Chương 58

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 11/05/2024 18:45:12

“À, đồ em bé đó. Cho cả con trai và con gái, em thấy anh giỏi không? Tính toán trước hết cả rồi”
Tôi sững người. Đứng nhìn Luân chằm chằm sau đó chống hông lắc đầu ngán ngẫm. Liêm sỉ không còn tẹo nào luôn, nhưng nhìn dáng vẻ Luân vui như con nít tôi đành cười.
“Luân, cậu khùng nặng rồi”
Sau đó bỏ mặc Luân ở đấy mà vào nhà bếp. Đồ ăn sáng đã được bày sẵn ra bàn, còn nóng hổi. Tôi chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dì Hương và bác quản gia đang ngồi ăn sáng ở ngoài vườn.
“Đứng đấy làm gì? Ngồi đi”
Luân vòng tay qua eo tôi, nhấc bổng tôi lên đặt lên ghế. Sau đó còn ngồi kế tôi nữa.
“Nay tự do ***ng chạm cơ thể tôi quá ha?”
Mới nói đùa một câu mà đã làm Luân đỏ mặt hết cả lên, không nói gì mà cắm cúi ăn. Coi bộ Luân đang cố gồng mình để trưởng thành.
Tôi bỗng nhớ đến Luân ngày xưa của tôi ghê, lạnh lùng dễ thương biết bao giờ thành tinh mất rồi. Tự nhiên đối xử khác quá làm tôi cứ thấy sao sao ấy.
“Này, khi nào cậu chở tôi đi lấy đồ?”
“૮ɦếƭ cha mày chưa!”
Luân chưa kịp nói thì đã có con nào đó xuất hiện đánh vào đầu tôi. Tôi cáu quay lại nhìn thì thấy Mai đã phía sau lưng, Khôi đang ôm hai thùng đồ thật lớn đứng sau Mai.
“Hôm bữa sao mày bỏ tao mình?”
Tôi liếc nhìn tên nào đó đang cắm đầu ăn sáng im lặng, thở dài.
“Có con chó điên nào đó bắt tao về đây, còn mày, sao mày đi với Khôi?”
Mai cũng thở dài.
“Có thằng khùng nào đó bắt tao nhập viện truyền nước biển vì tao ngất trong lòng nó”
Tôi biết thằng khùng đó là ai rồi, quay sang nhìn Khôi, hai tên này ai dạy cho mà trở nên mặt dày thế nhỉ?
Tôi đứng dậy rời khỏi bàn, cầm thùng đồ trên tay Khôi.
“Này của tôi đúng không?”
“Ừ, Luân kêu lấy”
Hai tên này thông đồng với nhau cả rồi. Tôi lấy cớ vác đồ phụ kêu Mai lên lầu cùng mình.
Vừa vào phòng tôi đã khoá chặt cửa. Gọi Mai lại nói chuyện.
Nghe Mai kể, Khôi sau khi thấy Mai sỉn đến ngất vội đưa vô bệnh viện. Lúc tỉnh dậy còn nằn nặc để cậu ấy ở thêm nữa, nhất quyết không cho về vì thấy cậu có chút cảm. Mới đến hôm nay vừa xuất viện thì đã bị Luân sai vặt đến nhà rinh đồ tôi, còn rinh luôn cả Mai theo. Mai cũng vừa phát hiện nhà Khôi kế bên chung cư mới ác.
Tôi và Mai nhìn nhau cười khổ, đồng thanh nói:
“Lũ đàn ông là đồ khốn nạn!”
“Ê hay chúng ta bỏ trốn đi!”
“Hả?”
Mai nhìn tôi cười gian
“Bỏ lại chúng nó, cao chạy xa bay”
Nói là phải làm, mặc dù đây là lầu hai nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm trốn cho bằng được theo cách như trong phim, dùng mền cuốn chặt sau đó đu xuống.
Lý thuyết thì dễ thực hành thì khó, Mai xông trận đầu tiên, thế mà vừa đu được nửa đoạn thì cậu ta bắt đầu sợ độ cao, không dám tuột xuống nữa vội cầu cứu tôi.
“Lan ơi tao sợ quá!!!”
“Tuột xuống đi không sao đâu! Nhắm mắt mà tuột”
“Không được! Sợ lắm”
“Vậy để tao giúp”
Tôi dùng tay lắc mạnh cái mền, ai ngờ Mai sợ quá buông ra, tôi hét lớn, vội nhắm mắt lại vì sợ. Tiêu rồi tiêu rồi!!!
“Aaaaa”
*Bịch!
Tôi mở hí mắt ra nhìn, Mai và Khôi đang nằm chồng lên nhau. Tôi khẽ thở phào, nhưng rắc rối này lại đến rắc rối khác, không kịp trở tay thì cửa phòng tôi đã bị mở tung. Luân đứng đó nhìn tôi.
“Hi?”
Tôi vẫy tay chào Luân, cậu ta vẫn đứng đó nhìn. Nhưng ánh mắt này đáng sợ lắm..
“Cậu định bỏ trốn à?”
“Ơ..”
“Cậu định bỏ trốn nữa à?!!!!”
Luân xông đến bấu chặt lấy vai tôi khiến cơ thể nhỏ bé của tôi mất thăng bằng mà ngã xuống. Luân đột nhiên lao vào tôi như con thú mất kiểm soát, chưa kịp làm gì thì đã bị tôi đá thẳng chân vào ***.
“Nổi khùng hả cha?”
Luân bị đá vào *** thì nằm vật vưỡn ra như đau lắm, còn quay về mode baby khóc nhè, tôi cũng không dạng dừa, kéo tai cậu ta xuống lầu.
Luân một tay ôm ***, một tay nắm lấy tay tôi.
“Lan, đau..”
“Cậu cứ cư xử như thằng khùng thế này hả? Ai bỏ trốn? Bớt điên đi! Đứng úp mặt vô tường mà suy ngẫm!”
Luân nắm tay tôi rưng rưng muốn khóc.
“Nhanh! Cậu dám cãi nóc nhà hả?!”
Luân không dụ được, bèn đứng úp mặt vào tường uỷ khuất. Lâu lâu còn lườm năn nỉ tôi. Nhưng tôi không care. Vội chạy ra ngoài xem tình hình Mai Khôi.
“Này, Khôi sao vậy?”
Tôi nhìn thấy Mai đang dìu Khôi từ từ đi vào.
“Trật chân rồi, tôi té nằm trên người của người ta, giờ đưa đi bệnh viện...”
“Ổn không?”
“Người ta giận rồi”
Mai mặt bất đắc dĩ, dìu Khôi lên chiếc xe Vinfast gần đó. Tôi tỏ ý muốn đi theo nhưng Khôi cứ nháy mắt mãi chắc chắn có mưu đồ. Tôi cũng đành làm ngơ.
Sau khi hai người kia đi xong thì tôi quay vào nhà. Thấy Luân vẫn ngoan ngoãn úp mặt vào tường, tôi bước vào bếp lấy cái đũa đi ra tiến thẳng lại chỗ Luân. Đánh vào *** cậu ta
*Bốp!
“Từ nay còn mất kiểm soát nữa không Luân?!”
“Hứa không dám nữa.
*Bốp!
“Từ nay còn điên nữa không?”
“Hứa không dám nữa”
*Bốp!
“Còn dám đè tôi ra nữa không?”
“Xin lỗi Lan, hức hức..”
Tên nào đó như con nít vậy đó. Tôi phạt thêm 30 phút nữa. Lúc sau Luân lại ngồi ở sofa. Cu cậu cứ chốc chốc lại rơi nước mắt nghe có vẻ đau lắm.
Tôi đành nhún nhường ngồi kế bên hỏi han.
“Đau không?”
“Đau, hình như nó bị gãy rồi”
Tôi bắt đầu thấy nghi nghi, đánh Luân có cái đũa nào gãy đâu?
“Cái gì gãy?”
Luân chỉ vào *** mà rơm rớm nước mắt.
“Cái này gãy rồi là không có em bé á hức.. hức.. cậu chịu trách nhiệm đi. Lấy thuốc thoa cho tôi đi..”
“Wtf?” 

Novel79, 11/05/2024 18:45:12

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện