“Không, ta đến để nhận cả gia đình cháu. Ba con là con trai út mà ta tin tưởng và yêu thương nhất vì nó khá tài giỏi, có lẽ gen ấy lại truyền qua cháu gái ta. Ta đã quan sát con một thời gian rồi, con mạnh mẽ, quyết đoán đúng như ta mong muốn, vì thế xin con hãy nhận lấy tài sản này, coi như chuộc lại lỗi lầm qua ngần ấy thời gian của ta”
Tôi có chút bất ngờ, đọc sơ tờ giấy mới phát hiện nhà nội rất giàu, có khi giàu gần bằng nhà Khôi ấy. Nhìn thấy tiền tôi sáng mắt nhưng cũng cố giữ bình tĩnh.
“Còn ông bà nội? Và cả gia đình Như nữa?”
“Nhà nội vẫn còn một chút tài sản đủ để ăn đến cuối đời, gia đình Như cũng được 1 phần. Còn tất cả, ông giao lại cho con, con bây giờ đã đủ 18 tuổi rồi, ông mong con có thể gánh vác trên vai trọng trách này”
Tôi nhìn tờ giấy đã có chữ ký trang trọng của ông nội, lòng có chút vui sướng đến lạ. Nếu là ba mẹ tôi nhất định sẽ không nhận nhưng với tôi thì khác. Nếu đã là của mình thì ngần ngại gì mà không giữ lấy?
“Được, con sẽ nhận lấy nhưng không đồng nghĩa với việc con sẽ quên đi những gì nhà nội đã đối xử”
“Tuỳ con. Khi nào rảnh, ta mong ông cháu mình sẽ cùng uống trà như dạo trước”
Nói rồi ông rời đi, trong lòng tôi vẫn là cảm xúc lân lân khó tả. Nhìn vào tờ giấy tài sản, miệng tôi không khỏi nhếch lên vì hạnh phúc. Cũng cùng lúc đó giấy báo trúng tuyển đại học Sài Gòn cũng về.
Khỏi phải nói gia đình ngoại vui lắm, tôi quyết định lên Sài Gòn ngay sau đó.
Cuối cùng thì mọi chuyện đã ổn rồi, tôi cầm tờ giấy báo trúng tuyển có tên mình trên ấy suốt cả đoạn đường. Tôi hạnh phúc đến ૮ɦếƭ mất!
Đến nơi, tôi lao xuống xe như bay. Chạy vội lên phòng ba nằm, nhắm mắt nhắm mũi mà cười thật tươi.
“Ba mẹ ơi con đỗ rồi!!!!”
“Con.. con gái..”
Cái giọng này, cái giọng mà tôi tha thiết nhớ này. Tôi mở mắt ra nhìn, là ba tôi! Ông ấy đã tỉnh rồi, còn đang ngồi trên giường được mẹ đút cháo nữa. Mọi thứ đến đột ngột quá, tôi thấy ngờ vực khựng lại như không tin vào hiện thật.
Chỉ có ba tôi, ông ấy bất ngờ đến mức đưa tay về phía tôi run run cất tiếng gọi.
“Lan.. con ba..”
“Tại sao..? Tại sao ba không gọi con sau khi ba tỉnh chứ?!!! Ba biết con nhớ ba đến mức nào không?”
Tôi không chần chừ nữa mà chạy ào vào lòng ba. Mùi hương quen thuộc này tôi đã từng rất nhớ mong đến chừng nào, cuối cùng thì kì tích cũng xảy ra. Ba tôi tỉnh rồi.
Mẹ tôi cũng ôm cả hai ba con, giọng bùi ngùi sụt sịt. Hơi ấm gia đình, bao lâu nay tôi chưa từng quên. Ba mẹ tôi đã khóc rất nhiều, khóc vì hạnh phúc, khóc vì tôi đỗ đại học rồi.
Riêng tôi, tôi không khóc được, à không, không thể khóc. Mặc dù vui sướng đến cách mấy, tôi cũng không rơi lấy giọt nước mắt nào. Đó là thói quen mà tôi đã rèn luyện cho bản thân thời gian qua, dần dần, không còn chuyện gì khiến tôi gục ngã mà rơi nước mắt nữa.
“Ba con vừa tỉnh vài ngày trước, nhưng còn yếu, mẹ không tiện gọi cho con”
“Thời gian qua con gái ba khổ rồi”
“Không, con không khổ.. con thật sự nhớ gia đình lắm!!”
Ai ấy ngồi quanh căn phòng cũng bị gia đình tôi làm cho đỏ hoe đôi mắt. Tôi cũng suýt quên rằng hôm nay là ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của mình. Nhưng không sao, nó cũng không còn ý nghĩa bằng việc ba hồi phục.
“Sao Lan lại cắt đi mái tóc dài thế này?”
“Con cắt cho mát ba ạ, hè mà”
Ba tôi lo lắng nhìn. Thật ra tóc dài rất bất tiện, làm việc một chút sẽ bị rối. Cắt đi cho bớt phiền thôi.
Nguyên buổi ngày hôm ấy, tôi đã kể ba mẹ nghe hết chuyện về ông nội mà những việc tôi trải qua trừ việc tôi trốn nhà đi làm.
Ba mẹ tôi không khỏi xúc động vì ông nội đã nhận gia đình, và tôi trở thành người thừa kế tài sản này. Lại còn đòi sẽ đến gặp ông để quỳ lại cảm ơn nhưng bị tôi ngăn cản.
Cuối cùng gia đình tôi cũng giàu rồi, từ nay ba mẹ có thể sống bớt khó khăn hơn.
Sau khi kiểm tra tổng thể, mẹ tôi quyết định sẽ đưa ba về bệnh viện trước đây để tập vật lý trị liệu cho đôi chân ba. Tuy nhiên sẽ mất một thời gian mới trở về được nên tôi đành về trước.
Về đến nhà cũng gần 8h tối, tôi vui vẻ ghé sang nhà cũ. Định sẽ mua lại để cho ba mẹ về sống, nào ngờ..
“Căn nhà này vừa được mua lại với chủ khác rồi”
“Sao cơ? Sao dì có thể bán căn nhà của ba mẹ cháu đi?!”
“Dù sao họ cũng bán nhà cho dì rồi, ai trả giá cao hơn dì bán thôi con gái. Ha con bàn bạc với chủ mới đi”
Tại sao họ có thể bán căn nhà tôi đi một cách dễ dàng như thế chứ?! Nghe bảo chủ mới là thanh niên khá trẻ, mua cũng mới đây thôi. Lại còn trả giá khá cao.
Tôi nghe mấy đứa hàng xóm lúc nhỏ bảo, anh ta hỏi thăm thông tin về gia đình tôi nhưng chẳng đứa nào biết, có biết cũng không nói. Đúng là tình làng nghĩa xóm mà.
Nhưng quan trọng là hỏi thông tin về gia đình tôi chi?!
Đang bực bội thì tôi nhận được điện thoại của bà ngoại, giờ mới để ý, cũng phải thay điện thoại mới nữa, cục gạch của tôi sắp hư mất rồi.
“Alo bà ngoại ạ?”
“Con về sớm đi, còn người đến tìm con đấy”
“Ai vậy ngoại?”
“Cậu thanh niên trẻ, hình như tên là Luân..”
*Bộp!
Điện thoại tôi rơi xuống đất, cục gạch bây giờ rơi nhiều lần đến mức hư luôn. Do tôi bất ngờ không tự chủ được.
Luân sao dám tìm đến nhà ngoại tôi chứ?! Điên mất thôi, hồi trước còn trốn cậu ta bây giờ đột kích tới nhà sao trốn được?!!
Tôi vẫn cố bình tĩnh nhất có thể. Quay về quán cafe mà hôm nay mình xin nghỉ việc, năn nỉ ông chủ.
“Ông chủ ơi, cho con xin làm tới sáng đi ạ, không lương cũng được”
“Mi khùng quá vậy Lan, mới xin nghỉ ta còn tiếc đứt ruột giờ hối hận rồi. Thôi vào đi”
Ông chủ ở đây tốt tánh lắm, hồi ấy nhờ ông đấm cho mấy lão già vài phát mà khiến mấy ổng không còn dám sờ soạn tôi nữa.
Thế là tôi lại lao vào làm việc điên cuồng đến tận 2h sáng. Lúc về nhà, người mệt rã rời, nhìn trên ghế sofa có một bó hoa hồng cực lớn, tôi không khỏi tò mò lại gần xem, có một bức thư trên đó..
“Tôi nhớ cậu”
Ui mẹ ơi! Chắc chắn là của Luân rồi!
Tôi sợ quá bèn coi bó hoa đó như tàng hình. Vội chạy vào phòng ngủ, do mệt quá nên tôi đã ngủ một giấc đến 4h chiều. Đây có lẽ là giấc ngủ bình yên đầu tiên sau những giông bão tôi từng trải qua.
Thế mà.. tôi sai rồi. Vừa mở mắt đã nghe bên ngoài có tiếng cười lớn. Tôi lén đi ra xem thì thấy Luân và ông ngoại tôi đang chơi cờ vua, hai người còn trò chuyện rất vui vẻ.
“Luân con cứ từ từ đánh đi, con Lan xíu nữa mới thức”
“Chơi hết ván này con vào đánh thức cậu ấy được không ạ?”
“Phải thắng ta mới được!”
Tôi giật mình vội chạy vào phòng, cuốn gói đồ đạc vào trong balo, còn không quên để lại tờ giấy cho ông bà ngoại với nội dung như sau:
“Con đi lập nghiệp đây, hẹn ngày tái ngộ!”
Sau đó lén chạy ra bằng cửa sau, leo qua hàng rào và chạy đi. Nhìn sơ thì hai người đó không biết gì cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Luân à, mong chúng ta không gặp lại thì hơn!
Và sau đó tôi long nhong ngoài đường chẳng biết đi đâu, đành ngồi ngoài công viên húp mì, vừa xem phim trên cái laptop vừa tậu.
“Cái đm! Em đã đậu đại học rồi, em ra riêng được rồi. Bảo với mẹ là không cần kiếm em!”
Nghe giọng này quen quen lắm, hoá ra cũng bò nhà ra đi giúp tôi. Đoán người đó đáng đi lại gần mình, tôi quay người định bắt chuyện.
“Ủa Tuyết Mai?!”
“Lan?”
“Mày ૮ɦếƭ m* mày với bà, dám bỏ trốn mà không liên lạc gì à?”
“Đừng qua đây, huhu!!”
Hôm đó, người ta đồn với nhau rằng có hai con quỷ nữ ở công viên. Hai con quỷ ấy có giọng cười khá đáng sợ, lại còn chạy vòng vòng la hét nữa...
[...]
Chương ngoài..
Hôm nay Luân đã cất công dậy từ sớm ăn diện để gặp lại người con gái anh yêu.
Mẹ bảo anh mặc thư sinh một chút, và còn tự tay mua cho cho anh một bó hồng lớn.
“Nhớ hốt con bé ấy về đây nhé!”
Luân gật đầu, sau đó lên xe..
Khi cuộc thi kết thúc, anh nổi bật trong đám đông nhất, ai cũng suýt xoa về vẻ đẹp hôm nay của anh. Luân cố gắng không quan tâm, luôn hướng về phía cổng trường đợi ai đó.
Thế mà.. Luân đã cố gắng tập trung nhất có thể mà không tìm thấy khuôn mặt người con gái anh luôn nhớ nhung bao ngày.
Luân đợi không được mà xông vào trường tìm, kết quả vẫn không tìm thấy.
Luân tìm đến nhà thì phát hiện nhà Lan bán rồi. Anh tò mò hỏi mọi người thì không ai biết, chỉ duy có thằng Lợi ú sau khi nhận tiền của anh đã kể hết mọi chuyện gia đình Lan gặp phải và Lan đang ở đâu.
Luân không ngần ngại chi tiền mua luôn cả căn nhà ấy. Sau đó tìm đến nhà ngoại vẫn không thấy Lan, đợi đến tối khuya cô vẫn không về. Luân ra về với khuôn mặt méo mó.
Qua ngày hôm sau, khi biết tin Lan ở nhà. Luân không kìm được tính xông vào phòng nhưng bị ông ngoại cản lại bằng việc chơi cờ vua. Luân thầm nghĩ trong bụng, không nên mất hình tượng được, đợi đã lâu như thế chắc đợi thêm không sao đâu.
Nhưng ông trời lại một lần nữa bất công với Luân. Thấy cửa phòng mở tung, đồ đạc Lan mất hết, còn lập nghiệp cái quái gì đó. Luân không nhịn được sau những ngày cố gắng tìm kiếm Lan.
“Con nhỏ này! Đi lập nghiệp cái quái gì chứ? Rốt cuộc đã bốc hơi đi đâu rồi hả?!!!”
Luân gọi cho mẹ mình, bà chỉ nhàn nhã phán câu xanh rờn.
“Cẩn thận vụt mất con dâu của mẹ thì con đừng hòng mà về nhà!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.