Tôi thức giấc cũng đã là 11h trưa, vừa mở mắt đã thấy mình nằm trong lều, tên nào đó nằm ở ngoài đang nhìn chằm chằm mình.
“Đợi cậu thức lâu thật đấy!”
Nhìn cái khuôn mặt của Luân ở cự li gần rất nhiều. Sao bây giờ tôi lại thấy ngại ấy nhỉ?
Càng nhịn càng ngượng người, tôi vội kéo mền lên che kín đầu, không muốn đối diện với khuôn mặt ma mi đầy cuốn hút này.
“Còn giận à?”
“Này, Lan!”
“Có nghe không? Ngủ rồi à”
Tôi vẫn cố tình im lặng, một lúc sau có một lực gì đó kéo tôi ra và bế xốc tôi lên, khi nhận thức được thì đã phát hiện bị ai đó bế trong tay, Luân cười khổ.
“Thôi được, tôi làm chó, tôi sủa gâu gâu được chưa? Đừng giận mà”
Không hiểu sao bây giờ trái tim nó rối mù lên, đập còn nhanh hơn lúc bình thường, như muốn thoát ra khỏi lòng ***. Thế mà thằng uất ơ nào đó tim đập còn nhanh hơn tôi, đến lúc tôi nhìn lên, Luân đã ngượng chín người, đỏ mặt thế ấy.
Luân vừa bế tôi, vừa đi xuống lầu, thấy thế tôi vội vùng vẫy, ngộ nhỡ ai thấy thì tôi ૮ɦếƭ chắc!
“Này! Buông ra, ông bà chủ thấy thì sao? Còn ra phép tắc gì không?”
“Đi du lịch hết rồi, ngồi yên, muốn bị phạt không hả? Buông ra cho con nhỏ đáng ghét nào đó trốn chắc? Ngu quá”
Nhìn cái khuôn mặt đểu cáng ấy mà thèm tát ghê, tôi không muốn chùn chụt nữa nên đành lòng chửi trong bụng.
Luân ôm tôi đi xuống dưới nhà bếp, đặt tôi lên ngồi ghế đằng đó.
“Ngồi yên ở đây, tôi lấy cơm cho ăn”
“Tôi không đói”
Tôi vội lắc đầu, nhưng Luân thì không chịu, cứ bắt tôi ngồi yên.
Hôm nay bữa sáng dì Hương nấu súp cua, Luân múc hẳn hai tô bự đặt trước mặt tôi, sau đó còn ngồi kế bên.
“Ăn đi”
“Nhiều quá đấy, mập ૮ɦếƭ!”
“Sợ mập gì, có tôi lo mà”
Luân cười tít mắt, bộ cậu ta không thấy ngại à? Lạ thật đấy!
Nhìn Luân nhiệt tình như thế, tôi cũng đành cắm đầu vào ăn. Được một lúc thì thấy hơi khó chịu, liếc sang Luân thì bắt gặp cu cậu đang nhìn chằm chằm tôi, tô súp của cậu còn chưa động muỗng.
“Làm gì vậy? Không ăn đi?”
Luân chau mày.
“Cậu còn chưa yêu tôi à?”
Phụt... tôi sặc sụa. Bộ điên ha gì? Trời đánh tránh bữa ăn chắc?!
Sao có thể nói câu đó dễ dàng như vậy, lại còn với khuôn mặt tỉnh bơ đó..
Tôi im lặng lắc đầu, sau đó cố nhắm mắt mà ăn hết súp, ngồi dậy định đi rửa chén thì bị Luân chụp lấy tay kéo lại.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Đi cất chén”
“Tôi còn chưa ăn nữa, đợi”
“Không thích”
Luân giả vờ không nghe lời, kéo tôi ngồi lên đù* cu cậu, còn lấy muỗng đặt lên tay tôi. Tư thế quỷ dị nàyyyy
“Đút tôi ăn”
“Sao cơ?! Không thích!”
Nãy giờ đủ khó chịu rồi, tôi ra vẻ bực lắm. Nhìn qua nhìn lại, tên nào đó thay đổi 180°, chưng mặt ngây thơ ra, uỷ khuất với tôi.
“Không ăn là đói lắm, mệt nữa..”
“Thôi được rồi, tôi đút”
Tên nào đó nghe được thì vui lắm, ngoan ngoãn để tôi đút. Nhưng tuyệt đối không cho tôi xuống, bắt tôi ngồi trên đù* cậu ta để dễ dàng đút.
“Lan này!”
“Hửm?”
“Nếu sau này cậu bỏ trốn khỏi tôi, thì nhớ trốn kĩ một chút, nếu tôi bắt được thì cậu ૮ɦếƭ đấy!”
“Làm gì có việc đó được”
Tôi cười cười cho qua, không để ý ý nghĩa sâu xa của câu nói ấy. Sau này cũng thế..
Sau khi ăn xong, Luân dẫn tôi lên tầng hai, vào một căn phòng ở cuối hành lang, đó là phòng chiếu phim. Đúng là nhà giàu thật, ở giữa là máy chiếu phim cỡ lớn, cùng với chiếc sofa dạng giường.
Khi nãy định đi về, nhưng Luân cứ nằn nặc kéo lại, bắt tôi coi phim xong mới được về.
“Coi phim gì?”
“Bạn cùng phòng của tôi là gumiho”
“Ò”
Tôi và Luân ngồi trên giường, cu cậu không nhịn được mà ngủ thiếp đi, còn tôi thì say mê xem. Nhiều lúc không nhịn được trước vẻ đẹp của Ông Lão mà thốt lên :
“Dịu dàng quá, đúng là trai đẹp, ௱ô** còn to”
“Cậu nói ai đẹp?”
Luân nãy giờ ngủ say, đột nhiên ngốc đầu dậy nhìn tôi khiến tôi giật mình, giọng lắp bắp.
“Anh nam chính..”
“Tôi không đẹp à?”
Đây là ghen sao? Nhìn mặt tên này nó cứ dễ thương sao sao á, tôi vô thức đưa tay nhéo má Luân.
“Rồi rồi, cậu chủ nhỏ của tôi cũng đẹp”
“Của cậu ư..?”
“Ò ò”
Tôi đáp cho có, thế mà Luân lại ngượng hết cả lên. Trong lòng cậu vấy lên một niềm vui sướng vô bờ bến, cậu kéo tay tôi đang nhéo má mình, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay khiến tôi không khỏi khó thở.
“Tôi sẽ luôn là của cậu”
[...]
Hôm nay sinh nhật tôi, 1/7, Mai ship cho tôi một hộp quà đầy ắp mỹ phẩm, còn Khôi tiện tay lựa cho tôi vài thỏi son.
Ba mẹ từ sớm đã nấu đồ ăn thịnh soạn, còn tặng cho tôi một bộ váy xoè màu trắng, dạng hai dây thắt nơ, khá xinh xắn.
Cả nhà vui vẻ ngồi bên nhau ăn mừng tôi vừa tròn 16 tuổi.
“Lan, dạo này ba bận quá, không dành nguyên ngày với con như dạo trước nữa”
“Không sao, con luôn yêu ba mà”
Ba tôi lúc nào cũng muốn những gì tốt nhất cho tôi, cứ đâm đầu vào làm việc mong sau này cuộc sống tôi sung túc một chút.
“Không hiểu sao xưởng lại cho ba con gấp đôi việc, khiến tấm thân già của ông ta càng ngày càng ốm, rõ mệt. Ha là ông nghĩ đi ông Tiến”
Giờ mới để ý, ba tôi hình như già đi nhiều rồi, ông hay bệnh lắm. Tôi vội khuyên.
“Ha là ba nghỉ đi”
“Nghỉ cạp đất ăn chắc!”
“Con không muốn ba khổ mà. Tại sao lại nạt con thế?”
Tôi tủi thân. Thấy tôi sắp mè nheo, ông vội xoa xoa đầu tôi.
“Thôi thôi, cho tôi xin, dạo này làm việc mệt, không có thời gian dỗ con đâu”
“Bởi thế con mới kêu ba nghỉ đi mà làm việc khác!”
Tôi nổi giận, rời khỏi bàn ăn, bỏ vào phòng khóc nức nở. Nhà nghèo thật, nhưng tôi không muốn ba mình phải già đi như thế đâu, thật sự, tôi thương ba lắm, chẳng muốn ông chịu cực chút nào.
Cả buổi ba mẹ cứ ở ngoài cửa gọi tôi nhưng tôi quyết tâm không mở cửa, tôi lại yếu lòng trước lời xin lỗi của ba, ba bảo:
“Ba xin lỗi vì đã không cho con cuộc sống tốt hơn”
“Đó không phải lỗi của ba mà!”
Tôi vừa khóc vừa nói vọng ra. Đến khi ngủ thiếp đi vì mệt.
Khi tỉnh giấc nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn 6h tối. Nhìn điện thoại phát hiện hơn chục cuộc gọi nhỡ của Luân, tôi vội điện lại cho cậu, cậu bảo đến nhà cậu gấp. Tên này sai tôi đủ thứ, sinh nhật mà chẳng có lời chúc nào, còn bảo thích tôi cơ đấy!
Tôi mặc tạm một bộ đồ, rửa mặt sạch sẽ, mắt có chút sưng chắc không ai biết đâu. Tôi bước ra ngoài thấy nhà không có ai, ba mẹ để lại tờ giấy note nhỏ ngay cửa phòng tôi.
“Ba mẹ đi chơi theo lời con, con đừng giận nhé, khi về sẽ mua bánh sinh nhật cho con gái yêu nè ^^”
Tôi bật cười, tự cảm thấy hổ thẹn vì hành động trẻ con của mình lúc trưa.
Đến nhà Luân thì trời tối rồi, nhà cậu ta lên đèn là rực khắp phố. Tôi không khỏi suýt xoa mặc dù đã thấy nhiều lần.
Nghe dì Hương bảo Luân đang ở sân sau, ngay lối nhỏ rẽ vào vườn, cu cậu đang làm gì ở đó loay hoay cả buổi.
Tôi đi vào trong vườn kiếm Luân, mon men theo con đường cũ một năm trước, khắp nơi điều có đèn lấp la lấp lánh, trông đẹp mắt lắm. Tôi thẫn thờ đi đến cuối con đường nơi lần đầu tiên tôi gặp tên khó ưa ấy.
Luân đang đứng ở nơi có nhiều ánh sáng nhất, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây dài, tóc vuốt keo, tay còn cầm một cái bánh kem nở nụ cười tươi.
Tôi nhìn xung quanh, Luân lôi cái lều trong phòng cậu ta ra từ lúc nào, còn trang trí đèn lung linh, trước đó còn cả cái bàn đầy ắp đồ ăn, có hai cái ghế và vài ngọn nến.
Chiếc bánh kem ấy nhìn là biết đắc tiền, còn cắm nhiều nến đủ sắc..
Chàng trai đứng trước mặt tôi đang thẹn thùng, khuôn mặt ấy khiến tôi không chút rời mắt, thật sự Luân rất đẹp trai..
Thình thịch..
..thình thịch..
“Tôi không biết cậu thích cái gì nên đã hỏi dì Hương.. những thứ này mong cậu sẽ thích”
“Lan, chúc mừng sinh nhật!”
Luân vừa bẽn lẽn vừa cười. Tôi khựng lại trong giây lát, mỹ nam này đã khiến tôi đổ mất rồi!
Tôi cất bước đi về phía Luân.
Nhưng..
Một giọt máu từ mũi Luân rơi xuống, hai giọt rồi ba giọt.. rơi vào bánh kem trên tay..
Luân nhìn tôi bất ngờ, sau đó ngã xuống.. tất cả chỉ xảy ra trong giây lát.
“Luân!!!!!!!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.