“Có vẻ bây giờ con khá tươi tỉnh hơn lúc ở Mỹ nhỉ? À, vài bữa nữa ta sẽ giúp con rút hồ sơ, chuẩn bị về Mỹ điều trị bệnh tiếp đi”
Luân bất giác run lên, một phần vì giận, một phần vì những kí ức thời gian trước ùa về.. lí do khiến cậu trốn về đây.
“Ông không cần lo cho tôi”
“Haha, ngộ nhỡ con lại phát bệnh điên lên đi cắn người sao?”
“Ý ông nói là tình nhân lúc trước của ông sao?”
Thấy tình hình trở nên căng thẳng hơn, dì Hương vội đi lại can ngăn.
“Cậu chủ nhỏ mệt rồi, mau lên phòng tắm đi”
Dì đẩy Luân lên phòng, cu cậu tuy ngang bướng nhưng vẫn rất nghe lời dì Hương. Đi lên với tâm trạng bực bội.
Ông chủ khẽ cau mày cảnh cáo hành động của dì Hương.
“Bớt lo chuyện bao đồng đi”
Về phần Luân sau khi lên phòng, cậu khoá mình lại trong phòng.
Chao đảo đi về phía cái lều của mình, cơ thể cậu không ngừng run rẫy, mồ hôi lạnh tuôn ra. Tay cậu run run cầm hộp thuốc an thần, lấy độ 3 viên bỏ vào miệng uống.
Đầu óc Luân mụ mị, mơ hồ về những cảnh tượng ghê rợn ngày xưa, Luân ôm lấy đầu mình, co rúc vào trong lều, cậu cố ép bản thân đừng nghĩ gì về nó cả.. thật đau khổ.
Luân bất giác nghĩ về nụ cười của Lan, cảm giác chiếm hữu cực cao, cậu chưa bao giờ khao khát ai đó của mình như vậy. Luân luôn kiềm nén, cố gắng đè ép bản tính của mình vì sợ Lan sẽ không thoải mái.
Vậy mà hết lần này đến lần khác, Lan khiến cậu phát điên, lúc ấy chỉ muốn nhốt cô là của riêng mình, nụ cười thuần khiết ấy, ánh mắt ấy.. cậu không muốn vấy bẩn nó..
“Lan à, cậu khiến tôi phát điên!”
Vài giờ sau, dì Hương dùng chìa khoá dự phòng mở cửa vào. Thấy Luân nằm lăn lóc trên sàn nhà, cùng với lọ thuốc ngủ rơi vãi.
Dì không nói gì, lấy mền đắp cho Luân, dọn dẹp một tí, sau đó ngồi bên cạnh cậu, xoa lấy khuôn mặt non dạ ấy.
“Sao cậu không kể cho bà chủ nghe về những việc cậu đã trải qua? Sao lúc nào cũng chịu đựng một mình hết vậy?”
Vài ngày sau đó Luân trốn trong phòng suốt, quay về dáng vẻ ban đầu. Gia đình cậu đi Hawaii hết rồi, còn cậu ở nhà với dì Hương.
[...]
Một tháng sau
Tôi trở về nhà sớm hơn dự định chẳng báo cho ba mẹ biết. Về phát hiện điện thoại mình bị tên điên nào đó điện hơn 800 cuộc gọi nhỡ, các bác không nhầm đâu, ngày nào cũng gọi, không dưới 10 cuộc.
Tôi suýt bị cảm động luôn, còn chưa nghe tên ấy sủa nữa, nên quyết định sang nhà Luân chơi. Lựa một cái yếm màu đen, thêm áo sọc đen đỏ, còn tiện thắt thêm nơ sau tóc, nhìn cũng ổn.
Tôi lấy xe điện đã được sửa chạy đến nhà Luân. Đến cổng thì gặp dì Hương đúng lúc đi chợ, dì bảo tôi cứ dựng xe ở đấy đi thẳng lên lầu, cậu chủ nhỏ đang ngủ.
Nhìn đồng hồ mới có 8h sáng nên chắc tên lười này chưa dậy đâu. Tôi vội nghe lời dì Hương, chạy lon ton lên lầu ba.
Thế mà tên nào đó lại khoá cửa phòng, tôi đành bất lịch sự qua bên phòng Luân, trèo ban công sang, mặc dù sợ độ cao lắm nhưng không hiểu sao vẫn cố bám để đi qua.
Luân không khoá cửa ban công, nên tôi dễ dàng đột nhập vào trong, cu cậu vẫn đang nằm trong lều, co rúm như mèo nhỏ, khuôn mặt đẹp trai này đã hơn tháng qua không ngày nào tôi không nhớ cả.
Tay tôi bất giác mơn mởn trên gò má của Luân. Phát hiện cu cậu dạo này hốc hác quá, xấu đi tẹo nào.
Bỗng tay tôi bị Luân chụp lấy thật mạnh khiến tôi hoảng hồn, cậu ta không mở mắt, nhưng vẫn cau có hỏi.
“Dì Hương con không dậy đâu..”
“Tôi.. tôi là Lan!”
Luân mở mắt ra nhìn, sau đó nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, dụi vài cái.
“Lan thật nè”
“Đúng rồi, là tôi đây”
Luân bây giờ mới chịu mở to mắt nhìn tôi vài cái rồi quay sang chỗ khác đỏ mặt. Không khí này cứ quỷ dị sao ấy.
“Luân à, buông tay tôi ra đi”
“Tôi buồn ngủ quá”
“Thì sao cơ?”
“Ngủ với tôi đi”
“What?!”
Sao cậu ta có thể nói câu tỉnh bơ như thế chứ?! Có điên không vậy?
Luân lườm tôi.
“Cậu nghĩ gì mà đỏ mặt cả lên vậy? Nhanh lên, tôi buồn ngủ quá rồi này”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, Luân giả bộ nhắm mắt, kéo tôi ngã xuống ngay bên cậu. Còn kéo tôi vào người, ôm tôi nữa chứ.
Luân đưa mặt úp vài vai tôi, cậu hít một hơi thật sâu, thì thầm bên tai tôi. Hơi thở phả vào cổ khiến tôi có phần ngứa ngáy.
“Tôi nhớ cậu lắm..”
Sao nó cứ ngường ngượng làm sao ấy, khó chịu ghê.
“À ừ cậu còn ngủ nude không?”
“...”
“...”
“Còn..”
“Á!!!! Cái đồ điên này!”
May mà Luân nãy giờ đắp mền ấy, thấy cởi trần là nghi rồi.
Rốt cuộc có đứa nào lại núp vào nhà vệ sinh, đứa thì mặc đồ vào. Cố tình chỉnh điều hoà 16°, còn lấy thêm một cái mền nữa.
Sau đó ý trời, lại gõ cửa đứa trong nhà vệ sinh không chịu mở.
“Này Lan ra đây đi”
“Điên à? Cậu mặc đồ vào chưa? Ra cho cậu kéo tôi ngủ nữa chắc?!”
“Không hề, tôi chỉ muốn ngủ thôi không làm gì cả cậu điên rồi, tôi thích cậu ૮ɦếƭ đi được sao dám làm chuyện đó?”
“Thật không? Hứa đi”
“Hứa!”
Cu cậu nói thiệt, tôi mở cửa ra. Cu cậu trở vào lều, còn tôi ngồi bên cạnh đọc truyện tranh mà cu cậu đưa, truyện gì kì ghê, toàn hôn với chả hít.
Mà hôm nay phòng lạnh ghê ấy, tôi mặc đồ mỏng nữa nên thấy lạnh lắm. Một lúc sau có tên nào đó ném mền ra cho tôi, còn cố tình nằm lên đù* tôi nữa.
“Làm gì vậy?”
“Không thấy à? Đang ngủ”
“Cút vào trong lều ngủ đi”
“Không thích!”
Sau đó Luân nhắm mắt ngủ, thấy cậu ngủ ngon quá, tôi bị lây cơn buồn ngủ theo, ngủ gục lúc nào không hay.
Luân biết con mồi đã mắc bẫy, mở mắt ra cười gian, cậu nhón người hôn vào môi của crush một cái à không tham lam hơn nữa là nhiều cái, đến khi thấy vừa đủ mới lăn ra ngủ.
“Mong cậu lúc nào cũng sẽ ngây thơ như lúc này.. “
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.