“Anh ấy.. sắp kết hôn rồi..”
“Trong em có vẻ buồn lắm nhì?”
Tôi nhìn sang anh đồng nghiệp, cười cười thay cho câu trả lời.
Sau buổi làm việc hôm đó, anh ấy có dẫn chúng tôi đi ăn sẵn làm tiệc chia tay. Không biết tôi đã uống bao nhiêu R*ợ*u, chơi bời thế nào mà đến tận 9h tối mới về đến nhà.
Do có chút say, tâm trạng tôi khá phấn khởi. Lảo đảo đi vào ngõ nhà mình. Còn ngồi kế bên anh cột điện để nói chuyện nữa. Anh ấy rất dễ thương, lúc nào cũng lắng nghe tôi nói chuyện mà không phiền hà gì cả.
“Hôm nay lạnh quá anh nhỉ? Em nhớ anh ấy quá đi mất”
Ngoài trời tuyết lại rơi, nhiệt độ về đêm giảm xuống. Tôi ngồi co ro ôm anh cột điện, không biết đến bao lâu thì có người xuất hiện trước mặt, lại là khuôn mặt tôi ngày đêm mong nhớ.
“Uầy, anh ấy lại xuất hiện rồi nè”
“Cô đã đi đâu mà đến giờ mới chịu về?”
Luân cao lớn như vậy.. chắc chắn là ấm áp lắm nhỉ? Tôi cười tươi, đứng dậy không ngập ngừng mà ôm lấy Luân.
“Ấm quá.. thích quá..”
“Hừ, có nơi ấm hơn, đi không?”
“Đi!”
Tôi không ngại mà đồng ý ngay. Lúc ấy do say quá nên tôi cũng không để ý khoé miệng Luân đang cong lên vì sung sướng.
Sau đó Luân bế xốc tôi lên, đưa vào nhà, cẩn thận khoá cửa rồi đặt lên giường. Tay anh ta thoăn thoắt cởi từng nút áo của tôi, tôi cảm thấy lạ lẫm bèn chặn tay đang sờ mó lung tung của Luân.
“Anh nói có chỗ ấm hơn mà? Sao lại *** tôi?”
“Làm vài động tác sẽ ấm ngay thôi..”
Đúng là lợi dụng người đang say làm trò điên gì đấy. Thế mà tôi vẫn vui vẻ đáp lại còn vòng tay lên cổ của Luân vui vẻ..
“Vậy thì làm mau mau đi, tôi sắp ૮ɦếƭ cóng rồi này..”
Cũng bởi vì câu nói đó.. mà đến khi tôi thiếp đi tên nào đó cũng không có ý định dừng lại..
Sáng hôm sau..
“Aaaaaaaaa điên mất thôi, mình vậy mà lại đi ngủ với người đã có vợ! Cái con ngu này!”
Vừa thức giấc đang thấy trên người mình toàn vết đỏ, lại thêm hông vừa mỏi vừa đau. Không ngờ hôm qua say, chính mình lại đi câu dẫn anh ta, cái con này, hết thuốc chữa rồi.
Tên nào đó vừa chiếm tiện nghi tôi xong lại thản nhiên như không có chuyện gì. Còn mặc tạp dề của tôi, đem bát canh đến tận giường nữa chứ.
“Uống đi, canh giải R*ợ*u ấy”
“Đưa tôi số vợ anh đi”
“Chi?”
“Để thú tội, sau đó bị đánh ૮ɦếƭ tôi cũng cam lòng. Bản thân này tội lỗi quá rồi”
Tôi rơm rớm nước mắt nhìn Luân. Anh ta nhìn tôi..
1 giây..
..2 giây..
..3 giây..
“Phụt! Hahahahahahahahahahah”
Có gì đáng mắc cười sao? Tôi lườm Luân, ra vẻ nghiêm trọng. Luân cười ôm bụng, phải mất một lúc sau anh ta mới bình tĩnh lại, đưa tôi chén canh.
“Uống đi rồi tôi sẽ đưa cô số điện thoại của vợ tôi”
“Ò”
Tôi cầm lấy chén canh, từ từ húp, tên nào đó ngồi bên cạnh, P0'p vai cho tôi, còn khá từ tốn. Sau khi xong xuôi, Luân mới đưa tôi điện thoại của anh ta, còn lưu hẳn trong danh bạ là “Vợ yêu” nữa.
Chắc Luân yêu người con gái đó lắm nhỉ? Nghĩ thôi thì trái tim tôi đã cảm thấy buồn man mác. Có chút gì đó đau lòng, có gì đó đang đè nặng lên trái tim tôi..
“Anh yêu cô ấy lắm à?”
“Ừm, rất yêu.. yêu hơn cả mạng sống của mình”
“Chúc anh hạnh phúc nhé”
Tôi nhìn Luân cười chua chát. Luân càng nhìn càng đau lòng, hà cớ gì em phải cố gồng mình vậy chứ? Nếu bây giờ em chịu thổ lộ hết tất cả, anh sẽ lập tức mang em trở về.. chỉ cần em, anh chỉ cần mỗi mình em mà thôi.
Chuông đổ một hồi lâu, mà chẳng có ai bắt máy, tôi bắt đầu sốt ruột, Luân cũng khó chịu không kém, anh chưng ra vẻ mặt khó hiểu.
“Điện thoại cô đâu?”
“Haiz, anh nói điện thoại nào? Điện thoại ở bên Việt Nam ha ở Nhật?”
“Chứ cô đang xài điện thoại gì?”
“Điện thoại thì lúc ở bên Việt Nam tôi quên mang theo rồi, số cũng mất luôn. Hiện tại thì đang dùng điện thoại Nhật”
Mặt Luân biến sắc, cứ tưởng mấy năm qua cô ta ghét mình đến mức chặn cả số, anh đã gửi biết bao tin nhắn đến số ấy mà chẳng có hồi đáp, giờ mới biết nguyên nhân thật sự.
“Haiz.. bỏ đi, đồ ngu!”
“Anh nói ai ngu? Này! Yah!”
Tôi định đuổi theo Luân để nói rõ, lúc xuống giường, mền rớt xuống tôi mới biết mình đang khoả thân..
“Này, ít nhất anh cũng phải mặc đồ đàng hoàng cho tôi ấy chứ!”
“Mặc cho cô á? Tôi sợ mình không kìm chế được..”
Luân từ trong bếp nói vọng ra.
Thật tức điên quá mà. Nhìn lại đồng hồ thì phát hiện đã trễ giờ làm, tôi nhanh chóng thay đồ sạch sẽ rồi chạy ra ngoài. Trước khi bước ra cửa đã bị Luân kéo lại.
“Hôn một cái mới được đi”
*Chụt~
“Được chưa?”
Tôi nhăn mặt, đêm qua hành tôi đến mức hôm nay phải mặc áo dài tay cao cổ để che hết đi những dấu Luân để lại. Sống chung nhà với cáo thật phiền phức.
“Nhớ về nhà sớm, anh chờ..”
“Sến quá”
“Hợp tác chút đi”
Luân dù đã biết tôi trễ giờ làm nhưng vẫn cố kéo tôi vào lòng ôm chặt. Tôi cũng đành thở dài, quên đi lương tâm đang cắn rứt, nhón chân lên hôn anh ta một cái, sau đó cười tươi.
“Bạn nhỏ của em ở nhà ngoan, em sẽ về sớm thôi”
Sau khi hoàn thành xong thủ tục mới chịu thả tôi đi.
Tuy nhiên vừa vào công tu đã bị sếp la rối bời. Khó khăn lắm mới tan làm được. Các anh chị khác rủ tôi đi ăn, nhưng nghĩ tới Luân đang ở nhà thì tôi vội từ chối.
“Em còn thằng nhóc ở nhà, các anh chị cứ đi đi ạ”
“Ơ em kết hôn rồi à?”
“Không.. thằng em trai em”
Tôi phải giải thích cặn kẽ các anh chị ấy mới cho tôi đi.
Đi ngang một tiệm bánh, tiện tay lấy một hộp Bánh Daiheigen cho bạn nhỏ ở nhà. Chắc ở nhà bức bối lắm, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhem nhuốc khi ăn bánh của tôi thì cảm thấy cứ mong đợi làm sao ấy!
Sau khi vào nhà, một vẻ im lặng đến đáng sợ, ngay cả đèn cũng không bật lên. Tôi lớn tiếng gọi Luân mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu, dự cảm không lành, tôi vội gọi điện cho Luân. Lúc ấy mới phát hiện mình cũng chả có số của anh ta.
Đồ đạc, quần áo của Luân vẫn ở đây. Vậy mà người đâu mất rồi. Đến khi ánh mắt tôi va vào một tờ giấy note ngay cửa ra vào. Tôi chầm chậm bước tới, run run cầm tờ giấy ấy.
“Xin lỗi vì đã không báo trước, có một số chuyện tôi cần giải quyết gấp. Khi nào xong xuôi tôi sẽ quay lại, hãy bảo trọng”
“Tạm biệt, Ngô Minh Luân..”
Căn phòng hôm nay trống trải đến lạ. Tôi ngã quỵ ngay trước cửa. Không hiểu sao khi đọc những dòng này, tôi lại đau buốt trong lòng, từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Đến cuối cùng, tôi vẫn bỏ lỡ anh ấy..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.