13.
Tôi cạn lời luôn, mấy năm không gặp, nhóc con Giang Phong đã trở thành lam nhan họa thủy* rồi.
*Lam nhan họa thủy = Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp mang họa, lam nhan thường dành cho đàn ông.
Tôi bất mãn trừng mắt nhìn Giang Phong.
Hình như cậu ấy cảm nhận được ánh mắt của tôi nên quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi vội cúi đầu xuống.
Không biết mấy ngày nay Giang Phong định làm gì mà lại đổi chỗ xuống ngồi ở hàng cuối cùng, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu nhìn mấy lần đều bắt gặp ánh mắt thờ ơ của cậu ấy dừng trên người tôi.
Tôi bị cậu ấy nhìn liên tục mấy ngày nên chỉ có thể ngồi thẳng lưng, không dám nhìn ngó xung quanh.
Tôi muốn hỏi cậu ấy nhìn tôi làm gì nhưng lần nào cậu ấy cũng khéo léo nhìn đi chỗ khác, giống như mỗi lần chạm mắt tôi đều chỉ là trùng hợp, làm cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chớp mắt đã tới chủ nhật.
Lớp 12 chỉ được nghỉ một buổi vào chiều chủ nhật, mỗi tháng chỉ được nghỉ hai ngày.
Tôi quên khuấy luôn tờ giấy nhỏ của Trần Tiêu Tiêu.
Trong lòng tôi đang rối rắm, liệu có nên ra tiệm net bên ngoài tìm kiếm tin tức của tôi hay không hay là lén về nhà cũ xem sao.
Nhưng tôi không dám lắm.
Thật ra tôi vẫn còn ôm chút ảo tưởng, rằng tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ, chỉ là hồn lìa khỏi xác thôi, tôi vẫn có thể trở về cơ thể của mình.
Chỉ cần ngày nào tôi chưa xác định mình đã ૮ɦếƭ thì tất cả mọi thứ đều có thể.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định đối mặt với hiện thực.
14.
Nhà tôi là một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, đi tàu điện ngầm từ trường qua mất khoảng một tiếng.
Khi tôi đến căn biệt thự khóa chặt cổng thì có cảm giác càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp.
Chần chừ trong giây lát, tôi hít một hơi thật sâu rồi đi vào.
Dấu vân tay không đúng, chỉ có thể mở cửa bằng mật khẩu.
Sau khi đi vào, bên trong vẫn giống hệt như lúc tôi rời đi sau Tết Nguyên Đán, im lặng đến đáng sợ.
Kể từ khi bố mẹ qua đời, tôi rất hiếm khi trở lại bởi vì mỗi lần trở về, tôi đều nhớ lại những tháng ngày bố mẹ còn sống, trong lòng lại khó chịu gấp bội.
Tôi vuốt v e ghế sofa, chiếc bàn đầy bụi và tay vịn cầu thang.
Tôi đi từng bước một lên cầu thang.
Tôi vào phòng của bố mẹ tôi đầu tiên.
Mở cửa ra, giường và bàn trang điểm đều được phủ vải trắng, chỉ có tấm ảnh cưới ở đầu giường là tôi không che lại để khi nhớ bố mẹ, tôi sẽ đi vào ngồi một lát.
Tôi ngồi bên chiếc giường đã phủ vải trắng, nhìn vào ảnh cưới của họ.
Trái tim tôi chợt nhói đau, nước mắt không cầm được rơi xuống.
“Bố, mẹ, con xin lỗi, con không chăm sóc tốt bản thân.”
Tôi không biết mình có tài cán gì mà sau khi ૮ɦếƭ còn có thể ràng buộc với hệ thống, cho tôi cơ hội sống lại.
Tất cả những gì tôi có thể làm là hoàn thành nhiệm vụ thi vào Thanh Hoa và sống tốt.
15.
Tôi ngồi trong phòng bố mẹ rất lâu.
Sau đó tôi đến phòng của tôi xem một lát, lấy chiếc điện thoại cũ đã đổi từ năm ngoái từ trong ngăn kéo ra để sạc và chuẩn bị mang đi.
Ở trường không thể vào mạng nên muốn tra cứu thông tin gì cũng rất bất tiện.
Khi điện thoại đang sạc, tôi không biết làm gì nên tranh thủ dọn dẹp sơ qua nhà cửa.
Dọn dẹp xong thì điện thoại cũng đã đầy pin.
Tôi lấy điện thoại, xuống tầng rời đi.
Không biết lần quay lại sau là khi nào nữa.
Tôi đóng cửa biệt thự, đi ra ngoài chưa được hai bước thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới.
“Tại sao cậu lại đi ra từ bên trong? Rốt cuộc cậu là ai?”
Tôi giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Phong đang dựa lưng vào tường bên cạnh cửa, đồng tử co rút kịch liệt.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Cậu ấy đến từ lúc nào?
16.
Tôi sợ hãi đến choáng váng, đầu óc trống rỗng, đứng ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngác nhìn cậu ấy đứng thẳng người, đôi chân thon dài đi từng bước về phía tôi.
Đôi mắt sâu như chim ưng của cậu ấy khóa chặt tầm nhìn của tôi, làm tôi không suy nghĩ được gì nữa.
Cậu ấy đến trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống mặt tôi, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt tôi.
“Không nói à?”
Nói cái gì cơ?
Đầu óc tôi như đông cứng lại, chỉ có thể cười gượng giả ngu.
“Bạn học Giang Phong, cậu bị ngốc hả, tớ là Hàn Tiếu Tiếu. Trùng hợp vậy, cậu ở đây làm gì thế?”
Giang Phong nhìn thẳng tôi như muốn nhìn thấu lòng tôi.
Tôi nín thở, giả vờ bình tĩnh nhìn lại cậu ấy.
Đây là lần thứ hai tôi cảm nhận một cách rõ ràng cậu nhóc năm đó đã thực sự trưởng thành, trở nên rất áp bức.
Cậu ấy thấy tôi không nói gì thì nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn tôi.
“Cho cậu thêm một cơ hội nữa, nếu còn không nói thật, tôi sẽ báo cảnh sát là cậu lén đột nhập vào nhà dân.”
Đậu!
Tên Giang Phong khốn kiếp này rốt cuộc muốn tôi nói gì?
Lòng tôi rối bời như kiến bò trên chảo nóng, may là tôi lại nảy ra một ý.
“Tớ đến dọn vệ sinh! Một tháng trước, bên công ty cung cấp dịch vụ gia đình bảo tớ trong hai tháng này đến căn biệt thự này để quét dọn.”
Tôi giả vờ ngạc nhiên.
“Bạn học Giang Phong, chẳng lẽ đây là biệt thự nhà cậu?”
Ánh mắt Giang Phong nhìn tôi càng sắc bén hơn.
“Đúng vậy. Sao tôi không nhớ là có gọi người đến dọn dẹp nhỉ? Cậu làm việc ở công ty nào?”
Tôi choáng váng với sự vô sỉ của cậu ấy.
Giang Phong thật sự có độc, cậu ấy có thể nói dối nhà tôi là nhà cậu ấy mà mặt không biến sắc luôn!
Cậu ấy muốn lừa tôi thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không chứ.
Tôi buột miệng nói.
“Tôi đến từ công ty cung cấp dịch vụ gia đình Hoàn Vũ Nam Thành.”
Giang Phong nghi ngờ nhìn tôi, lấy điện thoại ra tìm kiếm, và đương nhiên là tìm được.
Giang Phong nhíu chặt mày, không nói gì nữa.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, vội chạy đi.
Cũng may là tôi thường gọi cho công ty đó nên lần này mới có thể lừa gạt qua chuyện.
17.
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm, không nghĩ ra sao Giang Phong lại ở trước cửa nhà tôi.
Cậu ấy đến từ khi nào?
Cậu ấy có nhìn ra gì không?
Trong lòng tôi hơi bất an.
Khi xuống tàu điện ngầm, tôi tự an ủi, dù Giang Phong có đến sớm cũng chỉ có thể nhìn thấy tôi đang dọn vệ sinh ở trong phòng.
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi mới yên tâm.
Kết quả là tôi vừa bước vào cổng trường đã bị người của Trần Tiêu Tiêu chặn lại.
“Hừ! Hàn Tiếu Tiếu, quả nhiên chiều mày bỏ trốn, mày chạy trời không khỏi nắng, mau đi theo bọn tao!”
Cuối cùng tôi cũng nhớ tới chuyện Trần Tiêu Tiêu hẹn tôi.
Tôi trợn trắng mắt.
Thôi được rồi, giải quyết sớm xong sớm.
18.
Tôi ngoan ngoãn đi theo bọn họ đến phòng thể dục bỏ trống.
Ở đây rất bẩn, có rất nhiều thiết bị hỏng được chất đống ở đó.
Tôi vừa bước nào, nữ sinh ở phía sau đã nóng lòng đóng cửa lại.
Trần Tiêu Tiêu nhìn thấy tôi, vênh váo cười lạnh.
“Hàn Tiếu Tiếu, nghe nói mày dám không nghe lời tao bỏ trốn? Để tao phải chờ lâu như vậy, không sợ tao Gi*t mày à?”
Tôi bĩu môi nói với cô ta: “Sau này hẹn tôi thì tìm chỗ tốt hơn chỗ này chút, tôi có chút bệnh sạch sẽ.”
Haha!
Trần Tiêu Tiêu và các nữ sinh khác bật cười thành tiếng.
“Mày thích sạch sẽ á? Vậy lúc trước mày bị bọn tao lột đồ chụp ảnh ở chỗ này, lúc về có thấy buồn nôn không?”
Tôi bị lột đồ chụp ảnh? Sao tôi lại không có ấn tượng gì.
Lúc này, trong đầu tôi chợt xuất hiện một vài hình ảnh, là cảnh đám người Trần Tiêu Tiêu đè tôi xuống đất ở đúng chỗ này, lột s@ch quần áo của tôi, vừa cười vừa chụp ảnh tôi.
Tôi ra sức cầu xin nhưng bọn họ còn cười lớn hơn.
Bọn họ còn đe dọa, nếu sau này tôi không nghe lời thì họ sẽ tung ảnh của tôi lên.
Tay tôi không khống chế được mà run lên.
Đây không phải là cảm xúc của tôi, là nỗi đau và sự dày vò mà Hàn Tiếu Tiếu giấu đi, làm cho cơ thể run lên vì sợ hãi theo thói quen.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.