Chương 38

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 11/05/2024 18:44:05

Hôm đó, cả nhà kéo sang bên nhà Huy nói chuyện, tôi và Luân ở nhà. Nghe ba nói cấm cửa thằng ấy sang đây và ba mẹ thằng ấy muốn xin lỗi nhưng ba tôi không cho.
Mấy đứa nhóc thì dặn dò kĩ không tiếp xúc gần với Huy. Tuy tụi nó không hiểu gì nhưng thằng Khương lớn nhất thấy tôi như vậy, cũng an ủi, còn nói với giọng ngây ngô.
“Huy làm chị bị thương, Huy đáng ghét, không chơi với hắn nữa!”
Tôi chỉ cười cười, sau đó lại phải tắm rửa sạch sẽ rồi bị ai đó kéo vào phòng hỏi rõ ngọn ngành. Người ta giận lắm, tôi thì rút rút như con sâu, kể hết mọi chuyện. May mà người ta hạ hoả, còn bắt tôi ngồi trước mặt người ta.
Luân dùng khăn bông, lau khô tóc cho tôi. Tôi ngồi vậy thấy ngại lắm, trong đầu cứ nghĩ đến con hàng ngon ghẻ ấy.. ôi không! Tôi không nên Biến th' như thế!
“À đúng rồi, sao nãy cậu vác rựa đi đâu vậy Luân?”
“Không thấy cậu đâu, định đi tìm. Ai ngờ có con ma da nào đó tự nhiên xông lại giật cái rựa, tôi cuống quá đuổi theo”
“Luân này!”
Tôi quánh nhẹ lên đù* Luân. Cậu ta làm thinh, tay thì thoăn thoắt lau khô tóc cho tôi.
“Rửa tay sạch chưa mà động vô tóc tôi? Hôm qua còn bóc cớt cơ mà?”
“Cậu mà nói nữa thì đừng ra khỏi phòng.”
“Biến th' tôi còn chẳng sợ, chắc tôi sợ cậu”
“Vậy mà có con nhỏ nào đó khóc tu tu trong lòng tôi ấy”
Tên này nay còn biết khịa lại cơ đó! Đúng là gần mực thì đen mà! Nhưng mà không biết ai là mực thôi. Con uất nào đó.
Tóc tôi khô xong, Luân kêu tôi ngủ một chút đi, sợ tôi cảm rồi mệt với lại tối nay thức khuya canh nồi bánh tét rồi xem pháo bông nữa, có lẽ sẽ mệt.
Tôi cũng cảm thấy không ổn trong người. Đành nghe lời Luân nằm lên nệm cậu, Luân lại khoá cửa, bảo sợ có người làm phiền sau đó nằm kế bên tôi, bắt tôi hát cậu mới ngủ.
“À Luân này, cậu nói có bí mật kể tôi mà, giờ kể đi”
“Ngủ đi”
“Năn nỉ á!”
“Ngủ!”
“Đi mà”
Tôi ra dáng vẻ dễ thương nhất có thể, Luân thở dài, dúi đầu tôi vào lòng cậu, còn đưa chân gác lên người tôi nữa.
“Ngày mai sinh nhật tôi..”
“Sao cơ?!”
Tôi giật mình, cái tên ૮ɦếƭ dẫm này sao mà sinh nhật không nói ai hết vậy?! Tôi trách móc Luân đủ thứ, cậu ta cũng nằm nghe. Sau đó mới cất giọng thiu thỉu.
“Năm nào mẹ tôi cũng đưa tôi vài triệu tiền sinh nhật, cũng không ai nhớ nên ngày sinh nhật chỉ là ngày bình thường thôi”
“Điên! Ngày cậu sinh ra mà bình thường á? Điên khùng vừa thôi”
“Ngủ đi”
Giọng Luân càng lúc càng mệt mỏi dần chắc sáng dậy gói bánh sớm quá mà, tôi vòng tay sang vỗ lưng Luân. Cất tiếng hát ru, chẳng mấy chốc Luân đã chìm vào giấc ngủ sâu. Chắc chắn hơi thở cậu đã đều đều, tôi vội kéo chân cậu ra khỏi người mình, và cái bàn tay.
Sau đó rón rén ngồi dậy, mở cửa bước ra ngoài. Tôi vội lấy xe đạp chạy đi. Mẹ tôi thấy thì la làng.
“Con Lan đi đâu đó?”
“Con ra chợ!”
Tôi chạy ào ào ra chợ, hôm nay đếch sợ cậu vàng. Nó cũng không có hứng đuổi theo. Nên tôi chạy ra chợ nhanh lắm, khổ nỗi mỗi nhà đóng cửa hết chơn rồi, cũng 30 tết. Chỉ duy có mình chỗ tạp hoá bán.
Ở đây cũng không có bánh kem gì cả, vội móc túi ra thì còn 30k, tôi mua bánh bò, bánh bông lan mà dành để cúng cô hồn ấy, nó cũng làm bánh sinh nhật được mà nhỉ? Với hai chai sting. Sau đó chạy ù ục về, giấu ở sau nhà.
Sau khi Luân thức giấc đã hối hả chạy ra ngoài. Thấy tôi đang ngồi chơi với mấy đứa nhỏ. Tên này ngủ như heo ý, ngủ tận 9h tối luôn.
Các chú quanh quanh xóm tụ lại nhà cố tôi nhậu. Các cô các dì thì sắp bánh tét vào nồi, Luân chặt củi, tôi ngồi kế bên xem, chặt có vài khúc củi mà đã lấm lem, mồ hôi tứa ra quá nhiều. Tôi bảo cậu vào nhà tắm sạch sẽ đi, để tôi làm cho. Nhưng Luân chỉ cười khinh bỉ.
“Cậu chặt củi khéo thì chặt vào tay”
“Không lẽ tôi hậu đậu thế à?”
“Con nhỏ nào đó nghe các dì kể năm nào cũng bị đuổi ra khỏi bếp mà!”
“Cậu!”
23h
Mấy đứa nhỏ ngủ gà ngủ gật trên võng, mấy cô thì ngồi quanh nồi bánh tét ngoài sân mà nhiều chuyện. Tôi ngồi trong bếp làm hột vịt bắc thảo đem ra, Luân cũng hì hục mà phụ, thấy thế tôi ghẹo.
“Sao không ra nhậu với mấy chú đi”
“Không biết nhậu”
“Thế thì tôi đi đây!”
Chưa kịp chạy đi, tên Luân đã kéo áo tôi lại đặt về vị trí cũ, hai đứa lại tiếp tục làm. Mới về đây vài ngày mà thành thạo như dân bản xứ ấy!
Sau khi xong việc, tôi qua ăn ké mồi nhậu của ba, thằng uất đó cũng đi theo. Thấy thế chú út tôi ghẹo.
“Luân uống R*ợ*u đế được không con? Uống với chú một ly nào”
“Nó không uống được đâu, để con uống cho”
Tôi đỡ lấy giúp Luân, sau đó cầm ly lên uống cái ực. Đắng..
Vị đắng khiến tôi nheo mặt lại, khó chịu.
Chú út tôi thì thấy vui, bèn lấy thêm ly nữa. Ba tôi chưa kịp ngăn thì Luân đã cầm ly ấy uống hết.
“Nam tử hán uống R*ợ*u thay vợ là tốt!”
Luân cười cười sau đó kéo tôi đi.
23h45p
Các dì bắt đầu đánh thức tụi nhỏ cùng các chú kéo ra ngoài đồng. Năm nào chúng tôi cũng phải đi một đoạn dài mới thấy pháo hoa, phải băng qua nhà Huy nữa.
Năm nay ba bảo tôi ở nhà canh bánh tét cùng với Luân, vì nhà tôi kéo nhau đi xem pháo hoa hết. Sợ tôi đi nguy hiểm với ở một mình cũng nguy hiểm. Ấy thế mà cu cậu khoái chí, gật đầu lia lịa.
Tôi vừa ngồi canh bánh vừa chán nản than với Luân.
“Vậy là năm nay không xem pháo hoa được rồi, buồn ghê”
“Buồn đến thế cơ à?”
“Ò, tết mà, không được xem pháo hoa thì buồn lắm”
“Tôi còn chẳng ra khỏi phòng vào thời ***iao thừa cả”
Tôi cười nhạt, Luân đứng dậy đi đâu đó..
23h50
Luân đem một cái thang từ nhà kho đến, ra hiệu cùng tôi leo lên nóc nhà.
Tên dở này nửa đêm sảng đá chắc! Tự nhiên leo lên nóc nhà.
23h55
Tôi ngồi yên vị với Luân trên nóc nhà nhìn xa xa. Đột nhiên tôi quên mất món quà lúc chiều, vội leo xuống lấy.
0h00
“Lan ơi, pháo hoa bắn rồi này!!!”
Tôi nghe tiếng keo của Luân thì vội leo lên nốc. Đúng thật! Ở đây có thể nhìn thấy pháo hoa này!
“Oahhh thần kì quá! Không ngờ còn cách này”
“Happy New Year Lan!”
“Happy Birthday Luân!”
Tôi lấy ra bánh bông lan đã cắm sẵn nến, cười rất tươi, kêu cậu thổi nến. Luân nhìn tôi, hình như cậu đang cảm động ha sao ấy.
“Thổi nến đi, ước đi!”
“...”
“Nhanh nhanh!”
Luân ước gì đó khá lâu. Sau đó thổi nến.
Bây giờ mới phát hiện, sao Luân có thể đẹp thần kì đến thế nhỉ? Nhìn suýt mê mẩn luôn.
Luân thấy tôi bị đơ, vội cốc đầu tôi.
“Cậu nghĩ gì vậy?”
“À không có gì, năm mới, chúc Luân luôn hạnh phúc”
Luân cười tươi, nụ cười rạng rỡ này.. có khi còn đẹp hơn của Quân nữa. Ánh mắt cậu chan chứa thứ gì đó dạt dào.
Tôi như bị cuốn vào trong ánh mắt ấy.. Luân ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, sau đó thủ thỉ.
“Cảm ơn cậu, sinh nhật năm nay của tôi hạnh phúc lắm. Năm mới chúc cậu sẽ luôn bên tôi”
“Chúc kiểu gì vậy?!”
Tôi cằn nhằn, Luân im lặng, nhưng tôi biết cậu đang rất vui..
Một lúc sau...
Thấy Lan đã ngủ gục trên vai mình, cơ thể bé nhỏ của Lan vì lạnh mà nép vào người của mình. Luân cười vui vẻ, sau đó cúi xuống thì thầm..
“Tôi thích cậu, Lan à..”
Sau đó đặt lên môi con mèo nhỏ đang say giấc nồng một nụ hôn ngọt ngào như socola, ấm áp và dịu dàng..
Người nào đó ngủ mớ tưởng mình đang ăn socola, cũng nhiệt tình đáp lại trong cơn mơ.
[...]
“Tuyết Mai, Happy New Year!”
Khôi call video cho Mai. Cậu đang ở chung cư dưới Sài Gòn, còn Mai thì đang ở bên Đài Loan ăn tết.
Mai vừa nhìn thấy Khôi đã vui vẻ đến mức nhảy cẩn lên.
“Ngọc Khôi, năm sau vẫn yêu nhau nhé!”
“Cả năm sau và năm sau nữa!”
Khôi nói tiếp lời. Tim cậu đón nhận sự hạnh phúc ngọt ngào này đến mức tan chảy.
“Hứa nhé?”
“Tôi không hứa, tôi sẽ chứng minh bằng hành động. À, Mai, quà cho cậu đây!”
Mai nghe tới quà thì sáng mắt ra, vội đòi xem. Khôi thì cười nham hiểm. Anh đưa cam điện thoại xuống dưới..
“Trịnh Ngọc Khôi, anh là đồ vô sỉ!”
“Nghe dân tình đồn em thích múi của anh mà!”
Khôi đang vén áo lên quay body của mình. Còn cô gái nào đó ngại ngùng đỏ ửng mặt lên. Chàng trai khoái lắm, còn bonus thêm một câu.
“Qua tết tôi cho cậu sờ múi..”
“Khôi!”
Đó là khoảnh khắc đẹp đẽ và bình yên nhất của hai đôi trẻ trước giông bão sắp tới.. 

Novel79, 11/05/2024 18:44:05

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện