Năm sắp hết Tết sắp đến, trận tuyết đêm qua nhuộm trắng cả thành phố.
Một chiếc ô tô màu đen rẽ vào bãi đỗ xe, một lúc sau có hai người bước xuống xe.
Họ mặc cùng một kiểu âu phục được cắt may thủ công khéo léo tỉ mỉ tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, hai khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại lạnh lùng Cấm d** khí lạnh tỏa ra bốn phía y như nhau, mở cửa, xuống xe, từng động tác không lệch nhau một nhịp, cứ như là cố tình show ***.
“…… Anh đừng bắt chước tôi nữa đi mà.” Trương Cẩn Ngôn phụng phịu chỉnh lại cà vạt.
“Tôi đâu có.” Trương Dư Xuyên cũng chỉnh lại cà vạt.
Con người vừa được chia sẻ năng lực đọc suy nghĩ lườm vị kia cháy mắt: “Tôi nghe thấy anh cười trộm trong lòng rồi.”
“Em cũng đang cười trộm còn gì?” Trương Dư Xuyên đi tới lấy tay Ϧóþ mũi cậu, “Đi thôi.”
Trong chiếc xe đỗ cạnh đó, vị giám đốc chứng kiến toàn bộ quá trình ngồi im bên trong không dám thò mặt ra ngoài: ……
Sếp Trương với phu nhân nhà chúng ta show *** ăn ý tới mức cứ như biết đọc suy nghĩ của nhau vậy!
Hôm nay tập đoàn khách sạn của Trương Dư Xuyên tổ chức tiệc cuối năm, lúc hai người đến nơi thì nhân viên và khách mời cũng tới gần đông đủ rồi, MC chương trình đang ổn định khách khứa trên sân khấu. Tới khi mọi người ổn định được chỗ ngồi, MC nói vài lời ngắn gọn tuyên bố bắt đầu buổi tiệc, sau đó là đến lượt các giám đốc bộ phận lên phát biểu.
Trương Cẩn Ngôn vừa nghe các vị lãnh đạo cấp cao nói, vừa nghe các đồng nghiệp ngồi xung quanh rủa xả.
“Cái ông giám đốc Lưu này sao mà lắm lời thế không biết, đã thế lại còn hói đầu.”
“A…… Sao mà muốn giật bộ tóc giả của ông ấy xuống thế không biết…… Không được không được, trước khi tìm được việc mới nhất định không được manh động……”
“Mau mau đến lượt sếp Trương đi chớ, ngắm sếp Trương mới bổ mắt!”
Trương Cẩn Ngôn lập tức bốc hỏa ngùn ngụt lườm vị đồng nghiệp kia!
Ông xã tôi đương nhiên là bổ mắt rồi, nhưng mà có những chỗ còn bổ mắt hơn cũng chỉ có mình tôi được nhìn thôi nhá nhá, hứ.
Trương Dư Xuyên mặt liệt đứng bên cạnh cậu, im lặng không nói gì: ……
Em muốn nhìn ngay bây giờ không?
Trương Cẩn Ngôn chợt lắc lắc đầu đầy quái dị: ……
Không phải! Tôi mới chỉ nghĩ thế thôi mà!
Trương Dư Xuyên vẫn chăm chú nhìn thẳng phía trước: ……
Thật muốn làm em ngay tại đây, áp em lên bàn, đổ rượu vang lên người em, rồi liếm thật sạch.
Trương Cẩn Ngôn lập tức quay sang trợn mắt lườm vị kia: ……
Anh mau tắt điện! Đúng là đồ sếp cuồng.tình.dục!
Trương Dư Xuyên chợt quay sang nhìn cậu đầy khó hiểu: “Trợ lý Trương làm sao vậy?”
Trương Cẩn Ngôn tức muốn bùng chái mà vẫn phải cố trương cái bản mặt liệt lên, lạnh lẽo nói: “Không có gì.”
Thế rồi các vị đồng nghiệp xung quanh bắt đầu rộn ràng độc thoại.
—— Phu nhân hôm nay cứ là lạ thế nào ý!
—— Yêu đương vào một cái là IQ tụt ngay ý mà, tụi tôi hiểu.
Trương Cẩn Ngôn đờ người: ……
Thật ra thì nghe thấy quá nhiều thứ cũng là một dạng áp lực.
Không hiểu ông xã mình chịu bao nhiêu năm như thế kiểu gì nhở, đúng là chẳng dễ dàng gì.
Rất nhanh sau đó là đến lượt Trương Dư Xuyên lên phát biểu.
Giữa những tiếng vỗ tay rào rào, anh ta bình thản bước tới bục phát biểu trên sân khấu, vóc dáng hoàn hảo như siêu mẫu lại tỏa ra khí thế lạnh như băng người lạ chớ đến gần khiến cả hội trường đồng loạt trở nên im lặng.
—— ÁU ÁU ÁU người đàn ông hoàn hảo như vại tại sao lại là GAY!!!
—— Trợ lý Trương cũng đẹp giai lắm mà, hai người dính lại với nhau như thế là lãng phí tài nguyên lắm có biết không! Cầu xin hai người hãy suy nghĩ cho vấn đề giống nòi của nhân loại đi tui nói thiệt đó chời ời!
Trên đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Trương Dư Xuyên hắng giọng rồi bắt đầu phát biểu, tuy rằng toàn là mấy lời chúc mừng năm mới cũ rích nhưng lại được anh nói bằng chất giọng trầm trầm thấp thấp nghe hay không thể tả.
Trương Cẩn Ngôn ngồi dưới vênh mặt tự hào nhìn người đàn ông của mình trên sân khấu, trong lòng lại bắt đầu thèm rỏ dãi.
“…… Xin gửi lời cảm ơn tới từng nhân viên trong công ty, nhờ có sự nỗ lực và ủng hộ không ngừng nghỉ của mọi người……” Trương Dư Xuyên mặt vô cảm nói, ánh mắt bình tĩnh quét qua khuông mặt nghiêm túc của Trương Cẩn Ngôn.
Muốn.làm.em.
Trương Cẩn Ngôn trợn tròn mắt: ……
Anh không sợ anh cứng giữa sân khấu à?
“…… Doanh thu công ty ngày một tăng,” Trương Dư Xuyên tiếp tục nói, “Chất lượng dịch vụ cũng được nâng ca.”
Cứng rồi, không nhìn được đâu.
Trương Cẩn Ngôn vội cầm cốc cocktail trên bàn uống một hớp lớn che dấu vẻ mặt bất lực: ……
Tất cả nhân viên ở đây nào ai biết được tổng giám đốc của họ lại là tên háo.sắc.hạ.lưu thế này cơ chứ!
Trương Dư Xuyên đứng trên sân khấu mỉm cười, dừng một lát rồi nói: “Một năm mới lại tới, hi vọng tất cả nhân viên công ty chúng ta đều tràn trề năng lượng……”
Còn ở dưới sân khấu thì nhốn nháo đủ thứ suy nghĩ!
—— AAAA Sếp Trương cười đẹp trai thấy má AAA!
—— Đời này có thể thấy sếp Trương cười iem sắp không sống nổi nữa rồi!
Phát biểu xong, Trương Dư Xuyên mở bình Champagne tuyên bố bắt đầu buổi tiệc.
Hội trường nháy mắt trở nên náo nhiệt, mọi người rôm rả ăn uống chuyện trò. Trên sân khấu, MC hò hét bắt đầu mấy trò chơi trúng thưởng. Còn Trương Cẩn Ngôn vốn không hào hứng với những chỗ ầm ĩ thì ngồi trong góc phòng nhìn Trương Dư Xuyên sải bước đầy phong độ về phía mình, rồi lướt qua đi thẳng ra ngoài hội trường, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái.
Trương Cẩn Ngôn nhìn tấm lưng của người kia: ……
Ông xã anh định đi đâu đấy?
Trương Dư Xuyên không buồn quay đầu, bước nhanh ra ngoài: ……
Đi toilet, lửa em đốt tự em đi dập đi.
Trương Cẩn Ngôn bị sét giáng trúng đầu.
Từ lúc biết cậu thích đọc mớ tiểu thuyết đam mẽo sếp tổng não tàn, Trương Dư Xuyên bắt đầu bước lên con đường tu luyện Não tàn đại pháp của mấy vị trong tiểu thuyết.
Tuy rằng được tận mắt trông thấy vị sếp tổng từ trong tiểu thuyết bước ra đời thực, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến Trương Cẩn Ngôn thốn tận rốn chỉ ước được ngã lăn quay ra đất ngất xỉu……
Một phút sau, Trương Cẩn Ngôn bước vào toilet nam, nhìn một hàng cửa đóng kín khẽ hỏi trong đầu: Anh đang ở đâu đấy?
Đúng lúc này, cánh cửa trước mặt cậu bật mở, một đôi tay vươn tới tóm cậu trong ấn lên tường, sau đó là một nụ hôn nóng bỏng dồn dập khiến hai chân Trương Cẩn Ngôn muốn nhũn ra, đứng cũng không vững.
“Trong này bẩn lắm……” Trương Cẩn Ngôn đẩy đẩy ng người kia.
“Trong lòng em đâu có nghĩ thế đâu.” Trương Dư Xuyên không hề có ý định dừng lại.
Trương Cẩn Ngôn tuyệt vọng cắn chặt môi cố không kêu lên.
Anh có định để cho tôi thoải mái xài tuyệt kĩ quyến rũ “nghiện mà còn ngại” kia nữa không hả?
Hai người quần áo chỉnh tề trốn trong một chỗ chẳng lấy gì làm sạch sẽ làm loại chuyện cấm.thiếu.nhi lại tạo nên một loại khoái.cảm đầy khác lạ mang tên giấu giếm. Trong hoàn cảnh này không gian này tình.dục như được châm lửa càng cháy càng mạnh, thiêu cháy tất cả lý trí của cả hai. Tới lúc ***, Trương Cẩn Ngôn phải cắn chặt tay ngăn Tiếng rê* rỉ thoát ra, nước từ khóe mắt đẫm lệ chảy xuống bên môi bị Trương Dư Xuyên liếm sạch.
“…… Bị anh làm nhàu nhĩ hết cả rồi.” Trương Cẩn Ngôn buồn bực vuốt phẳng quần áo trên người mình.
“Suỵt……” Trương Dư Xuyên đưa tay lên bảo cậu im lặng.
Đừng phát ra tiếng, bên ngoài có người.
Trương Cẩn Ngôn vểnh tai lên nghe ngóng: ……
Đậu phộng, tiếng suy nghĩ này là của sếp Lưu nhỉ.
Trương Dư Xuyên liếc mắt nhìn cậu cười đầy gian xảo: ……
Ông ta đang chỉnh tóc giả.
Trương Cẩn Ngôn: “Phụt.”
Một phút sau.
Sếp Lưu chỉnh mãi mới xong bộ tóc giả cuối cùng cũng rời đi.
Hai người mở cửa toilet đi ra, vội quay lại hội trường.
Một người thì lạnh lùng Cấm d**, một người khác, cũng lạnh lùng Cấm d**.
Bữa tiệc diễn ra rất thuận lợi, cả hội trường đều rộn ràng tiếng cười, khắp nơi tràn ngập không khí vui tươi của năm mới, Trương Cẩn Ngôn đi lấy một miếng bánh Tiramisu, bình thản cắn một miếng.
Ngoài cửa sổ, tuyết ngừng được một chiều lại bắt đầu rơi, chậm rãi bao trùm lên những vết tích những dấu chân xưa.
Một năm mới, sắp bắt đầu rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.