Chương 31

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 11/05/2024 18:43:41

“Luân làm ơn, vì mẹ đi con, nếu không con ૮ɦếƭ mất!”
“Làm ơn!”
Bà chủ khóc nấc lên. Luân không nói gì, cố gắng lồm cồm ngồi dậy, cậu ta đứng còn không vững, từng bước từng bước ra khỏi nhà. Trong khi ba Luân đang cố vùng vẫy đuổi theo. Khung cảnh này.. thật quá đáng sợ.
Luân tay chân bầm tím, có nơi còn bị rướm máu. Khuôn mặt cậu cũng bị xướt một đường, máu rướm ra trong thật thảm hại. Thì ra đây là lí do cậu ta gọi tôi đến rước.
Luân đi về phía cổng, tôi cũng chạy theo sau lưng. Không nói gì bây giờ có lẽ là biện pháp tốt nhất. Luân ngồi lên chiếc yên sau xe của tôi, thẫn thờ. Tôi thì nhanh chóng tiến tới từ phía sau, lấy chiếc nón trong ***g xe, đội lên cho Luân, còn cẩn thận cài quay nón lại.
“Ngồi yên nhé, ngoan”
“...”
Tôi không biết chở Luân đi đâu nên đỡ chở về nhà mình, dù sao cũng nên xử lý vết thương trước cái đã. Thấy Luân có vẻ hơi bất ngờ, tôi vội giải thích.
“Băng bó cái đã, để vậy là mặt có sẹo sẽ xấu lắm”
“...”
Tôi kéo Luân vào nhà. May mà ba mẹ về ngoại có chút việc, chiều mới về. Đặt cậu lên bộ ghế sofa gần đó. Còn cẩn thận rót nước mời khách quý.
“Uống đi rồi tôi chữa bệnh”
“...”
Vẫn không chịu hé lời nào. Tôi thở dài, bị đánh đau thế mà không khóc gì à? Sao lại trưng bộ mặt lạnh lùng đến thế nhỉ? Cậu ta thô lỗ y chang ba mình vậy, từ cái lần đầu tiên gặp ấy. Bây giờ mới biết tính này do di truyền.
Tôi đem hộp dụng cụ y tế lên. Còn cẩn thận đem thao nước nữa, dùng khăn bông thấm nước lau đi vết bẩn trên tay, chân cậu. Còn sát khuẩn những nơi có máu, may mà không có mảnh vỡ nào ghim vào người nếu không thì mệt.
“Khuôn mặt đẹp trai, body ngon thế này mà bị thương rồi, đáng tiếc quá, từ nay hết có người ngủ nude được rồi”
“Sao im rồi? Đau quá thì khóc đi”
“Hư là phải bị phạt nhưng ba cậu quá đáng quá”
“...”
“Đói không? Để tôi mang đồ ăn cho”
Tôi vừa quay người đi thì ai đó kéo áo tôi lại. Nhưng bụng của ai đó thì kêu ọt ọt thấy rõ, tôi nhếch mép.
“Đói bụng mà còn sỉ”
“Yên tâm, tay nghề ba tôi nấu ngon lắm”
Tôi chạy xuống dưới bếp, chưa tới tết mà ba đã làm biết bao nhiêu đồ ăn, thịt kho hột vịt, canh măng tôi cực ghét, rau muống luộc, hột vịt luộc, cơm nóng. Hết xẩy!
Tôi mang cả một mâm đồ ăn lên, đặt trước mặt Luân.
“Ăn hết nha, không ăn hết thì về nhà!”
“Nào, cầm đũa chén lên”
“Nhanh đi”
Luân gật đầu, sau đó làm theo lời tôi. Tôi nhiệt tình gắp đồ ăn cho Luân, còn chăm sóc tận tình. Vừa thấy có lỗi với cha mẹ chưa ăn mà con gái R*ợ*u dại trai lại cho trai ăn trước. Huhu..
“Ăn nhiều một chút”
“Luân này, nói chuyện đi chứ. Chẳng giống cậu thường ngày cả”
“À đúng rồi, chắc cậu không ngờ lại có một ngày mình ăn cơm ở nhà con nhỏ tắm chó đúng không? Haha, cậu chủ nhỏ đỏng đảnh”
Bà đây vẫn còn ghim vụ hồi xưa đấy nhé. Ai đó thì chắc nhục đến đỏ cả tai, cuối đầu lí nhí.
“Xin lỗi”
“Haiz, nãy giờ mới nói chuyện. Tưởng có đứa bị đánh riếc khùng ấy chứ. Nào giờ tưởng mình cậu đánh ta ai ngờ có ngày bị ba đánh. Thôi thôi đừng trưng mặt đó nữa, cười lên cái đi”
Luân vẫn lạnh tanh, nhìn tôi như con dở. Chắc lại quá lời rồi, tại hạ xin lỗi, huhu..
Bỗng có thằng cháu nhà hàng xóm tung tăng chạy vào sân nhà tôi. Trên tay là mấy cái đồ xếp hình, chắc định rủ tôi đi chơi. Thằng bé nhìn Luân ngơ ngác.
“Chị Na, ai vậy?”
“Ủa cu Tí mới sang chơi đấy à? Vào đây ăn cơm nào”
Thằng Tí bẽn lẽn đi vào, ngồi xít vào tôi. Giọng có chút hằn học.
“Em đã 13 tuổi đầu rồi còn gọi biệt danh!”
“Cũng giống như mày gọi chị là Na đấy thôi. À đây là bạn học của chị, tên Luân”
Tí nhìn Luân, mắt sáng rực.
“Anh đẹp trai thật, bởi thế chị Na mới dẫn về nhà đấy”
“Mày nói ít đi, chị đuổi mày về giờ”
Tôi đứng dậy đi xuống nhà dưới lấy thêm cái chén. Thì ở đây có cuộc trò chuyện giữa những cánh đàn ông thật sự.
“Anh Luân biết không? Chị Na là lần đầu tiên dắt bạn về ý, vinh dự lắm nha”
“Lan ở nhà tên Na à?”
Luân cười cười. Còn cậu nhóc 13 tuổi đó thì vui vẻ trả lời.
“Hồi xưa thì gọi Na nhưng giờ không ai gọi nữa. À mà anh biết không, bà Na với em chơi với nhau hồi còn tắm mưa ở truồng ấy nên thân lắm mặc dù chả ruột thịt gì”
Tôi bước lên, chau mày nhìn hai thằng nhóc.
“Nói xấu gì vậy?”
Thằng cu Tí thì vội giải vây, còn thằng kia thì cười tít mắt. Giờ mới chịu cười, còn cười tươi như thế thì chắc chắn nói xấu tôi.
Tôi bực ngồi vào bàn múc cơm cho Tí. Còn gắp cho nó trứng vịt đặt vào chén.
“Này ăn đi, ăn cho có sức xíu chị đánh mày”
“Ơ em làm gì?”
Tôi không trả lời nhìn sang Luân, giờ mới để ý, cậu ta chỉ mặc áo phông đen mỏng rồi quả quần thể thao đen. Nhưng bẩn hết rồi, nhìn luộm thuộm lắm. Tôi vội có ý này.
“Ê tí, xíu mày đi với chị lên đầu xóm đi”
“Chị lại tính ăn cắp quần áo của thằng Lợi khó ưa đem cho mấy con chó dưới xóm mặc à?”
Luân nghe xong sặc đến mức suýt phun cơm ra ngoài. Có cần nói thẳng ra vậy không chứ huhu! Tí thì cười vang còn Luân thì nhìn tôi ái ngại.
Sau bữa cơm, tôi dặn Luân ở nhà trông nhà thật kĩ. Sau đó cùng thằng Tí lên đường.
Nó đứng canh, còn tôi leo rào lấy trộm. Chỉ là lấy một cái áo phông hường phấn thêm quả quần short trắng. Sau đó leo ra, nhưng thằng Lợi nó thấy, nó lại la làng.
“Đm thằng nào lấy trộm áo của tao?!!!!”
Tôi với Tí vội vàng chạy về, suýt bị bắt như chơi. Mẹ Tí gọi nó về, còn tôi về nhà, đưa áo cho Luân mặc. Thế tên điên nào đó lại không muốn, đúng nhỉ đường đường là một đại thiếu gia mà sao mặc mấy bộ này.
“Cái này cậu ăn cắp à?”
“Mượn tạm thôi. Mau mặc đi”
“Mặc đi mà, mặc xong rồi trả”
Luân bị tôi thuyết phục, đành vào nhà vệ sinh thay.
Khi bước ra, Luân như mỹ nam trở lại vậy đó, có điều tóc hơi bù xù. Tôi kéo Luân vào phòng mình, để cậu ta ngồi lên chiếc giường yêu quý, tôi bật tivi lên cho Luân xem.
“Sợ cậu chán nên coi tạm nhé, coi yên một chút”
“Chi vậy?”
“Cứ ngồi yên”
Tôi đi về phía bàn học, lấy lược xong tiến về phía sau lưng của Luân. Tay đặt lên đầu Luân cố định lại, sau đó từ từ chải tóc cho cậu ta. Luân đúng là vinh dự mới được tôi chải đấy nhé.
“Thông cảm nha, phòng tôi nhỏ như cái nhà vệ sinh của cậu ấy. Nhưng có tivi, mong cậu không buồn chuyện lúc sáng nữa”
“Khách nào đến chơi cậu cũng dắt người ta vào phòng thế này à?”
“Không, cậu là người đầu tiên ngoài mấy đứa nít cùng xóm được vào phòng tôi đó”
“Vậy thì tốt”
“Sau này không biết chồng tôi có chê phòng này không nữa..”
“Không chê”
Cái đm, Luân úng não rồi à? Cái này phải hỏi chồng tôi chứ sao cậu lại trả lời ngọt xớt như thế? Thật khiến người ta không thoải mái chút nào. Tôi không tin vụ tình yêu hồi học sinh sẽ cùng nhau đi đến viên mãn đâu, nhảm nhí.
Cơ mà tôi làm gì thích Luân mà nghĩ đến chuyện ấy?! Tôi còn xàm xí hơn. Tôi nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ đó ra chỗ khác.
Tôi và Luân cùng ngồi trên giường xem Sakura - thủ lĩnh thẻ bài, tập mà Sakura bệnh ấy, nhìn Li đúng quan tâm luôn. Nhưng tôi vẫn thích anh trai Sakura hơn.
“Thì ra cậu thích thể loại này à?”
“Đúng vậy, hơi trẻ con nhỉ?”
“Không sao, tôi cũng thích trẻ con”
“Lạc đề rồi đó”
“Lan ơi, ba mẹ về rồi nè!”
Ặc! Tiếng ba tôi dõng dạc từ nhà trước. ૮ɦếƭ rồi! Sao lại về sớm thế này chứ?! Tôi nhìn Luân vẫn đang coi say sưa. Ba mà thấy tôi dắt trai về nhà lại còn ở chung phòng thì ra thể thống gì nữa?!
“Luân, trốn mau!!”
“Con gái ơi ba về rồi nè”
Tôi nhanh chóng kéo Luân đang bất ngờ. Vội đầy cậu ấy vào tủ quần áo. Tuy hơi tối và chật nhưng Luân ngồi khá gọn, tôi nắm tay Luân, cố trấn an cậu.
“Cậu trốn ở đây nhé, khi nào tôi mở cửa mới được ra”
“Vậy nhé”
Tôi định chạy đi, thì Luân kéo lấy tay mình. Tôi quay lại nhìn, Luân nhìn tôi, hơi lạc giọng.
“Đừng bỏ rơi tôi được không?”
Tên điên này nay giở trò mè nheo thế này? Không phải lúc để giỡn. Tôi xoa đầu Luân. Giọng chắc nịch.
“Tôi sẽ trở lại sớm thôi”
Sau đó đóng cửa tủ, may mà ba không xông vào phòng. Tôi hớt hở chạy ra đón ba mẹ.
“Sao đổ mồ hôi thế con gái?”
“Ba mẹ về sớm quá ạ?”
“Nhìn con hốt hoảng mà ba nghĩ con đang giấu gì đó ấy”
Ba tôi giở tiếng bông đùa đủ khiến tôi sợ xanh mặt. Hai người vào nhà, bảo hôm nay sợ tôi ở nhà mình nguy hiểm nên về sớm. Dù sao mai cũng về quê rồi nên chuẩn bị.
Mẹ tôi dọn cơm lên, hơi bất ngờ vì cơm vơi đi một ít. Đống chén dĩa chưa rửa bèn la hét tôi.
“Con ăn cơm sao không rửa chén?!!!”
“Con rửa liền huhu”
“Con ăn với ai tận 3 chén vậy?”
“Dạ... dạ.. con ăn với mấy đứa nít”
“Thường ngày còn chửi mấy đứa là lũ cô hồn sao hôm nay tốt lạ thường vậy con gái của ba?”
Huhu, hai người cứ thay phiên nhau đùa vậy chắc tôi ૮ɦếƭ mất thôi!
Sau đó gia đình tôi ăn cơm như thường lệ. Tôi không ăn mà ngồi chờ rửa chén, ăn xong ba mẹ đi nghỉ ngơi một lát, tôi cũng rửa chén xong.
Xong xuôi hết cả cũng đã gần 1 tiếng. Tôi vội chạy vào phòng đóng cửa lại thật chặt. Rồi chạy đến tủ, mở cửa ra..
Luân đang ngủ trong đó, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt khó chịu. Tôi gọi mãi Luân mới mở hờ mắt mệt mỏi. Vừa nhìn thấy tôi, cậu ấy đã lao đến ôm chặt lấy tôi vào lòng và run rẩy..
“Tôi cứ tưởng cậu bỏ rơi tôi rồi”
“Cậu nghĩ gì vậy Luân? Đây là nhà tôi mà?”
Nhưng Luân vẫn không bình tĩnh lại được. Cậu ta sợ đến mức đó sao?
Tôi vội đẩy Luân ra, dùng tay áp vào má cậu. Để Luân nhìn thẳng vào mắt mình.
“Bình tĩnh nào, tôi vẫn ở đây mà”
“Làm ơn, đừng rời xa tôi”
“Không có, tôi luôn bên.. ưm..”
Luân không nói gì mà tiến tới, môi cậu áp vào môi tôi, sự việc chỉ xảy ra trong tích tắc.. tôi giật mình, suýt thì mất thăng bằng mà ngã xuống nhưng Luân lại đỡ lấy đầu tôi, không cho tôi thoát..
Môi Luân mềm đến mức khiến tôi tan chảy, tim bỗng đập liên hồi, nhưng muốn thoát ra khỏi lòng ***. Sự vật xung quanh bỗng mờ đi.. khép đôi mắt lại, cảnh tượng quá khứ lại ùa về, hình ảnh cậu bé đã tiến tới hôn tôi khi tôi bị nhốt trong căn phòng ấy...

Novel79, 11/05/2024 18:43:41

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện