năm 15 tuổi. Nhớ không lầm là hôm ấy tôi đến trường để xem điểm trúng tuyển. Điểm đâu không thấy, toàn nhìn thấy có một con nhỏ lùn lùn đã vận dụng cơ thể nhỏ nhắn để lũi vào đám đông.
Lũi vào đâu không thấy, cô ta lũi thẳng vào ௱ô** tôi khiến tôi bất ngờ.
“Ây daa *** ai mà căng thế nhỉ?”
Cô ta vừa nói vừa ngước mặt lên nhìn còn bất ngờ hơn cả tôi. Sau đó còn đưa tay ra dấu like với đôi mắt khâm phục.
“Quào, đẹp trai *** bự”
“Gì cơ?”
“Tôi nói cậu đấy, siêu cấp đẹp trai.”
Trong đầu tôi khi ấy nghĩ : Con này thần kinh chắc rồi.
Cô ấy đứng cạnh tôi, nhón chân lên xem điểm của mình. Tôi chưa bao gặp gặp ai vừa lùn vừa nhoi như cô ta, có chút phiền phức, mặt tôi khó chịu hẳn.
“Haiz, ૮ɦếƭ tiệt, toán toàn làm tim mình tan nát. Uầy, Trịnh Ngọc Khôi lớn nhất khối này, điểm toán mê thiệt chứ. Không biết cậu ta có ngon hông nhỉ?”
Haiz, Trịnh Ngọc Khôi mà cậu nhắc đang đứng đây này.
Cô ta nói vậy cũng làm tôi tò mò điểm. Nghe phong phanh hình như con nhỏ ấy là Tuyết Mai. Tôi lại vô tình dò trúng điểm cô ta. Điểm khá lớn nhưng nhờ toán mà kéo xuống cách tôi hai ba người. Cũng khá tài năng, có mỗi thần kinh hơi chạm mạch.
Lần thứ hai gặp không ngờ vừa lúc sau đó. Tôi ngồi vào trong xe định ra về thì Mai cũng mở cửa xông vào, chưa kịp nói gì đã ngã lên vai tôi nhắm mắt.
“Ba mẹ ơi điểm toán con tiêu rồi!!”
Tôi vỗ lưng cô ta, vậy mà chưa si nhê gì.
“Đừng dỗ con, con biết con mà mở mắt là ba mẹ lại cằn nhằn nữa mà thôi. Con mệt lắm”
“Huhu, tức cái thằng Khôi kia ghê, ăn gì mà học giỏi quá trời, tiếc ơi là tiếc”
“Sau này nhất định phải lấy người như cậu ta, giỏi quá xá”
Mặc dù nghe khen nhiều rồi mà sao nghe câu này tôi thấy ngại quá chứ lị. Tôi khẽ ho để đánh thức con nhỏ đang chiếm tiện nghi của mình.
“Cậu ơi, cậu nhằm xe rồi”
“Cái gì cơ?!”
Mai bật dậy nhìn xung quanh. Điên mất thôi, biết điểm thi xong thì trời đất đảo lộn, lại đi nhầm xe người khác, xu ơi là xu.
“Ơ ơ, tôi xin lỗi, xin lỗi mọi người”
Mai vừa nói vừa đẩy cửa xe ra sau đó định đi rồi. Mà nghĩ đến cậu cho mình dựa vai, cô quay người lại.
“Cậu bạn gì đó ơi, cảm ơn cậu cho tôi mượn vai nhé. Rộng và êm lắm có đều hơi ốm. Tạm biệt nhé!”
Khôi mở to mắt nhìn Mai. Bỗng chốc mọi thứ như dừng lại.. sao cô ta lại bỗng nhiên đẹp như thế được?
..Thịch...
Có gì đó trong tim cậu đã thay đổi..
“Khụ khụ.. mình nhìn nhầm rồi”
[...]
“Chú Luân.. sao chú nhốt con ở ngoài?”
“Mi mới làm gì con gái ta?”
“Con chỉ bobo má Nhiên thôi mà”
“Trời ơi là trời”
Luân chóng hông khó chịu. Lũ con nít này chỉ mới lên 4, vậy mà dám hôn con gái của anh như thế, nó còn chẳng cho anh hôn từ năm nó 3 tuổi, thằng nhóc đáng ghét này lại được. Nghĩ mà nổi nóng.
“Papa, đuổi nó đi papa”
Luân Phúc từ trong nhà chạy lon ton ra ngoài, ôm lấy chân Luân, còn chỉ vào Ngọc Vinh khó chịu.
“Nó dám hôn chị Nhiên của con đó”
“Hai người mà không cho con vào, con méc mẹ Lan”
“Mi dám không?”
Luân hất hàm thách thức. Thế mà cu cậu nhỏ lại dám hét toáng lên còn khóc to nữa.
“Mẹ Lan ơi, chú Luân và Phúc ăn *** con!!!!”
“Giờ papa bắt nó vào đây, con tẩn nó một trận nhé?”
“Papa không méc mami là ok”
“Thành giao!”
Luân và Phúc nhìn nhau sau đó cười nhạt. Chưa kịp hành động thì Lan Nhiên - con gái của anh đã cầm chổi bon bon từ nhà ra.
“Ngọc Vinh, ai cho cậu hôn tớ?!”
“Ơ con gái nhà ta dậy rồi à?”
Luân cất bộ mặt hung dữ khi nãy, khuỵu gối xuống nhẹ nhàng đưa tay về phía con gái R*ợ*u của mình.
Thế mà nó dám xem anh như không khí, không quan tâm anh mà bước qua. Một tay nó ném chổi bay ra cửa, suýt thì trúng thằng Vinh. Coi bộ tính nết Lan Nhiên được thừa hưởng 100% từ mẹ rồi, anh không lo mất con gái nhưng anh bị nó phũ làm con tim tê tái..
“Cậu mà còn như vậy nữa đừng trách!”
“Tại tớ nhầm má cậu là bánh bao mềm mềm đó”
“Cái đồ đáng ghét, không chơi với cậu nữa”
“Cậu dám nghỉ không? Tớ méc mami cậu đó”
Tên này hở tí là chơi mách. Lan Nhiên 4 tuổi đã giận còn giận thêm, nhìn sang thằng em của mình, hất càm.
“Đánh nó đi, chị không méc mami đâu”

Truyện cùng tác giả:
Hãy Nắm Lấy Tay Em
Vô Tình Vớ Được Người Yêu Trên Xe Bus
Trải Nghiệm Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Như Thế Nào?

Novel79, 11/05/2024 18:46:18

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện