“Khôi cậu không cần dùng Linh Nghi để che giấu mình chơi gay với Luân lớp mình vậy đâu. Tôi buồn thay Luân đó!”
Lời nói đó khiến mọi người xung quanh rơi vào trạng thái lúng túng. Tôi thầm mong Luân sẽ không nghe thấy.
Linh Nghi hồi nãy bị đánh chưa sợ hay sao đó, còn dám đứng ra bênh vực Khôi nữa.
“Bị Khôi đá xong điên rồi hả? Dám đặt điều về cậu ấy à?”
“Thì đợi xem, coi bông ha trái”
Mai nhún vai, lau những giọt nước mắt rơi lúc nãy. Mai cười lớn, cười đến đáng sợ, cậu ta quay người đi, hất tóc và sau đó bỏ đi trước mặt mọi người.
Khôi nãy giờ vẫn đứng yên sừng sững như thế mà không nói một lời nào. Tôi nhếch mép khinh bỉ.
“Không ngờ cậu vậy đó Khôi à”
Vào tiết cuối, không khí nó càng căng thẳng hơn nhiều. Sát khí toả ra muôn nơi, thất thường làm sao ấy. Khổ nỗi chơi với 4 đứa mà hết 3 đứa tới tháng rồi, tôi thật mệt mà!
Nghĩ lại thì lời khi nãy Mai nói, thâm thật. Tôi cứ tưởng tượng tới cảnh nếu Khôi và Luân quen nhau thiệt thì..
“Phụt! Hahaa..”
Ra về mỗi đứa đi một hướng, tôi lẽo đẽo theo Luân. Tên này hôm nay bị gì nữa đây? Lại dỗi à? Cứ đi vòng vòng cả sân trường chưa chịu về.
Tôi hơi bực, chạy đến ôm cánh tay của Luân tạ lỗi trước.
“Thôi mà cậu nhỏ, cậu đừng dỗi nữa theo em đi về đi”
Thế mà cậu chủ nhỏ kiêu các cậu ạ, không thèm ngó ngàng tới tôi. Nhưng mà vẫn để mặc tôi kéo về nhà xe nha.
Cậu chủ nhỏ không thèm lên xe, cứ đứng đó quài, tôi phát chán, đội nón bảo hiểm định chạy đi, nhưng cậu cứ kéo yên xe lại mãi.
“Sao? Có chuyện gì?” Dỗi chuyện gì nói thẳng?”
“Suốt ngày dỗi cứ chưng bộ mặt đó ra ai mà biết?”
“Hình như năm học lớp 10 đa số tôi đi dỗ cậu không đó! Giờ có về không? Không về thì ở lại!”
“Về hay không?!”
“Về..”
Thấy chưa, riếc rồi như con nít. Tôi chiều quá sinh hư hay sao đó. Phải la một chút mới trưởng thành được!
Đưa Luân về nhà xong, cậu ta vẫn bịn rịn không muốn cho tôi về. Nhưng tôi từ chối chạy thẳng về luôn.
Giữa đường thì mới phát hiện mình quên gì đó. Quanh đầu xe chạy về hướng ngược lại, may mà tên đần đó vẫn còn đứng trước cửa. Tôi vội vàng lấy trong balo ra túi kẹo hình cục shit đưa cho Luân.
“Suýt thì quên, vô tình làm đấy, không ăn thì vứt”
“Ò”
“Ò là sao? Không cảm ơn à?”
“Cảm ơn”
Mặt tôi dần méo mó, thèm giật lại bịch socola đã tặng ghê.
Tên này được nhận quà mà mặt vẫn thế. Cứ mong mỏi gì ở cậu ta chứ, không hiểu sao lúc làm socola thì nghĩ tới cảnh cậu ta nặn cớt.. rõ chán!
“Thôi tôi về đây!”
Thấy bóng Lan đi khuất dạng, tên nào đó cầm bịch socola trên tay và thở dài.
“Cậu ấy không tặng mình socola hình trái tim mà chỉ tặng đống shit này. Tình cảm cậu ấy dành cho mình chỉ là mấy cục shit này thôi sao?”
Ở mặt khác.
Tôi vừa về đến nhà đã chạy lon ton vào nhà.
“Ba ơi! Ba ơi!”
“Sao đấy con gái”
Tôi hớt ha hớt hải, lấy từ trong balo ra một hộp socola mình làm, đưa cho ba.
“Tặng người đàn ông tui yêu nhất trên đời”
Thế mà mẹ tôi vừa đi về, thì ba tôi đã cầm hộp socola đó lên đưa cho mẹ.
“Tặng người vợ anh yêu nhất trên đời”
“Ui, ông Tiến nhà ta khéo thế”
Tôi ở dưới nhà kiểu : ???
[...]
Mấy tuần sau đó, tình hình giữa Mai và Khôi càng tệ hơn. Mai cố gắng làm mọi thứ, cố tình thân thiết với các anh khác trước mặt Khôi nhưng cậu ta chả quan tâm.
Lúc nào cũng thấy Khôi đi kè kè bên Linh Nghi, thân thiết đến cả giáo viên còn biết. Bà cô văn tỏ ra đồng tình lắm, còn thường xuyên nói kháy Mai.
Đỉnh điểm là khi Khôi xin đổi chỗ sang dãy khác, Mai tức lắm nhưng Khôi không để ý. Cậu ta cứ chưng bộ mặt lạnh lùng như vậy đó.
Tình hình cả lớp vì cặp đôi này mà trở nên căng thẳng, chẳng mấy chốc cũng đến kì thi giữa hk2, sau khi thi xong nhìn Mai sụt cân đến rõ. Mặt hốc hác hơn.
Nhiều lần cậu ấy bị đau dạ dày ngay trong lớp, đau đến mức không chịu nỗi, phải nhờ một bạn nam khác bế lên phòng y tế. Lúc đó tôi mới để ý thấy Khôi nhìn, trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt thoáng khó chịu, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Mai khá mạnh mẽ, cậu ta không khóc, không tâm sự với tôi. Nhưng cậu cứ dày dò bản thân mình mãi, từ lúc chia tay Khôi đến giờ, Mai ít khi nào vui vẻ lắm, đây là tình đầu, bởi thế nó khiến Mai cảm thấy đau khổ như thế.
Vào một hôm cuối tháng 3, khi mọi người đang ráo riết ôn thi cuối học kì 2. Mai nhận được một tin nhắn từ group chat của lớp. Cậu ta cứ thẫn thờ mãi.
“Này, cậu xem gì vậy Mai?”
Tay Mai run run, cầm điện thoại đưa tôi. Tấm hình đó là Khôi, Khôi đang để cho Linh Nghi hôn má mình... Tôi nhìn Mai, thấy mắt cậu đỏ hoe.
Mai cố gắng bình tĩnh, đứng dậy.
“Khôi ra đây tôi nói chuyện”
Mọi người cảm thấy có vẻ không ổn. Khôi đứng dậy, mặt thản nhiên đi theo Mai. Tôi cũng đi theo, nhưng chỉ rình thôi.
Họ đi khá xa, đó là một chỗ góc khuất của trường ít ai biết. Tôi đứng gần đó nghe cuộc trò chuyện.
“Đây là sao hả? Tấm hình này là như thế nào?!!!”
Mai ném điện thoại về phía Khôi, giọng cậu không còn vẻ bình tĩnh khi nãy.
“Chúng tôi là người yêu với nhau, hôn là chuyện bình thường thôi”
“Tại sao cậu phản bội tôi? Tôi đã làm gì sai hả Khôi? Lí do là tại sao?!!!!”
“Tôi hết yêu cậu rồi, Mai à, tỉnh lại đi. Chúng ta chia tay rồi”
Giọng Khôi không có chút nào lung lay, kiên định..
“Khôi.. cậu không còn yêu tôi nữa à?”
Khôi nhìn Mai, thoáng chút do dự.
“Ừ”
“Vậy chia tay đi!”
“Ừ chia tay”
Khôi cười nhạt, quay người đi.
Mai nhìn Khôi bước đi dứt khoác như thế. Cậu bỗng ôm bụng nhăn nhó, sau đó ngã xuống..
“Mai!!!!!”
Tôi chạy đến, đỡ lấy Mai, mặt Mai khó chịu lắm, nhợt nhạt hẳn ra, không tí máu nào. Tay cậu bấu vào áo tôi, mắt vẫn hướng về Khôi.
Tôi nửa lo nửa giận, hét về phía cái thằng vô tâm ấy.
“Cậu mà bước đi, thì từ giờ đừng gặp Mai nữa!”
“Khôi!”
“Cậu có nghe không hả?!”
Khôi đi một lúc một nhanh hơn, không có dấu hiệu gì quay lại.
Ngày hôm ấy, Mai được đưa đi cấp cứu vì thể trạng suy nhược nặng...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.