Hokkaido năm đó..
“Đm mày bị điên à Lan?”
“Vừa gặp đã chửi nhau thế à?”
Tôi cười cười.
Tuyết Mai nhìn tôi đang cười thì chỉ muốn đấm vào mặt con ngáo ngơ trước mặt mình thôi.
Nó rời đi mà chẳng nói gì, đến khi qua thăm được nó cho tin đang nằm trong bệnh viện. Khỏi phải nói Mai đã hoảng đến mức nào. Vừa thấy bản mặt xanh xao của nó cô càng giận đến ứa nước mắt.
“Mày quá đáng lắm Lan!! Huhuhu..”
“Thôi nào, nín đi”
Mai vừa khóc vừa lao vào lòng tôi. Tôi biết nó sợ lắm, ai ngờ lại đến thăm bất ngờ như vậy, nếu biết nó đến tôi sẽ trốn viện ra thăm nó mất.
Mai nó cứ ôm tôi siết chặt, nói trong tiếng khóc..
“Ba mẹ không cấm, không bệnh tật, không rào cản tự nhiên lại qua Nhật làm việc chi cho khổ thân chứ?!! Thằng Luân có gì không tốt mà mày không yêu nó? Sao mày ác vậy chứ?! Cứ thích làm khổ bản thân mãi, ngu ơi là ngu!”
Tôi chỉ cười, vuốt ve mái tóc dài của Mai.
“Mày còn nhớ chuyện tao đã kể hồi năm tao 17 tuổi chứ?”
“Nhiều chuyện lắm..”
“Chuyện tao bị *** ấy.. suýt nữa thì mất đi lần đầu, may mà có người cứu.”
Tuyết Mai ngồi phắc dậy, nhìn chằm chằm tôi.
“Sao cơ?!!! Chuyện này mày chưa kể!”
Tôi thở dài vì cái đầu óc mau quên này..
“Năm đó, tao đi làm về khuya bị một thằng say R*ợ*u kéo xuống ruộng định hiếp, tao chống cự quyết liệt, nhưng sức thằng ấy nó còn mạnh hơn tao.. tay nó sờ soạn, khắp người tao, đến lúc định đưa vào thì được người dân cứu. Khi ấy quần áo của tao đều rách hết, đầu tóc bù xù, thân thể nhớt nhát..”
“Tại sao mày không nói hả Lan? Mày rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện giấu tao nữa?”
Chuyện xấu hổ ấy.. khó mà nói được. Với tình cảnh gia đình hiện tại, nói ra chỉ thêm gán*** cho mẹ, và làm nhục nhã thêm thôi.
Sau khi bị ***, tôi vẫn bình thản trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới. Tôi cố trấn an bản thân mình. Sau đó lấy ra sợi dây thừng..
Thời gian đó, cứ mỗi lần nhận thức thì phát hiện cổ mình đã đưa vào dây thừng trên cao. Nhiều lần như thế, nhưng cứ nghĩ đến gia đình thì tôi ngừng lại.
Qua chuyện ấy, tôi đã cắt đi mái tóc dài, cố gắng ăn mặc thùng thình nhất có thể để che đi cái cơ thể đáng xấu hổ này. Có hôm tôi thức giấc trong trạng thái mồ hôi đầm đìa vì lại mơ thấy cảnh tượng, sau đó bật khóc một mình trong đêm.
Cơ thể dơ bẩn này là điều trở ngại khiến tôi không dám bắt đầu một mối quan hệ mới. Quá khứ ấy tôi luôn chôn vùi trong lòng, không thể giải thoát được.
“Lan à, mày nhớ hồi mày mới lên Sài Gòn đã nhập viện cấp cứu vì bị viêm loét dạ dày không?”
Tuyết Mai nghe xong thì bỗng lên tiếng, giọng cậu có chút khác thường. Nhưng tôi vẫn cố giữ trạng thái vui vẻ nhất
“Nhớ chứ! Đau ૮ɦếƭ đi được”
“Khi đó trước khi ngất xỉu mày đã nắm lấy tay tao, và nói rằng :’ đừng gọi cho ba mẹ tao, tao chịu được’. Lúc ấy tao đã nghĩ mày điên rồi, biết mày tự lập từ sớm, nhưng với tình thế cấp bách vậy mà vẫn bình tĩnh nói câu như thế, nể mày thật!”
“Tao mà”
Tôi vẫn cố cười, còn Mai thì đã không nhịn được mà cúi xuống bật khóc, vừa nói nó vừa đánh vào vai tôi trách móc.
“Mày điên rồi, tại sao mày có thể chịu đựng trong thời gian dài như thế chứ? Cứ nói ra hết đi, tại sao cứ ôm khư khư mãi trong lòng làm gì? Hic.. hic.. tại sao có thể mạnh mẽ đến mức khiến người ta chán ghét như vậy? Tao không muốn mày cứ bình thản như thế nữa, xin mày, hãy khóc đi..”
Mai ghì áo tôi mà khóc. Từ lâu khi gặp chuyện gì, tôi chỉ muốn giữ trong lòng một chút, vì tôi đã học được cách chịu đựng sau những lần vấp ngã.
Kể lể ra thì cũng không giúp ích được gì mà càng thêm phiền phức mà thôi.
Mai khóc như thế khiến tôi có chút đau lòng. Nghĩ đến ba mẹ, nếu họ biết những chuyện ấy sẽ tự trách bản thân đến mức độ nào? Mong họ cả đời sẽ không biết thì hơn.
“Tao xin lỗi, tao sẽ không thế nữa..”
“Không phải lỗi của mày! Tao xin mày, đừng chịu đựng nữa, Lan à, làm ơn, đừng dồn nén để làm bản thân ૮ɦếƭ tâm như vậy!”
“...”
Phải rất lâu sau tôi mới dỗ được Mai nín. Vậy mà khi nó biết tôi nhập viện vì sốt xuất huyết dạ dày, nó còn khóc to hơn, nhất quyết đem tôi về Việt Nam. May mà tôi ngăn cản được.
Sau đó, nó bỏ hết công việc mà qua đây để chăm sóc tôi đến khi xuất viện.
Tôi và Mai đã có giao kèo, nếu nó giữ bí mật mọi chuyện thì tôi sẽ luôn tâm sự với nó. Mai còn hâm doạ:
“Mày mà còn giấu tao điều gì thì mày xác định nha con quỷ!”
Rất khó khăn để đuổi nó về. Nhờ Mai mà tâm tình tôi tốt được một chút. Cứ thế thời gian nó cứ trôi nhanh..
Còn con Mai, sau khi về Việt Nam, nó cùng với Khôi đột nhập vào nhà Luân. Sau đó còn lục tung phòng của Lan nữa.
“Haiz, cuối cùng cũng tìm ra”
“Em tìm gì mà hăng say vậy?”
“Nhật ký của con Lan đó mà”
Vì từ khi sống chung với Lan, Mai biết con bé này hay viết nhật ký lắm nên đã thử đánh cược xem nó có bỏ quên ở đây hay không.
May mà vẫn tìm ra được. Tuy đọc nhật ký là sai, nhưng mà Mai muốn tìm sâu hơn trong quá khứ của Lan.
Hai người cùng mở quyển nhật ký ấy ra đọc, trang đầu tiên không khỏi bất ngờ..
Ngày 27/8/20**
Hôm nay hàng xóm đã nói với tôi rằng:
[ Con cũng phải biết đi làm đi chứ, đừng ăn bám nhà ngoại mãi ]
[ Ba mẹ con đã ra vậy rồi, hay bác giới thiệu cho con một ông chú nào đó nhé? Chỉ cần cưới ông ấy, gia đình con sẽ mau giàu thôi ]
[ Con gái học giỏi làm gì? Nghỉ đi, đi làm rồi cưới chồng đừng gây gán*** nữa ]
Ngày 3/11/20**
Cô chú họ nội đã vô tình gặp tôi khi tôi đang làm việc ở một quán gà nướng..
[ Mày y hệt gái mẹ mày, quyến rũ con nhà giàu giờ thằng ấy đi rồi ai bao nuôi mày nữa? ]
[ Giờ chỉ cần kêu mẹ mày ly hôn, gia đình tao sẽ lo cho ba mày hết, yên tâm ]
[ Đừng nhìn tao với ánh mắt đó, đã nghèo có xấc xược à? ]
Ngày 2/2/20**
[ Lan dạo này buông thả dữ ha? Dám ngủ trong giờ tôi đấy chứ! ]
[ Uỷ mình học giỏi rồi trưng ra bộ mặt mệt mỏi như không có thời gian nghỉ ngơi đấy à? Thứ như em chắc làm gì kiếm ra được đồng nào đâu? ]
Ngày 16/4/20**
Tôi nhớ cậu, Luân à.. bao giờ cậu mới về đây?
Mai vừa đọc vừa chửi thầm trong miệng đám người này tại sao có thể đối xử với Lan như thế?!. Rất lâu sau, mới thấy Lan viết thêm trong nhật ký, đó là một năm sau..
1/7/20**
Suýt thì quên viết nhật ký
Hôm nay sinh nhật tôi, tròn 17 tuổi, mong khi nào đủ tuổi, lương tôi nhiều một chút vì tiền ấy gửi mẹ cả rồi, chả có chút dư nào để ăn bát hủ tíu gần nhà. Thèm quá!
8/7/20**
Hôm nay các chú ấy lại cố tình chạm vào ௱ô** tôi, thật khó chịu.
3/9/20**
Có một chú hỏi rằng tôi muốn qua đêm với chú ấy không? Chú ấy bảo tôi cũng chắc qua tay nhiều người vì làm trong quán cafe này.
11/11/20**
Hôm nay tôi suýt bị ***.. không sao, tôi vẫn ổn, chỉ là cơ thể hơi dơ một chút.
3/12/20**
Tôi suýt thì tự tử thành công, nhưng tôi không thể thất hứa với Luân được, phải chờ cậu ấy về nữa chứ! Còn gia đình nữa, tôi nghĩ ngu xuẩn ૮ɦếƭ đi được
13/1/20**
Tôi từ bỏ rồi, Luân lâu về quá, công việc lại càng nhiều. Không có thời gian nhớ về cậu ấy nữa. Buồn thật. Nhưng ba tôi tình hình có chút khả quan rồi ấy.
4/3/20**
Hôm nay bà ngoại vô tình phát hiện trên tay tôi có nhiều vết sẹo, tôi chỉ đùa là mình bị té. Thật chất đó là những vết cấu của các chị gái trong quán cafe, mặc dù tôi đã giải thích rằng tôi chưa từng quyến rũ các ông chú của các chị. Thế mà lại bị nhéo, rồi ăn tát nữa..
27/6/20**
Hôm nay gặp Luân rồi, cậu ấy đã về. Lại còn rất bảnh bao. Suýt thì tôi nhận không ra. Rất đẹp trai.
Nhưng mà cậu ấy đến muộn rồi, tôi dơ lắm, không thể nào đối diện với Luân được..
Cuối cùng thì Mai không chịu được nữa mà ném cuốn nhật ký xuống sàn.
“Đcm nó, đủ thứ chuyện, tại sao mày bình thản vậy chứ?!”
“Bớt nóng đi Mai..”
Hai người đang trò chuyện vậy mà bỗng nghe tiếng động như ai đó sắp đi lên.
Khôi vội kéo Mai vào một góc, còn tò mò kéo cửa ra nhìn. Cảnh tượng trước mắt khiến cho Mai càng thêm bộc phát.
Luân đang được em chân dài nào đó đỡ lên phòng, cậu ta say quất cần câu, con nhỏ ấy còn cố tình làm mấy hành động đưa đẩy nữa chứ.
“Khôi buông em ra, em phải đập quyển nhật ký này vô mặt thằng Luân mới được!”
“Bộ em quên mình đang đột nhập trái phép à?”
Mai chưa kịp làm thì đã có người làm thay..
“Cậu chủ say rồi, cô về đi. Để tôi đưa cậu ấy vào phòng cho”
“Hừ? Bà giúp việc vậy mà dám cản chuyển tốt của tôi với ảnh sao?”
*Bốp!
Dì Hương cười nhẹ, thẳng tay tát thẳng vào mặt con bé đó.
“Ra về ngay, đừng trách tao ác như dung mama trong Hoàng Châu Cách Cách”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.