“Cái này gãy rồi là không có em bé á hức.. hức.. cậu chịu trách nhiệm đi. Lấy thuốc thoa cho tôi đi..”
“Wtf?”
Điên thật rồi, quá điên rồi.
Tôi không chịu được nữa mà đứng dậy định rời đi. Tên nào đó bèn kéo áo tôi lại.
“Đi đâu vậy?”
Tôi quay lại mỉm cười bất đắc dĩ.
“Đi tìm Luân ngày xưa, Luân này vô sỉ quá không quen”
Vừa đi được vài bước thì chợt nhớ ra mình đã nghỉ ở quán cafe gần 2 ngày. Tôi vội chạy lên lầu thay đồ. Vừa ra khỏi cửa phòng đã bị chặn lại.
Luân đứng sừng sững trước mặt, hôm nay cũng bày đặt mặc quần tây áo sơ mi đen còn không gài nút nữa chứ. Cứ thích khoe body mãi.
“Đi đâu?”
Thấy tôi cứ đứng nhìn chằm chằm vào body mình. Luân khẽ cười đưa Ng'n t cóc vào đầu tôi.
“Đi làm”
“Nghỉ đi, tôi nuôi cho”
“Xin lỗi, tôi giàu”
Tôi cười nhếch mép. Đẩy Luân ra đi xuống dưới lầu, đi ngang chỗ để chìa khoá xe tiện tay lấy đại một chiếc chìa khoá.
Bác quản gia cũng nhiệt tình dẫn tôi lại hầm xe. Đúng là nhà Luân không có gì ngoài điều kiện, xe khoảng 3,4 chiếc gì đấy, chìa khoá khi nãy tôi lấy là của một chiếc Mec đen mắc nhất.
Hôm nay tôi mặc một cái áo droptop cùng chân váy dài xếp li, thêm quả đầu buột củ tỏi, và cái kính râm đen che gần nửa khuôn mặt. Rất..
“Rất hợp với cậu đấy”
Luân đi đến mở cửa xe bước vào.
“Đi đâu vậy?”
“Đi làm chung với cậu chứ đâu”
Luân cười tít mắt, lấy kính ra đeo giống tôi, ung dung ngồi ở ghế phụ như ông chủ. Giờ có mà đuổi xuống tên nào cũng không đi.
“Vậy cài nút áo lại cái đã”
Tôi chồm qua tiện tay gài nút cho Luân. Body này chỉ mình tôi ngắm thôi. Luân thấy tôi cúi người vậy liền cười, đặt lên trán tôi một nụ hôn thoả mãn. Tôi cứ thấy điệu cười này nó sai sai ở đâu đó.
“Rồi, đi thôi, giữ chặt nhé!”
“Hử?”
Luân chưa kịp thắc mắc thì tôi đã nhấn ga chạy ùa ra ngoài. Nhìn vậy thôi chứ tôi chưa có bằng lái xe đâu nhưng kĩ thuật lạng lách đánh võng thì bố mày ứ sợ ai.
Biệt thự của nhà Luân nằm cách biệt với thành phố xa hoa, phải chạy mất 30 phút mới vào bên trong thành phố dù tốc độ của tôi rất nhanh.
Luân ngồi kế bên cứ nhăn nhó mãi không thôi, chốc chốc lại suýt ói, lâu lâu tôi phải đưa tay sang vỗ vỗ *** cho Luân khỏi nhợn. Riếc rồi cứ như chăm sóc con nít vậy ấy.
Lúc xuống xe Luân phải chạy gấp vào nhà vệ sinh để ói. Còn tôi thì thong thả vào quán cafe sau đó mang tạp dề. Nhìn cu cậu Ân đang chăm chỉ làm việc, tôi không thể không cảm thấy có lỗi.
“Hai ngày nay chị đi đâu vậy?”
“À, chị đi chăm trẻ thôi. Mấy ngày nay ai làm thay chị ?”
“Chỉ mình em”
“Ui, cu Ân nhà mình ngoan quá đi”
Tôi không kìm được mà nhéo má Ân. Cậu bé chỉ cười cười đỏ mặt, cho tôi tuỳ ý ***ng chạm vì đó là thói quen rồi.
“Chị thi kết thúc môn xong rồi không tính đi học lại hử?”
“Đợi tốt nghiệp rồi đến luôn, chị ớn quá”
Ân gật đầu, sau đó mang cafe ra cho khách. Cậu Ân cũng là sinh viên cùng trường với tôi, cậu ấy học về du lịch, đôi khi còn đùa mốt nếu tôi đồng ý, cậu ta sẽ cùng đưa tôi đi du lịch mọi nơi.
Đang bận tâm suy nghĩ về Ân thì Luân xuất hiện từ phía sau, còn đặt cằm lên vai tôi thủ thỉ.
“Này, thằng đó là ai?”
“Cậu nói Ân à? Đàn em”
Tôi đẩy mặt Luân ra.
“Đàn em mà có ánh mắt kì lạ với đàn chị quá”
Luân cau mày khó chịu. Tôi không quan tâm, lấy thêm cái tạp dề từ nhà kho mang cho Luân, còn vòng ra sau buột cho cậu một cái nơ sau đó dặn dò kĩ lưỡng.
“Đi làm thì phải ngoan, không được đánh nhau với bạn nhỏ Ân nghe chưa?”
Luân tỏ vẻ không đồng tình, tôi lắc đầu chán nản, vội nhón chân lên hôn vào má Luân.
“Vậy được chưa?”
“Một cái nữa”
*Chụt~
“Thêm một cái nữa đi”
*Chụt~
“Thêm..”
*Bốp!
Năm dấu tay hằn trên mặt Luân. Cu cậu ngơ ngác đứng nhìn tôi, tính trưng ra bộ mặt mếu máo thì bị tôi thẳng tay tống ra ngoài, còn căn dặn.
“Bưng cafe cho đàng hoàng, nếu không ăn đập đấy!”
Luân lấy tay sờ má, vừa lẩm bẩm trong miệng, đúng là người yêu của anh không thể giỡn mặt được mà. Ki bo đến mức không hôn anh gì cả.
Luân vừa đi thì Ân quay lại, cậu ta đứng nãy giờ xem tôi và Luân âu yếm, khuôn mặt thoáng chút buồn nhưng vừa thấy tôi nhìn thì đã cười rất tươi. Quay lại đứng gần tôi để pha chế càe.
“Anh đó là ai vậy?”
“Bạn trai chị”
3 từ tôi nói ra khỏi miệng một cách vô tư đã làm cho trái tim thiếu niên 19 tuổi tan nát. Còn tên cáo già nào đó thì khoái chí lắm.
Lâu lâu lại lấy cafe đem cho khách còn vô tình ***ng trúng tay tôi nữa, thế mà điều nhỏ nhặt ấy lại làm trái tim tôi như có pháo hoa nổ bịch bịch.
Cũng từ hôm ấy trở đi, ngày nào Luân cũng đến làm thuê không công cho quán. Vì nhan sắc đẹp trai nên đã gây ra hiệu ứng đám đông kéo đến, tuy cu cậu cười cười vậy thôi chứ không cho bất cứ bạn gái nào ***ng vào người. Đây là điều mà tôi cảm thấy tin tưởng nhất vào bạn.. à không thằng nhóc nhà tôi.
Cứ thế thời gian trôi qua cũng đã gần một tháng. Tôi và Luân sống chung cũng khá ổn áp, cu cậu lâu lâu chạm mạch điên điên xíu thôi nhưng vẫn nhát lắm. Cứ bị tôi trêu đỏ mặt mãi
Còn về phía Khôi và Mai. Nghe dân tình đồn sau khi đưa Khôi về bệnh viện, mấy ngày sau đó hai người nói chuyện lại bình thường, đúng là thiếu nghị lực kinh khủng.
Ngày mai là ngày chúng tôi tốt nghiệp đại học, thế mà tối nay lại có tên nào đó xách gối qua phòng tôi ngủ, còn mặt dày đuổi mãi không đi.
“Cho ngủ chung đi mà”
Nhìn cái khuôn mặt ma mị này, sức chịu đựng một tháng qua của tôi bị sụp đổ.
“Thôi được, đừng làm chuyện gì quá phận đó”
Luân cười cười gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường, tôi tắt đèn sau đó cũng leo lên giường ngủ. Vừa nằm xuống đã bị Luân kéo vào lòng. Còn tự tiện gác chân lên người tôi.
“Tự tiện quá ha?”
“Cậu vẫn chưa bỏ vòng bình an tôi tặng à?”
Luân nắm tay tôi xoa xoa lòng bàn tay, sau đó đan vào nhau. Suốt một tháng qua, cậu ta luôn hỏi câu này với điệu bộ rất an tâm, và còn dặn dò tôi không được rời xa nó. Vì nó như sợi tơ hồng kết nối giữa tôi và cậu. Mỗi lần nói thế tôi đều đùa..
“Luân chơi ngải tôi à?”
“Chơi được chơi lâu rồi”
“Hình như tôi cảm thấy nghĩa từ chơi này nó..?”
Luân cốc đầu tôi.
“Nghĩ bậy quá!”
Luân cũng không ngờ tôi lại đoán trúng, anh thẹn quá hoá giận. Còn ôm chặt người tôi vào hơn.
“Năm đó, tôi đã định về đây rồi nhưng ba nhất quyết sang Anh tìm hai mẹ con không muốn ly dị, vì mẹ tôi phải cắn răng chịu đựng. Đến khi mọi thứ êm xuôi, tôi không ngờ tôi lại làm cậu buồn đến thế”
“Ò”
“Lan, cậu khóc ít thật đấy, chả giống cậu chút nào. Việc cậu bỗng nhiên tha thứ, đối tốt với tôi, tôi cứ sợ nó là một giấc mơ..”
Cái tên này, rảnh một tí là tiêu cực. Tôi nhón người lên hôn Luân.
“Không phải giấc mơ”
Thế mà bị Luân giữ lấy, lưỡi cậu truyền vào trong khoan miệng quấn quýt lấy lưỡi tôi. Mỗi lần Luân làm như thế, tôi đều cảm nhận được sự *** cậu kiềm nén đang sôi sục..
Và điều gì đến cũng sẽ đến, lơ là một tí đã thấy áo ngủ mình bị lệch xuống vai. Tay thằng khùng nào đó đặt lên ௱ô** mình.
Tôi đẩy Luân ra, mỉm cười thân thiện, Luân cũng cười lại.
*Bốp!
“Tiên sư bố mày, đã bảo ngủ yên phận đi mà!”
“Nhưng mà.. nhưng..”
Luân chưa kịp giải thích đã bị tôi đá *** xuống giường.
“Nếu chưa kết hôn mà làm việc đó mẹ tôi Gi*t tôi mất!”
“Vậy lấy tôi đi.”
Luân vừa nói vừa lấy trong túi quần ra một chiếc nhẫn..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.