Chương 44

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 11/05/2024 18:44:25

Ngày hôm đó, Mai được thầy đưa vào phòng cấp cứu. Thầy còn có tiết nên chỉ mình tôi ngồi chờ. Mặc dù thầy đã gọi về cho phụ huynh Mai, nhưng chẳng có ai xuất hiện cả.
“Con là bạn của bệnh nhân à?”
Một bác sĩ nam bước ra từ phòng cấp cứu. Tiến lại gần hỏi tôi, tôi khẽ gật đầu.
“Người giám hộ của bệnh nhân đâu?”
“Chưa đến ạ”
“À, bạn con bị stress à? Sao để bản thân suy nhược rồi còn đau dạ dày nữa. Bạn con vẫn ổn, sẽ được chuyển về phòng bệnh truyền nước biển thôi. Đừng lo”
Tôi gật đầu, trước khi đi, bác sĩ còn khựng lại nhìn đồng phục của tôi sau đó dò hỏi.
“Con học trường chuyên ở đây à? Con lớp mấy thế?”
“Dạ con học 10a1”
“Ồ, chung lớp với con trai chú. Trịnh Ngọc Khôi đó”
Tôi khẽ cười nhạt, đáp cho có lệ. Nếu giờ mà nói chính con trai chú làm cho Mai bị thế, chắc bất ngờ lắm nhỉ?
Sau đó, Mai được đưa về phòng bệnh. Tôi ngồi bên cạnh túc trực đến khi cậu tỉnh.
Khuôn mặt hồng hào bây giờ lại hốc hác nhạt nhoà đến thế. Người đã lùn còn ốm khác gì con mắm thiu. Vì thằng chẳng ra gì mà làm bản thân ra nông nỗi vậy. Thôi, tôi xin rút lại câu nói bạn Mai mạnh mẽ nhé!
Nghe mấy cô y tá nói, Mai sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi. Vì cậu được bác sĩ thành phố khám mà. Nghe đâu ông chú khi nãy là bác sĩ thành phố chuyển về cách đây không lâu, giỏi lắm.
Nói hơi mất lòng, con trai chú đẹp như chú, tài như chú. Không biết tính có như chú không?
“Tuyết Mai!”
Ui mẹ ơi giật mình! Tôi nhìn về phía người mới hét thất thanh đó. Là một chị gái chắc khoảng 20 à, đeo kính dày cộm, tóc tuy đã buột gọn nhưng chắc vì chạy nhanh quá nên bị rối, còn hớt ha hớt hải nữa.
“Chào chị, em là bạn Tuyết Mai”
“Chị là chị hai Tuyết Mai, Tuyết Hoa”
Chị Hoa đi đến gần Mai, tay chị run run đưa lên sờ lấy gò má của Mai, tôi thấy mắt chị đỏ hoe, như muốn khóc.
“Sao con bé ra nông nỗi này? Nó có bao giờ tự ђàภђ ђạ mình vậy đâu?”
Tôi tận tình kể lại cho chị Hoa nghe, chị ấy nghe xong thì bật khóc, còn không bằng Tuyết Mai nữa.
Chị ấy bảo Mai ở nhà luôn bị hà khắc bởi ba mẹ. Nhưng cậu ta hay cười, vui vẻ lắm, dường như không khi nào tỏ ra buồn bã cả. Thế mà lại có người làm nó ra như thế.
“À đúng rồi, em có thấy mẹ Mai vào trường hồi trước ấy..”
“Sao cơ?! Mẹ lại làm như thế à?”
“Lại?...”
“Chị Hoa..”
Chúng tôi đang nói chuyện thì Mai thức giấc. Giọng Mai thều thào khó nghe lắm, tôi đi ra ngoài để cho hai chị em họ nói chuyện.
Nhìn đồng hồ thì cũng đến giờ ra về. Hồi nãy đi gấp quá không mang balo. May mà tên nào đó xuất hiện đúng lúc, hai vai đeo hai cái balo, còn ôm thêm một cái nữa, tay còn vác thêm một nải chuối xanh nữa má! Chuối xanh nguyên chất nha!!!
Mặt tôi méo xẹo luôn, tên đó hồn nhiên, cầm nải chuối lên khoe tôi.
“Quà dưỡng bệnh cho Mai nè!”
“Cậu điên à? Ai mà tặng chuối xanh? Luân ơi là Luân!!!”
“Thằng Khang nó bảo thế!”
“Đm sao cậu ngu vậy? Dễ tin người thế?”
Cu cậu nghe xong, mặt quê xệ, uất ức..
“Có cần nặng lời vậy không?”
“Thôi thôi, đi mua cái khác!”
Lại nữa, lại ra vẻ nạn nhân. Tôi thở dài kéo tay cu cậu đi.
Tôi cũng có tài lựa trái cây lắm, lựa đủ thứ luôn. May mà siêu thị ở ngay dưới bệnh viện. Lúc tính tiền thì phát hiện không đủ, quê một cục..
“Này, dùng đi”
Luân móc ra đứa cho tôi một xấp nhỏ tờ 500k, giờ mới nhớ tên này là thiếu gia, ngại gì mà không dùng.
Sau khi trả xong, tôi ngại ngùng nhìn Luân.
“Mai tôi trả”
“Thôi, không cần. Tiền tôi cũng là tiền của cậu mà?”
“Phóng khoáng quá đại gia”
Luân cười cười, choàng tay qua vai tôi, kéo tôi vào người Luân.
“Đại gia lo!”
Chúng tôi quay về phòng mà Mai nghỉ ngơi thì nghe bảo cậu chuyển qua phòng vip rồi. Nên là hai đứa lon ton chạy qua khu vip.
Đến nơi thì phát hiện mẹ và ba Mai xuất hiện, chị Hoa đang đứng kế bên nói gì đó trong sợ hãi. Nhìn mặt ba mẹ Mai căng lắm.
Lúc sau, ba người ấy bước ra ngoài. Chị Hoa vừa thấy tôi thì nhào đến.
“Mai đang kiếm em kìa. Mau vào đi”
Tôi quay sang Luân, đưa balo cho cậu.
“Cậu chủ nhỏ ở đây ngoan, xíu tôi chở cậu về”
“Ò”
Tôi bước vào phòng, thấy Mai đang ngồi bần thần ở đó, tôi bước lại gần ngồi lên giường của Mai. Vòng tay qua kéo cậu dựa vào vai mình, tôi nghĩ bây giờ Mai cần nhất là một cái ôm.
“Lan à..”
“Sao thế?”
“Tại sao tôi nói chia tay trước.. mà trái tim tôi đau thế này? Có cái gì đó, nó đè lên trái tim tôi, nó nhói lắm.. đau lắm.”
Giọng Mai lạc đi hẳn. Tôi biết cậu đã rơi nước mắt. Tay tôi cứ chốc chốc lại vỗ lấy vai gầy của Mai an ủi.
“Tại sao lại làm tôi yêu cậu ta, rồi lại bỏ rơi tôi thế này chứ? Trong lòng tôi trống rỗng chả có một thứ gì cả, cứ nghĩ đến cảnh Khôi lặng lẽ rời đi như vậy, tôi đau lắm. Tôi muốn chối bỏ tất cả, tôi không muốn đối diện với sự thật ấy”
“Cậu ấy là tình đầu, là người đầu tiên quan tâm chăm sóc cho tôi dù tôi kêu ca khó chịu. Là người bảo vệ tôi trước gia đình này.. vậy mà..”
Từng lời nói của Mai đều ngắt quãng dần. Cậu ta nói trong tiếng nấc, trong căn phòng lạnh lẽo, Mai nép vào người tôi khóc rất nhiều. Cậu nói nhiều lắm, toàn những lời đau khổ.
Nỗi buồn này, cậu đã cố gắng không để lộ ra ngoài. Thế mà nó ngày một nhiều, ngày một chất đống đè nặng lòng, làm bản thân cậu tiều tuỵ hẳn.
“Cứ khóc đi Mai, đừng đánh lừa cảm xúc của mình nữa..”
Ngày hôm ấy, Mai khóc đến khàn giọng, sau đó thiếp đi trên vai tôi...
Vài ngày sau đó, tôi quyết định hẹn Khôi đến để nói chuyện rõ ràng với Mai.
Mai mặc đồ bệnh, chỉ khoác một cái áo khoác mỏng. Tôi giúp cậu ấy tô chút son, làm cho khuôn mặt hồng hào một chút, Mai nói Mai luôn muốn đẹp trong mắt Khôi, dù là khi bắt đầu hay kết thúc.
Tôi đỡ Mai ra ngồi ở ghế đá dưới cổng bệnh viện. Sau đó rời đi, đứng từ xa quan sát cậu.
Mai hôm nay có vẻ tươi tỉnh hơn vài hôm trước. Mong lần này có thể giải quyết mối hiểu lầm này giữa hai người.
Nhưng..
1 tiếng..
Rồi
2 tiếng..
Bầu trời bắt đầu tối dần, có dấu hiệu sắp mưa. Mai vẫn ngồi bần thần ở đó, mắt hứa về khoảng không, tia vui vẻ trong mắt cậu dần mơ hồ. Khôi không đến
Cơn mưa bắt đầu kéo đến, tôi chạy ùa ra kéo Mai vào, nhưng Mai nhất quyết không đi.
“Tôi phải chờ Khôi để nói rõ sự việc..”
“Cậu điên à? Mưa này lớn lắm, ngộ nhỡ cảm sao?!”
“Tôi sẽ ngồi đến khi nào Khôi đến..”
Khuyên Mai mãi không được, tôi quyết định chạy vào trong lấy ô. Đến khi quay lại, mưa đã rơi nặng hạt, người Mai ướt đẫm. Tôi vội vàng chạy đến.
“Mưa lớn rồi, vào thôi”
“Này! Sao khóc rồi?”
Mai nhìn tôi.. cậu lại khóc..
Mai chỉ về phía đằng xa. Là Khôi.. nhưng tại sao cậu ta lại đi chung với Linh Nghi?! Còn khoác tay thế này nữa chứ!
“Cái đm nó!”
“Vào phòng thôi”
Tôi định xông ra thì Mai kéo tay tôi lại. Cậu lau đi những giọt nước mắt khi nãy. Cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi.
“Hết hi vọng rồi..”
[...]
Ngày hôm sau Mai xuất viện. Cậu bảo vài ngày nữa sẽ đi học lại. Tôi đã tin tưởng như thế đến khi cô Nga đứng trước lớp và nói.
“Tin buồn cho các em, bạn Lâm Tuyết Mai đã rút hồ sơ và chuyển về Sài Gòn. Do gia đình bạn làm khá gấp, bây giờ cô mới biết nên chẳng thể làm tiệc chia tay..”

Novel79, 11/05/2024 18:44:25

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện