Cả một đêm đó, những người trong đội đặc công đều thức trắng.
Đến gần bốn giờ sáng, Văn Đường mới vội vội vàng vàng dụi mắt mấy lượt rồi hét to: “Đại ca, có tín hiệu, có tín hiệu rồi”
Quách Dĩ Kiên cùng mọi người đang ngồi ở bàn làm việc gần đấy lập tức đứng dậy đi lại gần anh ta. Trên màn hình laptop hiển thị một chấm tròn màu xám giống như những lần trước không dò được tín hiệu, tuy nhiên, lần này bên cạnh chấm xám đó còn có một dòng chữ: Online cách đây một phút. Ngày 12/10/20xx.
Ánh mắt Dĩ Kiên lập tức trở nên lạnh lẽo, anh nhàn nhạt lên tiếng:
“Phóng to vị trí cụ thể”
“Rõ, đại ca”
Văn Đường từ khi nhìn thấy chip định vị của Vân Trang hoạt động, tinh thần đã tỉnh táo và phấn chấn thêm mười phần, những ngón tay của anh ta gõ điên loạn trên bàn phím, cuối cùng nhấn mạnh phím Enter một cái. Một bản đồ vệ tinh lập tức hiện ra.
Là phía bắc của Sa Mạc Gobi, giáp với ௱ô** Cổ.
Suy đoán của Quách Dĩ Kiên chuẩn xác 100%, chỉ từ vài hạt cát bám ở thân máy bay, anh đã suy luận ra căn cứ của bọn chúng được xây dựng ở trên sa mạc. Lần này Vân Trang chỉ phát nửa chừng tín hiệu, có lẽ cô sợ Trần Chí Sơn sẽ dò ra chip định vị trên người cô cho nên chỉ bật vài giây rồi lại vội vàng tắt ngay.
Mạc Phong cau mày nhìn bản đồ trên màn hình một lát, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đại ca, vị trí cô ấy vừa phát có lẽ chỉ ở gần nhà máy virut”
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Đường, mở bản đồ 5D”
“Vâng”
Văn Đường mở bản đồ 5D, một vùng sa mặc rộng mênh ௱ô** toàn cát vàng óng hiện ra, sa mạc Gobi là một sa mạc rộng lớn trải dài giữa Trung Quốc và ௱ô** Cổ, nơi đây tuy vẫn thường xuyên có khách du lịch đi qua và người dân sinh sống, nhưng vị trí mà Vân Trang phát tín hiệu lại là một vùng hoang mạc quanh năm không có ai dám đến gần vì 400km2 xung quanh nó không hề có nguồn nước. Nếu vô tình lạc vào khu hoang mạc nhỏ trong sa mạc Gobi này, chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ vì khát nước và bão cát.
Đàm Khắc Minh chọn xây dựng nhà máy nghiên cứu virut ở nơi này vừa có thể che mắt được người khác, vừa có thể giấu được cả các vệ tinh ngoài không gian.
Nhà máy đó chắc chắn được xây dựng dưới cát.
Quách Dĩ Kiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Máy bay của bọn chúng chắc chắn có gắn thiết bị phát hiện ra chip phát sóng nên cô ấy chỉ có thể bật vài giây rồi tắt ngay”
Cả ba người đàn ông ở đó gật đầu: “Đại ca, đúng vậy”
“Khoanh vùng cho tôi”. Anh giơ một ngón tay chỉ vào màn hình. Văn Đường cũng lập tức cầm chuột khoanh vùng theo ngón tay anh: “Xung quanh vùng Vân Trang đánh dấu, bán kính 10km²”
“Đại ca, 10km² trên hoang mạc rất lớn, liệu…”. Trần Nguyên nói đến đây đột nhiên ngần ngừ.
Quách Dĩ Kiên quay sang liếc anh ta, thản nhiên nói: “Cậu nghĩ nhà máy đó rộng bao nhiêu?”
Văn Đường tròn xoe mắt nói to: “Đại ca, ý anh là nhà máy này rất lớn?”
“Nó không đơn thuần là nhà máy điều chế virut, nó còn là nơi nghiên cứu VK sinh học của Đàm Khắc Minh”. Anh ngừng lại một lát, lại bổ sung thêm: “Còn có khả năng nghiên cứu VK hạt nhân”
Lúc này mấy người đàn ông kia mới chợt hiểu ra, tại sao đại ca mình lại khoanh vùng cả 10km² như vậy. Nhà máy bí mật phải lớn như thế nào mới có thể nghiên cứu được cả VK sinh học và VK hạt nhân, mà ở dưới một lớp cát dày trên sa mạc như vậy, dù cho thế giới có hàng ngàn vệ tinh ngoài không gian cũng không thể nào phát hiện ra được.
Đúng là thâm như tàu!!!
“Đại ca, em nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, tại sao chỉ có mình nước ta tìm cách tiêu diệt nhà máy đó?”
“Vì Đàm Khắc Minh thử nghiệm các chủng loại virut bằng con người của chúng ta đầu tiên. Muốn có thể tiếp tục tồn tại, nghĩa là chúng ta phải tự cứu lấy mình”
Văn Đường cùng Trần Nguyên gật gù: “Đại ca, em hiểu rồi”
Đúng lúc này, âm thanh “tít… tít” vang lên, việc khoanh vùng tự động trên laptop của Văn Đường đã thực hiện xong xuôi. Quách Dĩ Kiên lặng yên quan sát toàn bộ địa hình ở mức phóng to, tất cả những người trong phòng cũng đều nín thở nhìn vào màn hình theo anh.
Hơn mười phút sau, Dĩ Kiên chỉ lên một mảng cát gồ ghề hình bậc thang trên hoang mạc: “Cửa vào”
Mấy người còn lại chằm chằm nhìn chỗ màn hình trên đầu ngón tay Quách Dĩ Kiên, trên đó là một khoảng cát hơi lún xuống trên địa hình bậc thang.
Ở một vùng hoang mạng toàn cát là cát, thường thì không ai để ý đến những chi tiết vụn vặt thế này. Cát hơi lún xuống, cát hơi lún xuống…
Văn Đường và Mạc Phong cùng đồng thời lên tiếng; “Cửa mở theo trục dọc nên phần cát trên cửa mới bị lún xuống thấp hơn mặt bằng chung”
* Cửa mở theo trục dọc: Loại cửa nằm ngang dưới mặt đất, khi mở hai bên cửa từ từ tách ra giống như hình chiếc phễu.
Quách Dĩ Kiên lặng lẽ gật đầu: “Quan sát khắp vùng hoang mạc, chỉ có chỗ cát này lún vừa bằng một cánh cửa, mà cánh cửa này cũng tương đương với diện tích của một chiếc báy bay có thể lọt qua”
Không hổ danh là thiên tài quân sự. Nhãn quan và óc phán đoán quá mức phi thường. Giờ phút này khen Quách Dĩ Kiên cũng chỉ là thừa thãi, cho nên Văn Đường và Trần Nguyên chỉ nuốt khan một ngụm nước bọt rồi nói:
“Đại ca, em đã đánh dấu vị trí xong rồi”
Trần Nguyên hơi liếc đồng hồ, bổ sung thêm: “Bây giờ là gần năm giờ sáng, nếu chúng ta bay sang đó, khoảng thời gian hạ cánh tính theo giờ địa phương là bốn giờ chiều”
“Chuẩn bị xong xuôi đồ dùng chưa?”
“Đại ca, đã chuẩn bị xong”
Quách Dĩ Kiên bình thản xoay người đi đến gần điện thoại bàn chuyên dụng, gọi một cuộc báo cáo với Tổng tư lệnh. Khi anh vừa cúp máy thì bên ngoài truyền vào mấy tiếng gõ cửa.
Nhìn qua camera liền thấy người đứng bên ngoài là Trần Yến Phương. Trần Nguyên đứng dậy, mở cửa cho cô ta, còn Mạc Phong vẫn đề phòng nên bàn tay lặng lẽ đặt trên khẩu S***g trên hông, đề phòng vạn nhất.
Trần Yến Phương cầm một hộp kim loại màu đen bước vào, ánh mắt dừng trên người Quách Dĩ Kiên vài giây rồi mới quay đi. Cô ta chậm rãi đi lại gần bàn họp, đặt hộp kim loại lên bàn rồi nói:
“Đại úy, thuốc kháng virut đã điều chế xong xuôi”
Dĩ Kiên gật đầu: “Đến rất đúng lúc”
“Anh chuẩn bị đi đâu à?”
“Anh đang làm nhiệm vụ bảo mật cấp S, tạm thời không thể nói cho em biết được. Yến Phương, thuốc này sử dụng như thế nào?”
“À”. Trần Yến Phương tỏ vẻ hiểu chuyện, ngồi xuống ghế ngay sát cạnh Quách Dĩ Kiên, giơ tay vuốt thẳng lại cánh tay áo của anh: “Anh làm nhiệm vụ nhất định phải cẩn thận. Ba anh dặn, thuốc kháng virut này vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm nên nếu có không may bị nhiễm virut, cũng chỉ được tiêm một liều rất nhẹ, cơ thể không phản ứng mới được tăng liều”
Quách Dĩ Kiên nghiêng người muốn né tránh bàn tay của Trần Yến Phương nhưng ánh mắt lại vô tình sượt qua quầng mắt thâm quầng vì thiếu ngủ của cô ta. Trần Yến Phương mấy ngày này đã vô cùng nỗ lực để cùng ba anh điều chế thuốc, chắc chắn đã chịu cực khổ không ít, cho nên anh suy nghĩ một hồi rồi lại đành thôi.
“Yến Phương, những ngày này em hãy đến chỗ Tổng tư lệnh”
“Em biết, Dĩ Kiên, anh phải còn sống quay về. Mọi người trong quân đội…”. Cô ta ngừng lại một lát, vài giây sau mới nói tiếp: “Bao gồm cả em, đều rất cần anh”
Quách Dĩ Kiên không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Đúng lúc này, Mạc Phong lên tiếng:
“Đại ca, đã đến giờ xuất phát”
“Ừ”.
Nói rồi, anh đứng lên vừa định xoay người rời đi thì Trần Yến Phương đột nhiên giơ tay nắm lấy bàn tay của Dĩ Kiên, ngẩng đầu lên ngập ngừng nói: “Đại úy, hứa với em sẽ trở về được không?”
Quách Dĩ Kiên từ trên cao nhìn xuống, lần đầu tiên thấy một Trần Yến Phương lúc nào cũng kiêu kiêu ngạo ngạo trở thành một người phụ nữ yếu đuối bình thường, thậm chí viền mắt còn hơi ươn ướt nhìn anh. Anh chầm chậm gỡ những ngón tay của cô ta ra, điềm đạm trả lời:
“Yến Phương, dù tôi sống hay ૮ɦếƭ, em cũng nên tự tìm lấy một người đàn ông cho mình, về sau đừng hy vọng gì ở một người như tôi nữa”
Người đàn ông mình yêu thầm bao nhiêu năm sắp ra chiến trường, lại chấp hành nhiệm vụ cấp S, cô ta dù cố gắng đến mấy thì vẫn mãi mãi chỉ đứng sau anh, vĩnh viễn không thể được như Trịnh Vân Trang, kề vai sát cánh cùng Quách Dĩ Kiên tác chiến:
“Dĩ Kiên, tại sao?”
“Vì em xứng đáng tìm được một người đàn ông tốt hơn”. Quách Dĩ Kiên hít sâu một hơi: “Còn vì người tôi yêu không phải em mà là cô ấy”.
Sau đó lạnh lùng xoay người đi ra bên ngoài, để một mình Trần Yến Phương vẫn sững sờ ngồi trên ghế.
Quách Dĩ Kiên cả đời chưa từng nói lời “Yêu” với bất cứ ai, tất cả phụ nữ trong quân đội, thậm chí ngoài quân đội đều mong muốn có được một người đàn ông xuất chúng như anh, cho nên khi Dĩ Kiên đồng ý với ba cô ta sẽ chăm sóc cô ta thật tốt, Trần Yến Phương đã cảm thấy rất tự mãn.
Nhưng mà, đi đến cuối cùng, trước khi anh ra trận lại để lại “di thư” cho cô, nói anh không yêu cô mà là yêu Trịnh Vân Trang. Trái tim Trần Yến Phương tựa như rơi vào vực thẳm.
Quách Dĩ Kiên là yêu Trịnh Vân Trang, đại úy vĩ đại yêu Trịnh Vân Trang, kề vai sát cánh cùng cô ấy, không phải mình.
Đáy lòng Trần Yến Phương đột nhiên trở nên đau nhói, l*иg ng thắt lại, mấy giọt nước mắt không kìm được, lặng lẽ rơi xuống khóe mi.
“Dĩ Kiên, cô ấy yêu anh bao nhiêu, em cũng yêu anh bấy nhiêu. Cô ấy có thể kề vai bên anh, em cũng có thể đứng sau hy sinh vì anh? Tại sao mười mấy năm qua trong tim anh, em vĩnh viễn không thể bằng cô ấy?”
***
Trên máy bay quân sự không có số hiệu của Đàm Khắc Minh, Vân Trang mồm miệng đầy máu nằm lê lết trên sàn tàu, cánh tay bị còng siết đến mức trầy hẳn một mảng da, tóc tai dính đầy mồ hôi nhơm nhớp.
Trần Chí Sơn đi lại gần, đá vào bụng cô môt cái: “Mẹ kiếp, Con đ*** chó này”
Từ bụng cô lập tức truyền đến một cơn đau dữ dội, *** trong người như muốn nổ tung, cổ họng bỏng rát không sao hô hấp nổi. Tuy nhiên, Vân Trang vẫn quật cường ngẩng đầu lên nhìn hắn, thè lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng vẫn còn dính máu rồi nói: “Con bà mày, có gan gϊếŧ tao đi. Tao mà ૮ɦếƭ, nói không chừng cỗ máy chiến tranh Quách Dĩ Kiên của mày cũng ૮ɦếƭ”
“Haha, mày nghĩ mày quan trọng với hắn thế à?”
“Trần Chí Sơn, mày đi theo anh ấy bao nhiêu năm, thấy anh ấy gần gũi phụ nữ bao giờ chưa?”
Đáy mắt Trần Chí Sơn xẹt qua vài tia phức tạp. Đúng là hắn đi theo Dĩ Kiên nhiều năm, kể từ khi cả hai còn trong trại huấn luyện ở thành phố B cho đến khi vào đội đặc công, tính ra đã gần hai mươi năm. Trần Chí Sơn luôn biết Dĩ Kiên xưa nay không thích phụ nữ nhưng trong tim lại luôn cất giấu một người con gái. Còn chuyện gần gũi với phụ nữ, Quách Dĩ Kiên tu thân như hòa thượng, dù có say đến bất tỉnh nhân sự cũng chưa từng động tình trước ai?
“Hắn gần gũi phụ nữ thì sao? Tao không quan tâm”
Vân Trang cười nhạt: “Tuy mày không quan tâm nhưng tao cũng tốt bụng nhắc nhở cho mày biết. Người Quách Dĩ Kiên yêu tao, cũng chỉ có du͙© vọиɠ với một mình tao. Bởi vậy, nếu mày không muốn thất bại thảm hại như ngày hôm nay một lần nữa, mày nên cầu trời khấn phật cho tao còn sống đến tận khi anh ấy tìm đến, nếu không, tao cam đoan Quách Dĩ Kiên một là sẽ tự sát ૮ɦếƭ, hai là chu di cửu tộc cả dòng họ nhà mày lẫn nhà máy virut”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại quan sát sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo của Trần Chí Sơn, sau đó mới nói: “Đương nhiên, tao nghĩ khả năng thứ hai khả thi hơn”
Trần Chí Sơn ngồi xổm xuống, giơ tay P0'p cằm Vân Trang đến mức khớp xương hàm của cô gần như rạn nứt, đau đến tê tâm liệt phế: “Con cɧó ©áϊ này, mày tự tin gớm nhỉ?”
“Không tin à? Về đến nhà máy, thử tìm người lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong người tao xét nghiệm xem, có ADN của anh ấy đấy. Nói không chừng, chúng mày còn lấy được cả tϊиɧ ŧяùиɠ của anh ấy để nhân bản vô tính, biến ra thêm cả trăm nghìn cỗ máy chiến tranh”
“Mẹ kiếp”. Trần Chí Sơn buông tay, sau đó lại dùng cùi chỏ thúc vào mặt cô một cái, máu mồm máu mũi lập tức trào ra: “Coi như tao tha cho cái mạng chó của mày sống thêm vài tiếng nữa”
“Trong vài tiếng đó mày cứ nghĩ cách làm sao báo cáo để Tư lệnh của mày không nổi điên đem mày phanh thây đi đã. Không bắt được Quách Dĩ Kiên mang về, tội nặng đấy”
Trong lòng Trần Chí Sơn rủa thầm một tiếng: Con đàn bà cứng mồm cứng miệng, bị đánh ra thế này rồi mà vẫn lì lợm mắng người được. Hắn hậm hực giơ tay đinh đánh, nhưng nhìn thấy Vân Trang nhầy nhụa máu, sợ lỡ tay đánh ૮ɦếƭ cô nên lại thôi.
Phải giữ cái mạng cô ta để nhử Quách Dĩ Kiên, dù sao đi nữa, đàn bà của anh ta, anh ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn Trịnh Vân Trang rơi vào chỗ ૮ɦếƭ. Mà quân đội Việt Nam đương nhiên cũng không thể vì một người phụ nữ mà huy động đến cả đặc công. Thế nên tính đi tính lại, nếu muốn cứu Trịnh Vân Trang, Quách Dĩ Kiên chỉ có thể một mình dẫn xác đến.
Coi như giữ con tin này trong tay, Trần Chí Sơn không phải hao tâm tổn sức bắt Quách Dĩ Kiên mà chỉ cần ung dung ôm cây đợi thỏ.
Trong lúc này, máy bay của Quách Dĩ Kiên cũng đang trên đường bay đến sa mạc Gobi.
Anh tựa đầu vào ghế phụ, gương mặt phảng phất ra đôi ba nét mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như sao, có nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông ấy toát ra khí chất quật cường và cố chấp không gì lay chuyển nổi.
Văn Đường thấy anh như vậy, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài: “Đại ca, còn hơn mười tiếng nữa mới đến nơi, anh cứ chợp mắt một lát đi”
“Tôi không mệt”
Ai cũng biết, so với việc mệt mỏi, anh đau lòng nhiều hơn. Để người con gái bản thân yêu đi vào chỗ ૮ɦếƭ thay mình, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn không thể tỏ ra bình tĩnh được như Quách Dĩ Kiên hiện tại.
Chỉ là… con người càng bình thản, nỗi đau càng lớn lao. Tựa như một mặt biển dù nhìn bên trên yên ả nhưng dưới sâu trong đại dương lại cuộn trào sóng ngầm.
Quách Dĩ Kiên luôn là người chôn giấu nỗi đau vô cùng tốt dưới gương mặt trong sạch như nước ấy!!!
Mạc Phong ngồi yên lặng lau S***g trên sàn máy bay, anh ta ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn rồi nói: “Đại ca, Đường nói đúng đấy. Không mệt thì anh vẫn nên nghỉ ngơi đi, giữ thể lực tốt nhất để đi cứu cô ấy”
Nghe xong, Dĩ Kiên chậm rãi quay đầu. Ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lùng và cô độc của Mạc Phong, không hiểu sao anh còn cảm nhận thấy trong đó thấp thoáng một nỗi đau khôn nguôi như anh, khiến lòng dạ anh càng lúc càng phức tạp.
Quách Dĩ Kiên suy nghĩ một lát, rất lâu sau mới nói: “Cậu cũng tranh thủ nghỉ đi”
“Vâng”.
Cuộc hội thoại ngắn ngủi kết thúc, không gian trong khoang máy bay lại trở về vẻ yên tĩnh như cũ, chỉ có những tiếng “tít… tít” của rada cứ bốn giây lại báo một lần. Quách Dĩ Kiên lẳng lặng tựa vào thành ghế, an tĩnh nhắm mắt, không rõ là ngủ thật hay chỉ nhắm mắt cho mọi người yên lòng.
Mạc Phong cũng nhắm mắt, một lát sau lại mở mắt nhìn đại ca mình, nhìn chằm chằm rất lâu, cuối cùng nửa tiếng sau mới chầm chậm chìm vào trong rất ngủ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.