“TÔI YÊU CẬU!!!!!”
Luân khựng lại, không gian bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên. Cậu như không tin vào chính tai mình nữa, Lan yêu cậu ư? Cậu ấy yêu cậu ư?!!
“Thật... thật..sao?”
“Đúng rồi, tôi yêu cậu!”
Tôi không ngần ngại mà hét lên. Đây không phải là sự cảm kích thời gian qua Luân đã chăm sóc ba mẹ tôi, nó chỉ là bước đệm để tôi quyết định Luân có xứng đáng hay không.
“Khụ.. khụ..”
Đang ôm Luân thì tôi nghe thấy tiếng ho bên tai, tôi ngước mắt lên nhìn..
“Cô Trang?”
Cô Trang nhìn tôi cười rất tươi. Còn sảnh thì bỗng vỗ tay lớn lên chúc mừng. Đừng nói là nãy giờ tôi tỏ tình họ thấy hết rồi nhé?
“A!!!!”
“Sao đấy?”
“Ngại ૮ɦếƭ đi được!”
Tôi dùi đầu vào *** Luân, cảm thấy tim cậu đang đập rất nhanh còn cười khúc khích nữa. Tôi đỏ mặt hết cả lên, không dám nhìn ai nữa.
Luân thấy tôi vậy liền cười tươi nhấc bổng tôi lên. Sau đó thì thầm vào tai tôi.
“Lan nhà mình đã không tỏ tình thì thôi, tỏ tình là gây chấn động liền..”
“Im đi!”
Tôi đánh vào *** Luân. Cậu bế tôi ra ngoài.
Sau khi đã chắc chắn ra khỏi sảnh, tôi mới dám mở mắt ra. Phát hiện Luân đang nhìn mình, còn tràn ngập ánh mắt yêu thương nữa, cứ lồ lộ ra thế ấy sao người ta chịu được?
“Sao nhìn tôi?”
Luân hôn lên tóc tôi.
“Vì tôi yêu cậu ૮ɦếƭ đi được!”
“Tôi yêu cậu nhiều hơn”
Tôi vòng tay qua cổ Luân, chụt một phát khiến cậu đơ luôn. Sau đó tôi nhảy xuống khỏi vòng tay cậu rồi chạy đi.
Luân nhìn tôi cười khẩy, chỉ tay về phía tôi.
“Cậu tính chơi mèo vờn chuột á à?”
Sau đó chúng tôi dí nhau chạy khắp trường, Luân cố tình chạy chậm lại đến khi đến nơi vắng vẻ, cậu ta tăng tốc bắt được tôi, còn ép tôi vào tường.
“Tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi”
Sao đó đặt lên tôi một nụ hôn ngọt ngào, tôi cũng vòng tay kéo ghì cổ cậu xuống mà đáp lại. Khoảng khắc ấy tựa như chỉ riêng mình chúng tôi mà thôi..
Đến lúc làm xong lễ, mọi người bắt đầu chụp ảnh kỉ niệm, tôi phải khổ sở che giấu hickey mà trong lúc hôn Luân không kiềm được mà tặng tôi.
“Tức ૮ɦếƭ đi được, tại sao chẳng có chút kiềm chế nào vậy?”
“Xin lỗi mà Lan..”
Tôi giận dỗi bỏ đi, tên nào đó phải xin lỗi ríu rích.
Sau khi kết thúc xong xuôi, tôi lái xe đưa ba mẹ về nhà của Luân. Và Luân cũng đưa mẹ về nhà.
Các phụ huynh biết chúng tôi sống chung thì bất ngờ lắm, còn ngồi ở phòng khách bàn tán sôi nổi về việc cưới hỏi lum la. Ba tôi từ khi bị tai nạn đến giờ thay đổi hẳn, ông còn có ý định cưới trong năm nay nữa kìa.
Tên uất nào đó đứng trong bếp gọt hoa quả nghe mà cứ cười tủm. Vụ cưới hỏi chắc chỉ mình tên này có lời thôi chứ tôi thì khác nào bị bán đi?
“Này, ngưng cười đi!”
Tôi huýt tay vào khuỷu tay của Luân. Luân quay sang cấu vào má tôi.
“Họ hàng hai bên đã bàn hết rồi, chỉ chờ cái gật đầu của cô dâu thôi ấy!”
“Ai thèm gả cho cậu?”
“Chứ cậu nghĩ tớ để yên cho cậu gả cho thằng khác à?”
Luân vừa nói vừa cúi xuống cắn nhẹ bên tai tôi. Chỉ một hành động đó thôi đủ khiến tôi nổi hết cả da gà. Tôi vội đẩy Luân ra.
“Nếu sau này chúng ta chia tay thì sao? Và tôi sẽ lại rời đi?”
Luân cười cười, vòng tay qua eo tôi, chỉ một giây đã đặt gọn tôi lên gian bếp, đối diện với cậu. Luân cầm lấy bàn tay tôi siết chặt.
“Nếu sau này chúng ta chia tay thì đó là câu tôi nói, còn cậu nhất quyết không được. Và nếu cậu rời đi, tôi sẽ không tìm nữa, cơ hội tôi dành cho cậu chỉ một mà thôi”
Luân hôn nhẹ bàn tay tôi, ánh mắt kiên định. Đó là một lời cảnh cáo..
“Tôi yêu cậu”
Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần Luân, từ từ và từ từ.. đến khi cảm nhận được hơi thở của đối phương..
“Khụ.. khụ.. bà nhà nó ơi tôi chống mặt quá..”
Nghe tiếng ba ho, tôi giật mình đẩy Luân ra. Ba tôi đã đi vào từ khi nào. Nhìn khuôn mặt khó chịu của ba cùng với ánh mắt kì thị ấy, tôi biết nãy giờ ông chứng kiến hết cả rồi.
Tôi và Luân ngượng chín mặt, Luân vội xua tay giải thích.
“Tất cả không như ba nghĩ đâu..”
“Ba?!”
“Cậu gọi tôi là ba?”
૮ɦếƭ rồi, lên tăng xông cả rồi.. loạn rồi!!
Tôi vội leo xuống, định đi gọi mẹ ai ngờ lại trúng ngay lúc cô Trang bước vào tôi hết hồn miệng bị liệu theo.
“Ui mẹ ơi..”
“Mẹ? Con kêu mẹ là mẹ á?!!”
Cô Trang nắm tay tôi mừng huýt, còn vui hơn trẩy hội, cô vội vàng luống cuống chạy ra nói với mẹ tôi, giọng cô vui như được mùa.
“Chị sui ơi chị sui.. cưới liền đi!!”
Sau khi dùng cơm xong, các bậc phụ huynh ra về. Cu cậu Luân cũng lên đồ định đi đâu đó. Đi ngang phòng tôi còn đứng lại hôn gió một phát.
“Tôi đi một chút rồi về, đừng lo nha vợ..”
“Ai vợ cậu?!”
Tên nào đó bị phũ uất ức rời đi.
Hôm nay Luân đi lâu quá, tôi nằm bấm điện thoại mà chán cả ra. Quyết định lấy xe đi làm cho Gi*t thời gian.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy ôm sát body còn khoét sâu ở *** để lộ phần trắng nõn, loại thích nhất, xoã tóc, thêm quả kính râm và xe nhà của Luân thì bao ngầu.
Nhưng hôm nay xui, lại đi đúng giờ cao điểm, thế là bị kẹt xe. Mà xui ở cái nữa tên chạy xe phía sau mắt như mù đâm thẳng vào xe tôi. Tôi chưa kịp xuống thì thằng ấy đã lên tạ lỗi.
“Cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu?”
Nghe cái giọng hách dịch lại thêm thái độ gõ cửa kính ầm ầm, tôi có chút bực liền kéo cửa kính xuống mà nói chuyện. Tên này nhìn là biết công tử nhà giàu, tóc tai vuốt keo, ăn mặc toàn đồ hiệu, dù đeo kính râm nhưng vẫn không che được vẻ bad gì đó.
“Xin lỗi đi”
Tôi khó chịu gỡ kính râm ra. Ai ngờ cái thằng cha ấy còn bất ngờ hơn cả tôi. Anh ta cũng tháo kính râm xuống, nhìn tôi cười rạng rỡ
“Bé Lan? Bé Lan bị tào tháo dí đúng không?”
“Đcm, tới công chuyện nữa..”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.