"Chú, chú bỏ thuốc gì vào nước chị Hân vậy?"
"Hả? À... là thuốc cảm."
"Thuốc cảm?"
Phỉ Phỉ ngây ngốc, hai mắt mở to chớp chớp nhìn chăm chăm ly nước cam trên bàn. Phỉ Phỉ không hiểu, rõ ràng khi nãy chị Hứa Hân còn vui vẻ ngồi cùng mình trò chuyện, sao bây giờ lại bị ốm rồi?
Trông thấy cô bé nhỏ nhắn xinh xắn cứ nhìn mãi ly nước khiến Neil chột dạ, anh ta không muốn cô bé phát hiện, liền tìm cớ, chất giọng ấm áp nhẹ nhàng, ngọt ngào vang lên.
"Phỉ Phỉ ngoan, bây giờ cũng muộn rồi, cháu mau lên phòng ngủ thôi, nếu để cha nuôi của cháu biết nhất định sẽ trách phạt."
Vừa nghe đến hai từ "cha nuôi" Tô Phỉ Phỉ đã rùng mình khiếp đảm, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ vì sợ. Đúng vậy, cô vô cùng sợ ông ấy.
Ông ấy lúc nào cũng nghiêm khắc với cô, nét mặt thì lạnh lùng. Từ lúc nhận nuôi cô hình như ông ấy chưa bao giờ cười với cô dù chỉ một cái. Khác hẳn với chú Neil, chú dịu dàng, hay cười hay nói, lại thương cô hết nấc.
Năm Tô Phỉ Phỉ tám tuổi, gia đình gặp biến cố lớn, người cha mẫu mực là giảng viên đại học lại nghiện cờ bạc dẫn đến nợ nần chồng chất. Mẹ Phỉ Phỉ bị bệnh vì không chịu được đả kích ngày nào cũng có chủ nợ, giang hồ hung hãn đến vòi tiền, đập phá, nên lên cơn đau tim qua đời.
Từ khi mẹ cô mất cuộc sống của hai cha con cũng chả được yên ổn, ngày nào các chủ nợ, bọn giang hồ lần lượt đến làm ầm ĩ, đập phá đồ đạc. Hết cách cha cô đành bán nhà trả tiền cho bọn chúng nhưng không đủ.
Ngày ngày họ vẫn tìm tới áp bức, đe dọa tinh thần cha cô.
Một ngày nọ, hai cha con mơ hồ lang thang ngoài đường, đột nhiên cha đem cô gửi vào cô nhi viện, ông ấy bảo đợi ông ở đây, khi ông sắp xếp, giải quyết xong sẽ quay lại đón cô. Tô Phỉ Phỉ rất nghe lời ngoan ngoãn ở lại cô nhi viện.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy cha đâu. Tình cờ Tô Phỉ Phỉ nghe các sơ nói cha cô đã nhảy lầu tự vẫn, bản thân không thể trả hết món nợ đó.
Trong phút chốc Tô Phỉ Phỉ suy sụp, một cô bé mới tám tuổi chẳng còn người thân, chẳng còn nhà. Sống nửa tháng trong cô nhi viện đột ngột có một người đàn ông trẻ tuổi đến nhận nuôi cô, anh ta bảo là bạn của cha.
Sau đó Tô Phỉ Phỉ được đưa đến Ngự Viện, chung sống với anh ta, cùng một đám đàn ông thân mình lúc nào cũng tây trang đen thui, mặt mũi lạnh băng y hệt cha nuôi vậy, chỉ có chú Neil là vui vẻ hay nói hay cười.
Tô Phỉ Phỉ ở đây cũng mười năm rồi, ngày mai là sinh nhật tròn mười tám tuổi của cô.
(...)
"Cha... cha nuôi sẽ về nhà ạ?"
"Ừm, sẽ về, nhưng về muộn, vì thế Phỉ Phỉ mau lên phòng ngủ đi."
"Dạ, chú ngủ ngon."
Tô Phỉ Phỉ gật đầu rồi co cẳng chạy nhanh lên lầu, Phỉ Phỉ sợ chạm mặt với cha nuôi, dĩ nhiên chọn cách chuồn vẫn là tốt nhất. Đợi Phỉ Phỉ đi khuất, Neil mới thở phào nhẹ nhõm, cầm ly nước cam lên chuẩn bị ra sau nhà tìm Hứa Hân thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
"Anh Neil, Lão Đại gọi anh đến trụ sở gấp có việc."
Neil than thầm trong lòng, cái tên kia cũng thật là, sao mỗi khi anh ta chuẩn bị hành việc đại sự thì y như rằng cậu ta phá đám.
Nhưng hết cách, mệnh lệnh đã ban nếu không nghe theo chắc chắn sẽ có chuyện. Với cả nhìn Liệt gấp gáp thế kia sợ có việc gấp thật. Neil không muốn chậm trễ, luyến tiếc nhìn cốc nước rồi nhẹ nhàng xuống bàn nhanh chóng bước đi ra ngoài.
"Ơ! Anh ly...."
Liệt ngoáy đầu nhìn, nhưng người nào đó đã chạy đi mất, cậu thở dài cất giọng gọi.
"Dì Cầm! Dì Cầm."
Rất nhanh sau nhà một người phụ nữ vội vội vàng vàng bước lên.
"Cậu Liệt gọi tôi."
"Nước này anh Neil chuẩn bị cho tiểu thư Phỉ Phỉ, Dì Cầm mang lên cho cô ấy giúp tôi."
"Dạ được."
Dì Cầm nhận ly nước đi lên tầng hai. Dì nheo mày. Ủa, chả phải vừa nãy cậu Neil đã mang sữa bò lên cho tiểu thư Phỉ Phỉ rồi mà? Sao bây giờ còn uống nước cam nửa? Dì Cầm thở dài nhưng cũng không hỏi thêm.
Khoảng 5 phút sau, Dì Cầm hốt hoảng từ trên lầu chạy xuống hô lớn.
"Cậu Liệt! Cậu Liệt."
"Chuyện gì thế dì Cầm?"
"Tiểu... Tiểu thư Phỉ Phỉ hình như phát sốt rồi khắp thân đỏ ửng, nóng rần rần."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.