Quách Dĩ Kiên vừa nói dứt câu, môi đã chuẩn xác hôn xuống khiến người nào đó đang ngọ nguậy loạn xạ *** anh đột nhiên im bặt.
Vân Trang mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông kề sát bên mình. Gương mặt anh trắng ngần nhẵn nhụi, lớp da thịt mềm mại, sống mũi cao và thẳng, từng đường nét đều hoàn mỹ đến mức như được kiệt tác gia điêu khắc lên.
Đột nhiên hơi R*ợ*u tan biến hẳn một nửa!!!
Quách Dĩ Kiên ở thế giới thực, đại úy chiến thần của quân đội, ông chủ của quán Bar Đồng Khánh, soái ca của soái ca trong lòng của biết bao cô gái, bây giờ đang hôn cô?
Đầu lưỡi anh mềm mại đem theo cả mùi hoa trà xen lẫn mùi R*ợ*u Whisky nhẹ nhàng tách mở hàm răng của cô ra rồi đi vào, cuốn lấy đầu lưỡi Vân Trang, dây dưa triền miên không dứt.
Mà ngửi thấy mùi hương này, còn nhận ra gương mặt cực phẩm của người đàn ông mình yêu, sự đề phòng của cô bỗng dưng tan biến, sau đó theo bản năng khép mi mắt, đón nhận nụ hôn của Quách Dĩ Kiên.
Anh hôn một lúc lâu mới buông ra, âm thanh trong cổ họng khàn khàn: “Em đã cảm thấy đỡ khát chưa?”
“Chưa”. Cô liếʍ môi, ánh mắt sáng lấp lánh rơi trên bờ môi mềm mại của Quách Dĩ Kiên, sảng khoái nói thêm: “Ngọt như vậy hôn lâu chút mới được”
Nghe xong câu này, gương mặt trắng như ngọc của anh hơi ửng đỏ. Quách Dĩ Kiên mỉm cười rất nhẹ, sau đó nâng khuôn mặt của cô lên, lại tiếp tục hôn như muốn đem tất cả sự dịu dàng của mình đặt lên người Vân Trang, thỏa mãn sự bức bối từ trong đáy lòng của người nào đó đang say R*ợ*u.
Cô cũng cẩn thận đáp lại, ôm bờ vai anh, để cơ thể nóng rực áp sát vào người anh, bàn tay còn luồn hẳn vào cổ anh, ma sát l*иg trực cường tráng rắn rỏi của Quách Dĩ Kiên, sau đó còn khẽ nhủ thầm một tiếng: ng quân nhân có khác, da thịt tuy đàn hồi nhưng cơ bắp phía dưới lại cứng rắn đến mê người, thân hình này mới là chuẩn soái ca, chuẩn soái ca.
Hai người hôn nhau cho đến khi sự cuồng nhiệt tăng vọt, áo pull của Dĩ Kiên cũng đã bị Vân Trang giày vò đến nhàu nhĩ, anh mới chịu buông tha cho đôi môi của cô, sau đó hơi thở nam tính lại lập tức kề sát bên tai: “Em khẳng định muốn anh phục vụ đấy chứ?”
“Đúng”. Hai mắt Vân Trang mờ mịt, gò má đỏ ửng, ngón tay chọc chọc vào má anh: “Là anh đấy Mạch Mạch. À không phải, Quách Dĩ Kiên. Đêm nay anh nhất định phải phục vụ em cho tốt”
“Không hối hận?”
“Không hối hận”
Cô cau mày suy nghĩ cái gì đó vài giây, lát sau bổ sung thêm: “Được bóc tem trai tân hai lần, em cảm tạ ông trời còn chưa hết. Mạch Mạch, chúng ta làm lại lần nữa đi”
“Được”. Quách Dĩ Kiên gật đầu, sau đó bàn tay mát lạnh trực tiếp luồn vào trong áo cô, đặt ở trên nơi đầy đặn nhất rồi lại cẩn thận chuyển động, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ quấn quít không rời nụ hoa nhỏ.
Vân Trang kêu lên một tiếng, cả người đột nhiên như có một dòng điện chạy qua. Toàn thân ***.
Cô khát, cổ họng bỏng rát, cảm giác rõ ràng là say R*ợ*u mà lại không giống say R*ợ*u, chỉ thấy đầu óc bồng bềnh, đại não tê liệt: “Dĩ Kiên”
Anh không trả lời, bờ môi vương mùi hoa trà kia lại điên cuồng phủ xuống, miết trên cánh môi cô, mạnh mẽ cuộn lấy đầu lưỡi.
Bàn tay anh không ngừng di chuyển, từ *** đến eo thon, rồi xuống thêm, xuống thêm nữa, lúc đặt *** non của cô mới dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, trong lúc si mê nhìn sâu vào đôi mắt ẩn chứa tình yêu của người ấy, Vân Trang hoàn toàn mất hồn, hoàn toàn buông thả theo tiếng gọi của trái tim, hoàn toàn chỉ muốn Quách Dĩ Kiên ở bên trong mình, không ngừng chuyển động.
“Mạch Mạch, em khó chịu”. Giọng của cô không rõ tỉnh hay say.
“Ừ”. Anh tiếp tục cúi xuống, hôn lên cổ cô, bờ môi cao quý kia tiếp tục dời xuống đến ***, ngậm lấy nụ hoa thẳng đứng trên đỉnh đồi.
Lần này, toàn thân Vân Trang run rẩy.
Cô nắm lấy tóc anh, cả người cong lên như con tôm, áp chặt vào l*иg ng rắn rỏi của Quách Dĩ Kiên, không ngừng ma sát, giống hệt như một con mèo hư.
Trong hoàn cảnh này mà người đàn ông kia vẫn có thể bình tĩnh như nước, anh chậm rãi giơ tay cởi đồ trên người mình, rồi lại cẩn thận cởi từng lớp, từng lớp quần áo trên người Vân Trang, cuối cùng áp xuống hôn sâu lên môi cô, vật kia ở bên dưới chầm chậm đi vào.
Chật, căng, đau.
Thế nhưng trong đầu cô lại xuất hiện một suy nghĩ chẳng hề liên quan: Hóa ra cái kia của anh lúc bảy tháng tuổi so với bây giờ lớn thật, lớn đến mức đã vào được một nửa rồi mà cô vẫn không sao thích nghi nổi. Lúc ở trên thuyền có lẽ là lạc trong ảo ảnh nên không có cảm giác chân thực được như bây giờ, sự đau đớn từ *** đương nhiên cũng giảm đi.
Khi chạm đến lớp màng mỏng manh, Quách Dĩ Kiên đột nhiên ngừng lại. Trán anh lấm tấm mồ hôi, gương mặt hơi ửng đỏ, thanh âm khàn khàn rơi xuống đỉnh đầu:
“Lần này sẽ đau hơn, em cố chịu một chút”
Vân Trang nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng cười một cái: “Không sao, đại ca, nếu anh phục vụ tốt, có thể thỏa mãn em, ngày mai nhất định sẽ boa dày cho anh”
Dĩ Kiên mỉm cười, lặng lẽ đan mười đầu ngón tay mảnh khảnh vào tay cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau tựa như muốn đem một chút đau đớn thông qua bàn tay đặt vào anh, sau đó hít sâu một hơi, ấn mạnh hông một cái.
Tấm màng kia lập tức rách toang, cơn đau đớn như thủy triều dội đến, đau đến mức tri giác tê liệt.
Có điều, có người nào đó vô cùng lì lợm, từ đầu đến cuối đều chịu đau như vậy mà vẫn không kêu lên một tiếng, còn cười với anh.
Nét cười dập dờn trên khuôn mặt cả hai
Tình yêu sâu thẳm xuôi không bờ không bến
Không cần che giấu, không mong ràng buộc, giờ phút này trong thế giới thực, cô đường đường chính chính trở thành người phụ nữ của anh, vợ của người đàn ông cao quý tên Quách Dĩ Kiên.
Đó là một niềm vinh hạnh lớn lao, sự tự hào không phải ai cũng có thể có được.
Từng giọt mồ hôi đong đưa nơi thái dương anh, tấm lưng trần lên xuống không theo tiết tấu. Quách Dĩ Kiên cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi cô, cả người tỏa sự sự quyến rũ khiến người ta không thể kháng cự:
“Vân Trang, anh rất yêu em”
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông bên trên mình, hơi R*ợ*u hòa cùng hương hoa trà nhàn nhạt, làm đầu óc cô lâng lâng vô định, sự đau đớn theo bốn chữ “anh rất yêu em” cũng từ từ tan đi, thay vào đó là niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời nói.
“Mạch Mạch, em cũng rất yêu anh. Rất yêu anh”
Quách Dĩ Kiên mỉm cười, nụ cười bình thản và cao quý riêng biệt, ngay cả lúc làʍ t̠ìиɦ, từng động tác của anh cũng vô cùng tao nhã, hơn thế nữa còn toát ra một khí chất đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác thần tiên.
Đúng thế. Không ở trong một khung cảnh bồng lai tiên cảnh, nhưng vì có người đàn ông vĩ đại này bên mình, cho nên dù có là hoạt động phàm tục bình thường cũng hóa thần tiên.
Tình yêu là gì? Tình yêu là chỉ bằng một ánh mắt của đối phương cũng khiến bạn giống như một cánh chim bay trên bầu trời, cũng lập tức hạ cánh, quay về lòng bàn tay của người ấy. Bất kể thân thể hay trái tim đều mong muốn thuộc về.
Cô là Trịnh Vân Trang, con gái duy nhất của Trịnh Hạo Vũ, người thừa kế tập đoàn AON thanh thế lẫy lừng… rút cục chỉ vì một Quách Dĩ Kiên và lời hứa hẹn hai mươi năm mà từ bỏ đi tất cả, chấp nhận trở thành điệp vụ, chấp nhận đến nơi chiến trường đổ máu nhiều hơn mồ hôi, chịu tất cả gian nan cực khổ vì anh.
Quách Dĩ Kiên, em không hối hận. Yêu anh cả đời không hối hận.
Anh dường như có thể đọc hiểu được ánh mắt say mê của Vân Trang, tấm lưng luật động lại kịch liệt thêm một ít. Hai người cứ như thế hòa quyện, leo lên từng đỉnh cao, tiếng *** vang khắp căn phòng lớn trong biệt thự không có hồi dứt.
Yêu, chính là tình và dục!!! Dù cao quý đến mấy thì cũng chỉ là một người đàn ông bình thường của em mà thôi!!!
***
Sáng ngày hôm sau, mới bảy giờ Vân Trang đã bị bàn tay không an phận của người nào đó đánh thức dậy.
Cả đêm hôm qua hoạt động kịch liệt, xương cốt của cô đã sớm hỏng cả rồi, đến gần sáng mới thϊếp đi được một lúc, bây giờ lại “muốn phục vụ” nữa rồi sao?
Vân Trang cau mày, tóm lấy bàn tay của Quách Dĩ Kiên:
“Quách Dĩ Kiên, một đêm đánh liền bốn trận còn chưa đủ sao? Anh không mệt nhưng quân địch đã đầu hàng từ lâu rồi, anh đuổi cùng gϊếŧ tận làm gì chứ?”
“Anh chỉ đang phục vụ theo đúng yêu cầu của em”
“Dừng”. Cô quát to, xoay tấm lưng chi chít những dấu hôn về phía anh: “Đủ rồi đủ rồi. Em boa cho anh, muốn bao nhiêu cũng được, boa cho anh”
“Không cần boa, phục vụ em là trách nhiệm của anh”
“Không cần nữa, em mệt sắp ૮ɦếƭ rồi đây này. Tinh lực của anh quá dồi dào, sau này nhất định em phải kiềm chế anh mới được”
Cũng khó trách, ai bảo người ta giữ thân như ngọc chờ cô suốt bao nhiêu năm chứ? Một đêm bốn lần còn ít đấy!!!
Quách Dĩ Kiên cuối cùng cũng chịu rút tay về, mỉm cười: “Được, vậy không đòi công phục vụ nữa. Lại gần đây anh ôm một lát”
Vân Trang nghe thấy vậy mới xoay người về phía anh, hai mắt nhắm tịt sà vào lòng Quách Dĩ Kiên, cánh mũi toàn là mùi hoa trà.
Loại hương này có tác dụng kí©ɧ ɖụ© không nhỉ? Sao lúc nãy còn cảm thấy mệt ૮ɦếƭ, bây giờ tự nhiên lại muốn anh phục vụ nữa rồi???
Haizzz, hình như tinh lực của cô cũng quá dồi dào.
Mà dường như Quách Dĩ Kiên thực rất biết nghe lời, bảo không phục vụ nữa là cũng không phục vụ thật luôn, chỉ nằm yên ôm cô, bàn tay cũng không sờ soạng lung tung nữa.
Vân Trang nằm trong lòng anh một lúc liền chịu hết nổi, cuối cùng đành thè lưỡi liếʍ liếʍ da thịt trên ng anh. Quách Dĩ Kiên lúc đó vừa thấy buồn buồn, lại vừa thấy buồn cười, cuối cùng đành xốc cô nằm đè lên người mình, cười cười: “Chúng ta làm thêm lần nữa”
***
Kết quả sau “một lần” mà anh nói là đến tận mười giờ sáng hai người mới có thể ra khỏi giường.
Vân Trang cuộn chăn như một con mèo không chịu dậy, còn Quách Dĩ Kiên dường như rất dồi dào sức khỏe, chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lại xuống bếp làm đồ ăn sáng cho cô.
Có người nào đó bị chiều hư, nhất định không chịu tự tay xúc ăn mà nhõng nhẽo đòi anh đút đến tận miệng. Dùng dằng một hồi, đến hơn mười hai giờ trưa, hai người mới bắt đầu lên máy bay về căn cứ.
Vân Trang ngồi tựa đầu vào thành ghế phụ, lẳng lặng nhìn máy bay của bọn họ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng, tự nhiên lại cảm thấy hai ngày vừa rồi trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái lại phải quay về với những lo toan muộn phiền, sau đó còn cả một trận chiến dài phía trước.
Ước gì bọn họ có thể bình an xuất ngũ, trở về sống cuộc đời dung dị như mấy ngày vừa qua. Chỉ cần có thể sớm tối bình yên bên nhau thôi, thế đã cảm thấy quá đủ.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Âm thanh của Quách Dĩ Kiên truyền đến cắt đứt mạch suy nghĩ trong cô. Vân Trang mỉm cười, quay sang nhìn anh:
“Đang nghĩ lúc nào mới có thể tới thành phố B lần nữa”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ánh mắt của Dĩ Kiên tuy vẫn bình thản nhưng Vân Trang dường như vẫn đọc ra được, lời anh muốn nói chính là: “Đợi anh xuất ngũ trở về, anh sẽ đưa em đi”.
Nhưng mà trước mắt còn có một trận chiến, nói trước sợ bước không qua!!!
Vân Trang nghĩ xong lại cố gắng cười tươi cho anh yên lòng: “Anh cũng đến thành phố A nhé, ba em cũng rất muốn gặp anh”
“Được. Có thời gian nhất định sẽ quay về thành phố A thăm gia đình ba mẹ vợ tương lai”
Cô chu môi: “Không phải tương lai, vợ chính thức”
Ánh măt Dĩ Kiên lấp lánh ý cười, những ngón tay cầm cần gạt điều khiển cũng hơi dùng sức nắm chặt lại: “Anh đang nghĩ, có lẽ phải hạ cánh xuống sân bay gần nhất, chạy đi mua gấp một cặp nhẫn cưới mới được”
“Nhẫn thì không cần. Sau này nhớ phục vụ em tốt là được”
“Bất cứ khi nào em yêu cầu”. Nói đến đây, anh ngừng lại suy nghĩ vài giây, lại bổ sung thêm: “Hoặc không yêu cầu anh cũng có thể phục vụ”
Vân Trang phì cười: “Đồ lưu manh”.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.