“Ngay từ lúc cậu nhìn thấy tôi cởi trần, tôi đã biết cậu có ý nghĩ xấu xa với tôi rồi..”
Nhục lần thứ n..
Tôi cười cười cho qua chuyện, thế mà tên nào đó cứ dí sát mặt vào người tôi, hỏi cho ra lẽ.
“Cậu có ý đồ gì xấu với tôi à?”
“Không nhá! Mơ đi”
Luân cười cười, nhưng nụ cười lần này có phần gượng ép, không biết nữa. Chắc do tôi nghĩ nhiều thôi..
...
Ngày tổng kết cũng đã đến, cuối cùng cũng đã kết thúc một năm học đầy sóng gió, Khôi không chịu về, nhờ người nhận phần thưởng giúp. Còn Mai cũng không có thông tin gì luôn.
Sáng nay tôi và Luân đi sớm, còn ăn sáng cùng nhau nữa. Sau đó Luân và các bạn nam khác phụ giúp thầy cô chuẩn bị sân lễ.
Do tổng kết nên 3 khối sẽ tụ về một cơ sở, rất đông, toàn là những người học giỏi cơ.
Do mấy đứa thân thiết đi hết rồi, nên tôi chỉ ngồi ghế đá một mình nghịch điện thoại. Lần duy nhất gọi Mai được là cũng vài tuần trước, cậu ta bảo cậu học nội trú, khó có thời gian về lắm, đừng lo.
“Minh Lan!”
Tôi ngước mặt lên nhìn về phía người đang gọi tên mình. Dưới ánh nắng buổi sớm mai, chàng trai ấy tựa như thiên thần xuất hiện trước mắt tôi, khiến tôi cảm thấy không thật chút nào.
“Bé!”
“Lan, em thẫn thờ gì đó?”
Quân cười, nụ cười dịu dàng.. khiến cho trái tim tôi xao xuyến không ngừng.
“Anh Quân?”
“Lâu rồi không gặp, nhớ em ghê!”
Quân chạy đến ôm lấy tôi, tôi khá bất ngờ, không kịp từ chối. Đến khi nhận ra thì anh đã ngồi kế mình.
“Lan vẫn xinh như ngày nào nhỉ? Vài tháng không gặp em tưởng như lâu lắm luôn đó”
“Anh đổi kiểu tóc à? Xinh lắm”
Quân xoa xoa tóc mình. Cười ngại.
“Thật thích khi em khen nó. Em nghĩ kĩ lại chưa? Làm người yêu anh không?”
“Anh đùa mãi!”
Tôi vội tránh né.
“Đâu, anh nghiêm túc đó, anh độc thân hơn vài tháng rồi, chỉ chờ em thôi”
Quân vừa nói vừa kéo sợi tóc dài của tôi lên mà hôn, không khí càng ngày càng gượng gạo. Tôi vội chuyển chủ đề. Chỉ sang bó hoa trên tay của Quân nãy giờ.
“Bó hoa này đẹp quá, ai tặng anh đấy?”
“Là mẹ anh, năm nào cũng chuẩn bị bó hoa thật lớn thế này để chúc mừng anh”
“Còn Luân thì sao?”
Tôi bất giác nghĩ đến Luân. Khuôn mặt của Quân hơi khó chịu, nhưng cũng cố trả lời tôi.
“Nó không thích hoa, mẹ đã từ rất lâu không còn chuẩn bị cho nó nữa”
“À.. thôi, em đi đây, sắp tới giờ làm lễ rồi!!”
Tôi không biết mình đang nghĩ gì mà chạy về hướng nhà xe. Nếu Quân có hoa mà Luân không có chắc cu cậu sẽ buồn lắm, tôi nghĩ thế đấy.
Bèn lấy xe chạy đi mua hoa, khổ nỗi tiệm hoa xa với trường, chạy mất 15 phút cơ, được cái hoa khá tươi, lại đẹp, nhưng giá hơi chát, tôi phải lấy hết tiền ba mẹ thưởng là 500k mua cho Luân đấy.
Bó hoa cũng khó to không kém cạnh Quân tí nào nên tôi một tay ôm bó hoa, một chạy xe điện, ấy thế mà chuyện xui lại ập đến, tôi bị một chiếc xe lách đường quẹt, té xuống mặt đường.
*rầm!
“Con ơi có sao không?!”
“Áaa, con gái, con có sao không?!!”
Tôi té trực tiếp xuống đường, may mà đầu đội nón bảo hiểm còn chắn được, nhưng tay chân thì trầy hết rồi, còn rướm máu nữa, các cô các chú đi đường vội dừng lại hỏi thăm tôi, còn chiếc xe lách thì chạy mất.
Tôi cố gắng đứng dậy, phủi cát trên những vết thương đang rướm máu, té nặng nên đau lắm. Nhưng tôi vẫn cố cười, bảo không sao, mấy cô chú cũng gật đầu, dựng xe giúp rồi đi.
Lúc này mới nhìn lại bó hoa lăn lóc trên đường, chỉ hư vài cảnh vẫn ổn. Nhưng xe tôi thì biến dạng: ***g xe méo mó, thùng đặt bình điện vỡ, cục ắc quy lòi ra ngoài, bánh xe xuyên quẹo. Thế là không chạy xe được, đành một tay dắt bộ một tay ôm bó hoa, vết thương chưa xử lý càng đau hơn, đúng xui!
Đến trường cũng là lúc khối 10 nhận thưởng xong ra về sớm, tôi để xe gần đó, đi vào trường với bộ dạng thê thảm, may mà mặc quần tây và áo sơ mi nên che được vết thương, đồng phục hơi dơ một tí. Tóc cũng hơi rối.
Thấy Luân đang đứng từ xa, thấy trai là sáng mắt, quên vết thương, vội chạy Luân.
“Luân, hoa cho cậu này!”
Luân nhìn tôi, cái điệu bộ này nó quen lắm..
“Cậu nhận phần thưởng giúp tôi à? Cảm ơn nhé! Giờ trao đổi đi, đưa phần thưởng cho tôi nhanh nhanh”
Luân đưa phần thưởng cho tôi, nhưng cậu không cầm bó hoa, khiến bó hoa tôi vất vả mang về một lần nữa rớt xuống đất.
Không sao, Luân chỉ trượt tay thôi, tôi cố cúi người xuống, vết thương nó bị hở, khiến tôi đau muốn ૮ɦếƭ.
“Này, hoa cậu đây, chính tay tôi mua đó”
“Đem về đi, tôi không cần”
“Hửm? Giận gì à? Tôi làm sai gì ư? Nhận đi mà!!”
Tôi cố gắng dúi bó hoa vào người Luân, nhưng cậu ta thẳng tay gạt nó rớt xuống đất. Nói thiệt, vừa tức vừa đau, cái tên điên này!
“Cậu không biết mình sai à?
“Thôi, thôi nín đi, tưởng thằng chó nào đó sẽ buồn vì không có hoa nên lặn lội đi mua cho nó tới mức té hư xe, dắt xe hơn nửa tiếng để cho thằng chó đó vứt bó hoa vậy. Ha, đúng là làm chuyện thừa thải, không cần thì thôi, từ giờ trở đi, cái cả cục cứt tôi cũng không cho cậu!”
Tên nào đó cũng đi máu chó lắm. Dám cãi solo với tôi cơ.
“Con nhỏ nào đó sáng sớm đã ngồi với trai tán dốc rồi, còn chùn chụt để trai hun nữa. Có ra thể thống gì không hả?!”
“Cậu có phải chồng tôi đâu mà quản, nói chi lắm lời, cút đi!”
“Tôi chính là bảo vệ danh tiếng của cậu sau này thôi!”
“Đừng có lấy tính tình cổ quái của cậu áp đặt tôi”
Tôi giận lên tới đỉnh điểm, lấy chân đạp lên bó hoa mà mình vất vả mang về, đạp dằn mặt cái thằng đó.
Nó cũng điên lắm còn nắm chặt tay tôi đẩy ra không cho đạp hoa nữa. Ấy thế còn siết chặt, trúng vết thương của tôi cơ. Tôi đau điếng người luôn.
“Đau quá, buông ra!”
“Bị gì vậy?”
“Cần cậu quan tâm chắc?! Nghỉ chơi đi, nghỉ đi, kết thúc sớm bớt đau khổ”
“Ok, Lan cậu mạnh miệng lắm. Đứa nào làm lành trước đứa đó làm chó!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.