“Tôi sợ ma lắm, ngủ gần vậy sẽ bớt sợ hơn”
Tôi biểu hiện thái độ bất mãn ra mặt luôn. Tên nào đó thì trưng bộ dạng uỷ khuất, vô ( số ) tội.
“Ngủ xa thế này bị ma kéo dò á!”
“Cậu muốn ૮ɦếƭ à?!
Tôi cầm cây rựa lên, cười cười.
“Tôi không biết đâu, tôi ngủ đây”
Luân thản nhiên nằm xuống, trùm mền quay lưng về phía tôi ngủ, tôi không chấp cậu ta nữa. Nguyên ngày hôm nay chắc mệt rồi. Dù sao thì thiếu gia con nhà giàu sao có thể quen cảnh sống thế này.
Tôi cũng nằm xuống, quay lưng về phía Luân, từ từ nhắm mắt lại, cứ bắt đầu vô giấc là cảm thấy mền của mình bị kéo đi, rồi còn ai đó chọt chọt. Không lẽ ma kéo dò thật?!
Tôi vội tỉnh giấc, kéo mền lại trùm kín người. Ấy thế con ma ấy vẫn không tha tôi các bạn ạ, vẫn thích trêu ngươi. Lần này cáu quá, tôi thẳng chân đạp một phát lên không trung, hướng kéo mền của mình, kèm theo câu chửi rõ to.
“Tưởng là ma cái lộng hành hả con đ* chó! Tao học trò cô Cẩm Lan nè!”
“Aaa đau quá!”
Tôi giật mồng à không giật mình ngồi phắc dậy. Thì ra.. tôi đá trúng mặt Luân đang ngồi đó..
“Tên điên này, nửa đêm không cho người ta ngủ à? Trèo lên giường tôi làm gì?”
Luân ôm mặt méo xẹo của mình, cậu ta lại tỏ vẻ như người bị hại.
“Cậu có phải con gái không? Sao hung hăng thế? Tôi không ngủ được”
“Không ngủ được là phiền tôi chắc?! Xuống mau!”
Luân thấy tôi gắt quá, đành xuống giường, nằm về vị trí cũ. Tôi để chắc ăn thì đã ôm chiếc rựa vào người mình, còn quay về phía Luân, cậu ta cũng nhìn tôi. Tôi cảnh cáo.
“Không ngủ là ra ngoài hầm ngủ với mấy con cá tra!”
“Ò”
Thế là tôi cũng thiu thỉu chìm vào trong giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tôi bỗng hụt chân giật mình tỉnh giấc. Tôi lờ mờ nhìn đồng hồ, gần 3h sáng rồi, sau đó đưa mắt nhìn tên kia.
“Uể?! Cậu chưa ngủ sao?”
Luân đang ngồi bên cửa sổ, bần thần nhìn tôi.
“Tôi không ngủ được, vốn dĩ ngủ được nhờ thuốc nhưng không đem”
“Thì ra đây là lí do khiến cậu uống thuốc à? Hôm qua cậu có ngủ không?”
“Không..”
Hèn gì tôi cứ nghe tiếng gõ cửa suốt đêm. Cái tên điên này thiệt chứ! Mới tí tuổi mà đã mất ngủ rồi.
Tôi leo xuống giường, ngồi ngay nệm của Luân, tựa lưng vào tường. Vẫy tay kéo cậu ta lại.
“Lại đây”
Luân ngoan ngoãn lại gần, ngồi cạnh tôi. Tôi thẳng tay kéo đầu cậu ta xuống đù* mình.
“Cậu làm gì vậy?!”
“Ngồi yên”
Tôi nhấn đầu Luân xuống. Dùng tay che mắt cậu ta.
“Không có thuốc vậy dùng cách khác. Nhắm mắt lại đi, thư giãn xíu”
Luân nghe theo, tôi bắt đầu cất tiếng hát ru mà thím tôi vẫn hay ru tôi ngủ hồi bé. Tuy giọng như vịt đực, nhưng mà một lúc sau, tên nào đó dường như cũng không còn thức nữa.
Để yên tâm, tôi cứ để đầu Luân ở đù* mình. Và cũng ngủ theo cậu..
5h sáng
*Cốc cốc..!
“Bé Lan dậy chưa con? Đi mua đồ ăn sáng giúp thím với”
Tôi uể oải thức giấc bởi tiếng kêu chói của thím. Phát hiện mình vẫn ngủ ngồi, và tên nào đó đầu vẫn kê lên đù* tôi ngủ ngon lành.
Tôi đặt đầu của Luân xuống gối, vươn vai vài cái rồi đứng dậy. Thế mà vừa đi vài bước đã làm tên nào đó thức giấc, còn nắm lấy chân tôi.
“Đi đâu vậy?”
“Đi chợ. Cậu mới ngủ chút à, ngủ tiếp đi”
“Tôi đi nữa”
Haiz, cái đuôi của tôi cứ nằn nặc theo thế ấy. Thế mà xui, lại gặp ông cố tôi thức giấc. Do chú út và ba tôi vẫn chưa thức nên không mượn đồ được nên cố tôi đã cho Luân mượn bộ áo bà ba xưa ơi là xưa của cố, còn thêm cái nón lá nữa.
Ấy mà tên Luân mặc lên đẹp phết, quét vài miếng lọ nữa là ra dáng con nhà nông. Thím tôi cũng cho tôi mượn bộ bà ba của thím mặc cho hợp với Luân.
5h30 sáng, trời còn mờ mờ tối tối, tôi và Luân đèo nhau trên chiếc xe đạp, chạy ra chợ nhỏ.
Gió se se lạnh, Luân đèo tôi đi, tôi cảm thấy lạnh nên nép vào người Luân. Cậu ta cũng không nói gì.
“Chắc cậu không thích dậy sớm đi chợ đâu ha. Trời tối vậy mà”
“Không, tôi thích”
“Thế sao cậu không ngủ được?”
“Cậu bẻ lái ghê đấy”
Tôi cười hì hì, cứ ngỡ Luân không trả lời nhưng câu trả lời của Luân còn mập mờ hơn.
“Vì vài chuyện quá khứ khiến tôi ám ảnh không ngủ được.”
“Chuyện gì cơ?”
“Cậu đâu phải vợ tôi đâu mà kể?”
Ặc, cái tên này chính là đang trả thù mình mà!
Đến chợ thì trời cũng tờ mờ sáng. Tôi kéo Luân vào một quán bánh canh ăn, phải nói chỗ này ngon nhứt nách luôn. Luân cứ ăn theo tôi mà không chịu thưởng thức các món khác, tiếc ghê.
“Bé Lan, năm nay con về dắt thêm ai vậy?”
Dì bán bánh canh vui vẻ dò hỏi. Tôi cũng vui vê trả lời.
“Bạn con ấy”
“À, đẹp đôi như này dì cứ ngỡ bạn trai!”
“Khụ... khụ...”
Luân đang ăn bỗng sặc, tôi vội vỗ lưng cậu ta. Sau đó còn quay qua trách yêu dì
“Dì cứ ghẹo con mãi”
Sau khi mua đồ xong thì Luân đèo tôi về. Trời cũng đã sáng hẳn, “cậu vàng” đầu đường thức sớm quá. Nhìn thấy tôi và Luân đã dí theo mà sủa
“Gâu... gâu...gâu!”
“Luân chạy nhanh chút, cậu vàng bắt được là ૮ɦếƭ cả hai ấy!”
Tôi hốt hoảng la làng, ôm lấy lưng của Luân. Cu cậu mới biết chạy xe ha sao vừa thấy tôi ôm đã giật mình đánh lái, thế là..
*Ầm!
“Ngô Minh Luân!!!!!!”
Đúng vậy, hai đứa chúng tôi té xuống ruộng. Phải nói sình lầy tứ tung, đứa nào cũng dính, đen nhẻm. May mà đồ ăn không dính.
Tôi giận lắm. Con cậu vàng ở trên nhìn xuống, sau đó bỏ đi. Chiếc xe đạp cũng chúi xuống dưới, méo cả ***g xe.
“Cậu chạy kiểu gì vậy?!”
“Tôi.. tôi xin lỗi”
Tôi vừa tức vừa mắc cười trước bộ dạng nhớt nhát của Luân.
Tôi cố gắng đứng dậy. Cầm hai bọc đồ ăn bỏ đi. Luân chạy bộ theo, vác xe nhẹ như xách đồ. Trên đường đi cứ xin lỗi tôi miết. Nhưng tôi quyết làm lơ.
Về đến nhà, chú và ba tôi thấy, hỏi làm sao thì tôi giả vờ oà lên và chạy lại họ.
“Con vàng định cắn con, Luân hoảng quá làm con té xuống ruộng”
Ba tôi chặn tôi lại, ra vẻ mặt kì thị.
“Tắm cái đi, dơ quá”
Còn chú tôi thì cười khanh khách..
“Ai biểu hồi xưa mày chuyên gia chọc nó chi?”
Ok tôi sai..
Tôi giận lẫy không thèm nói chuyện với Luân cả buổi luôn. Mặc cho cậu ta cứ lẽo đẽo theo sau.
Ấy thế mà ban chiều không thấy Luân. Bỏ cuộc nhanh vậy sao ta? Không lẽ tôi giận riếc cậu đâm ra chán hả?
Vô số câu hỏi trong đầu, tôi vội chạy ra tìm Luân. Phát hiện cậu ta đang chơi với anh Huy và thằng Tèo ở ngay mé ruộng kế bụi rơm.
“3 người đang làm gì vậy?”
“Lan? Sao em đến đây?”
Huy vừa thấy tôi thì hốt hoảng, tôi thấy gì đó mờ ám rồi, vội tiến lại xem.
Trời đất mẹ ơi ra đây xem thằng Luân nó lấy cớt trâu nặn ra cái gì nè!!!!
Cu cậu hồn nhiên chỉ sang Huy cười tít mắt.
“Anh Huy bảo cậu thích mấy đồ chơi làm bằng đất sét”
“Nhưng đây là CỚT TRÂU MÀ?!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.