Chương 71

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 11/05/2024 18:45:57

“Em trai kiêm chồng cô ấy”
“Không, không phải đâu bác, thằng chó này nó hay đùa vậy đấy ạ”
Tôi vừa cười vừa nhón chân kéo tai của thằng đó đi. Bác hàng xóm vẫn còn ngơ người ở đó chưa hiểu chuyện gì.
“Anh ra đây, anh ra đây!”
“A a.. Lan buông tôi ra, ở đây là ngoài đường cô đừng hòng làm chuyện bậy bạ”
Coi cái tên vô đạo đức này, đã ăn ςướק còn la làng nữa cơ đấy. Người sắp kết hôn mà lại đi vương vấn người cũ, không biết vợ anh ta nghe những lời này sẽ như thế nào đây?
Càng nghĩ thì tôi càng tức, đứng trước mặt Luân, chống hông trừng mắt với anh ta.
“Anh khiến tôi trở thành tuesday đấy. Nếu anh còn làm việc quá giới hạn vậy nữa thì..”
“Thì sao? Cô định liên lạc với vợ tôi à? Nói với cô ấy tôi đang cặp với cô ư? Dám không?! Ai bị thiệt biết liền”
Haiz điên ૮ɦếƭ đi được. Tên này lúc nào cũng có cách chặn họng tôi. Chắc anh ta định huỷ hoại tôi bằng cách gắn cho tôi danh quyến rũ người khác, đúng là đồ tâm cơ!
“Này, cô search gì đấy?”
“Cách làm người mình ghét tránh xa 1km”
“Cô nói tôi á?”
“...”
“Yah! Đứng lại, cô nói tôi á?”
Đoạn đường từ nhà tôi ra quán ramen không xa lắm, một bác người Việt khá thân thiện mở ra, hương vị ở đây khá ngon, đôi lúc bác còn nấu phở cho tôi ăn nữa.
Vừa vào mùi ramen đã xộc lên đến mũi, tôi rất hay ăn ở đây một mình, hôm nay lại đi với một người đàn ông, bác gái vừa thấy tôi vào tiệm là đã hoan nghênh chào mừng.
Tôi gọi ramen bình thường hay ăn, tên kế bên không biết ăn gì nên cũng gọi theo tôi. Hôm nay quán khá vắng, nên bác gái có thời gian ra đứng nói chuyện với tôi. Còn lại nói bằng tiếng Nhật cơ, đại loại là:
“Bạn trai cháu à? Thằng bé đẹp trai lắm”
Bác cười cười nhìn sang Luân. Luân cũng gật đầu lịch sự lại. Chắc anh ta biết mình được khen chứ gì.
“Là bạn trai cũ của cháu. Anh ấy sắp kết hôn rồi..”
“Trông cháu có vẻ buồn nhỉ?”
Tôi giật mình vội xua xua tay tránh né. Nhưng bác ấy chỉ cười, đôi mắt đã trải qua bao nhiêu thăng trầm có thể nhìn rõ cô gái trẻ. Rõ ràng đôi mắt cô ấy khi nhìn chàng trai kế bên rất dịu dàng và tràn ngập yêu thương, nhưng vẫn ẩn hiện một nỗi buồn man mác khi nhắc đến từ kết hôn.
“Thôi không giấu bác nữa, cháu rất buồn, thật sự rất buồn. Cháu bỏ lỡ người ta rồi.. đến nhìn người ta cháu còn chả có tư cách..”
Bác gái vỗ vai tôi ra hiệu an ủi, đôi mắt bác hiền từ. Khi con người ta trưởng thành, đồng nghĩa với việc mất đi rất nhiều thứ.
Thời gian đầu, cô gái trẻ người Việt này mỗi lần đến ăn quán đều đi một mình, có khi gọi ramen mà chỉ ngồi bần thần nhìn nó mà không ăn. Mỗi khi trời mưa to, cô ta chẳng bao giờ mang dù, luôn mang xuất hiện với bộ dạng nhớt nhát đến khó chịu cùng đôi mắt đỏ hoe. Thì ra đây chính là nguyên nhân.
“Cháu hãy luôn mạnh mẽ nhé! Chỉ là chia tay thôi, hoa sẽ héo, mưa sẽ tạnh, rồi một ngày nào đó con sẽ tìm được hạnh phúc của bản thân mà thôi”
Bác gái nói rồi sau đó rời, tên nào đó nãy giờ ngồi kế bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ kéo áo tôi mãi.
“Sao?”
“Cô và bác nói gì vậy?”
“Đang khen em trai tôi đẹp trai đấy”
“Ai em trai cô?!”
Luân nghe xong tái mặt mài cả lên. Giận dỗi quay sang chỗ khác.
“Thôi mà, giận gì? Người gì đâu không khác gì con nít”
“Thôi đừng giận, ngoan ăn hết đi rồi dắt về nhà này”
Điên mất thôi, sắp lấy vợ rồi mà tính tình chả đâu vào đâu cả.
Sau khi ăn xong trở về thì thằng uất nào đấy nằm vật ra giường, còn mượn laptop của tôi để làm việc. Làm khá chăm chú nữa cơ. Coi bộ Luân không đi chơi không.
Vài giờ trước lúc chúng tôi về thì nhận được bưu kiện quần áo của Luân. Cu cậu bảo đi gấp quá không mang quần áo, chỉ có đồ linh tinh thôi.
Trong lúc Luân đang tập trung làm việc, thì tôi cũng rảnh rỗi mà nấu mì đang ra hành lang vừa ngắm tuyết vừa ăn. Thế mà tên nào ấy cũng vác laptop ra ngồi cùng, lâu lâu còn kéo tay tôi làm dấu gì đó.
“Cái gì cơ?”
“Tôi ăn nữa, cô đút cho tôi ăn đi”
“Vậy thì chờ chút, để tôi đi lấy đũa”
Vừa đứng dậy đã bị Luân kéo lại, chau mày khó chịu.
“Dùng của cô đi, tôi đói rồi”
Thế là một người vừa làm việc, một người ở bên thổi mì đút cho người kia ăn. Lâu lâu còn liếc qua xem khuôn mặt nào đó đang tập trung cao độ, làm tôi nhớ đến những năm tháng còn học chung.
Lúc nào quay sang, góc nghiêng ấy lúc nào cũng khiến tôi gục ngã. Đẹp đến mê hồn, nhất là khi anh ta cắn Pu't bi, giải các bài toán, còn vô tình chạm vào khuỷu tay tôi, lúc ấy trái tim thiếu nữ cứ bị rung rinh..
Sau khi lại việc xong, Luân nhìn sang Lan đang ngủ gục, anh không kìm lòng được mà đưa tay vuốt ve mái tóc của cô gái ấy. Mỗi lần nhìn vào khuôn mặt này, trái tim anh lại đau nhói không nguôi, anh đã nhớ em rất nhiều..
Dưới những bông tuyết đầu mùa, Luân nhẹ nhàng đặt lên má Lan một nụ hôn phớt đầy ngọt ngào. Nụ hôn này anh đã bao lần mong ước, muốn được đặt môn lên chiếc má mềm mại của con nhỏ cùng bàn.
“Em lúc nào cũng khiến tôi phát điên”
Sau đó Luân bế Lan vào phòng, cẩn thận đắp mền cho cô. Anh ngồi nhìn cô một lúc lâu, hôn lên khắp khuôn mặt cô, sau đó ôm cô mà ngủ. Do thời tiết lạnh, nên Lan rút vào lòng Luân ngủ, anh cũng vỗ về lưng cô thật dịu dàng.
Sáng hôm sau..
Mở mắt thức dậy đã thấy tên nào đó nằm kế bên. Cả khuôn mặt đang say ngủ mà cũng đẹp trai thế này.. tiếc thật.
“Tôi yêu cậu”
Tôi hôn nhẹ lên má của Luân. Sau đó bước xuống giường, vào bếp nấu một chút đồ ăn vì hôm nay tôi phải đi làm nên chắc cậu ta sẽ ở lại một mình.
Đang cắt rau hì hục thì tên nào đó cũng thức giấc. Còn ôm tôi từ phía sau nữa.
“Cô làm gì vậy?”
“Nấu ăn, hôm nay đi làm. Ở nhà ngoan nhé”
“Đừng đi làm, ở nhà đi tôi chuyển khoản cho”
Tôi quay người lại, phát hiện Luân đang ở trần, thời tiết lạnh như vậy mà ở trần đúng là ngu.
“Xíu tắm nước nóng đi, đừng để cảm lạnh”
“Haiz, body tôi chẳng có sức hút nào với cô à? Tôi tính dùng body nóng bỏng này để huỷ hoại cô. Chán thật”
Luân vừa nói vừa nhún vai, tên này vô sỉ quá. Không có chút nào gọi là chính chắn.
Sau đó cu cậu cũng đành lòng mà tiễn tôi ra khỏi nhà. Còn bắt tôi phải ôm cậu thật chặt, hôn một cái mới được đi. Sao cứ giống nghi thức tiễn chồng đi làm thế này nhỉ?
“Ở nhà ngoan nhé, đừng đi lung tung”
“Đi làm yên phận chút, đừng tiếp xúc với trai lạ đấy!”
[...]
Có những ngày, như hôm nay, tâm trạng bỗng chốc nhuốm màu hồng, nhìn đâu cũng thấy hạnh phúc.
Bàn làm việc cũng vì có đoá hoa hồng mới mua mà rực rỡ. Nhà cũng có người chờ để về. Làm tinh thần phấn chấn lên hẳn.
“Lan, khi nào em hết hợp đồng?”
Anh đồng nghiệp kế bên vừa thấy tôi đã quay sang hỏi liền.
“Tầm 9 tháng nữa”
“Ồ, hôm nay là ngày cuối cùng anh làm việc. Vậy là có thể về Việt Nam với xấp nhỏ rồi”
Lại thêm một người nữa ra về. Cũng không còn ai là người Việt ở đây nữa. Anh ấy là ba của 2 đứa trẻ, mặc dù ở xa nhưng luôn yêu thương gửi quà cho 2 đứa và mẹ của chúng. Có hôm anh khóc vì nhớ nhà, vì công việc quá nặng nhọc, vậy mà giờ đây anh lại trở về rồi..
“Em cũng mau về Việt Nam mà lấy chồng đi”
“Em làm gì có chồng đâu?”
Anh đồng nghiệp cười cười chỉ vào khung ảnh tôi đã để một góc rất lâu.
“Người yêu em đấy à?”
Đó là một tấm ảnh rất xưa, hồi tết năm lớp 10 ấy. Tôi và Luân chụp dưới cây mai ở quê tôi, nhìn cu cậu trong sáng, ngây thơ năm nào..
Tôi cười chua chát, trong lòng có chút quặn đau. Phải rất lâu sau đó, tôi mới bập bẹ được..
“Anh ấy.. sắp kết hôn rồi..”

Novel79, 11/05/2024 18:45:57

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện