Trong căntin của bệnh viện Quân y, Yến Phương nhìn ly trà hoa nhài bốc khói của Quách Dĩ Kiên rồi lại nhìn ly cafe đá lạnh ngắt của mình, rất lâu mới lên tiếng:
“Tại sao anh bị thương mà không nói cho em biết?”
“Vết thương nhỏ thôi”. Anh trả lời ôn hòa: “Thực ra em không cần xin nghỉ phép để đến đây”
Trần Yến Phương hơi rướn người lên phía trước, ngữ khí mang theo một chút giận dỗi: “Quách Dĩ Kiên, em là vợ chưa cưới của anh”.
Ánh mắt sâu thẳm của Dĩ Kiên đột nhiên trở nên xa xôi vạn trượng, anh nâng ly trà lên uống một ngụm, vẻ mặt bình thản nhìn cô: “Câu này em đã nói rất nhiều lần rồi”
“Chồng chưa cưới của em bị thương, lẽ nào em không được biết hay sao? Anh vì không muốn em lo lắng hay là thực sự không muốn gặp em?”
“Cả hai”
“Anh…”. Bàn tay đang cầm ly cafe của Yến Phương bỗng dưng siết mạnh, cô cố nén tức giận vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Quách Dĩ Kiên: “Tại sao lúc nào anh cũng lạnh nhạt với em như thế, nếu anh không thích em, tại sao ngay từ đầu không từ chối hôn sự mà còn đồng ý lấy em?”
Anh thản nhiên đặt ly trà xuống bàn, gương mặt anh tuấn ẩn hiện đôi ba nét mệt mỏi, Quách Dĩ Kiên muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Anh thở dài một tiếng: “Yến Phương, em thật sự thích cuộc hôn nhân này sao?”
“Đúng. Em thích anh, em muốn làm vợ của anh, bây giờ làm vợ của Đại úy, sau này làm phu nhân của Tư lệnh”
“Tôi không có tương lai đó. Tôi là bộ đội đặc công. Em cũng ở trong quân đội, lẽ nào em không hiểu nhiệm vụ của bộ đội đặc công nguy hiểm thế nào sao? Em có chắc chắn mỗi ngày đều vui vẻ thì không có tôi ở bên không? Có chắc là muốn lấy một người có thể hy sinh bất cứ lúc nào như tôi không?”
Vẻ mặt Trần Yến Phương chắc như đinh đóng cột, ánh mắt tràn đầy kiên định, phảng phất như dẫu trời có sụp xuống cô ta cũng nhất định phải có được Quách Dĩ Kiên: “Em có thể xin ba cho anh rời đội đặc công”
“Suy nghĩ của chúng ta khác nhau”. Quách Dĩ Kiên bình thản mỉm cười: “Em việc gì phải tự làm khó bản thân mình như vậy?”
Yến Phương lẳng lặng nhìn gương mặt hoàn mỹ nhưng lạnh nhạt của anh, nhìn từng đường nét ngũ quan đẹp như tạc của Dĩ Kiên, trái tim vẫn vì anh mà loạn nhịp như ngày nào. Mười năm, người ta nói một tháng không thể thay đổi được con người thì một năm, năm năm, mười năm. Mười năm này cô đã kiên trì ở bên anh, kiên trì học bác sĩ quân y để tham gia quân đội cùng anh, nhưng mà Quách Dĩ Kiên lúc nào cũng lạnh nhạt như thế.
Yến Phương hít sâu một hơi rồi nói: “Đại úy Quách Dĩ Kiên, xưa nay anh làm việc đều chí công vô tư, tại sao lần này đi tác chiến lại dung túng cho một cô gái như vậy?”. Cô cười cười lạnh nhạt: “Nghe Tư lệnh quân khu nói, khi trở về anh đã đích thân nhận trách nhiệm thay cô ta, còn đưa cô ta đến tận bệnh viện này để điều trị cùng mình?”
“Cô ấy vì cứu tôi nên mới bị thương. Tôi là cấp trên, chịu trách nhiệm là chuyện đương nhiên”
“Đó không phải là chịu trách nhiệm, đó là dung túng và bảo vệ mù quáng”. Trần Yến Phương chua chát nhìn anh: “Đại úy Quách Dĩ Kiên, anh đơn thuần vì một người cứu mình mà ở phòng người ta chăm sóc cả đêm sao? Hay là anh thực sự có tình cảm với cô gái kia nên mới không muốn em tới đây?”
Anh không trả lời, chỉ cầm ly trà hoa nhài còn hơi âm ấm lên uống, vị hoa trà lan trong không khí, tỏa ra một mùi hương thơm thơm.
Thực ra chính bản thân Dĩ Kiên hiện tại cũng rất mâu thuẫn, anh không muốn có bạn gái, không muốn lập gia đình, nhưng vì lời hứa năm xưa với Tổng Tư lệnh nên mới chấp nhận hôn sự với Trần Yến Phương.
Quân nhân không thể nói lời không giữ lời, là đàn ông tuyệt đối nhất ngôn cửu đỉnh, một lời hứa nặng tựa ngàn cân, bây giờ anh không thể cứ thế mà phủi sạch quan hệ với Yến Phương, lại càng không thể phụ bạc Vân Trang của anh. Rút cục Quách Dĩ Kiên cứ suy nghĩ mãi mà không biết bản thân nên làm thế nào mới đúng.
Trần Yến Phương thấy thái độ của anh như vậy, trong lòng vừa cảm thấy bực bội, vừa cảm thấy bất lực. Cô cố gắng bình ổn tâm tình rồi hạ giọng nói: “Em mặc kệ anh thích ai, em đến đây là để chăm sóc anh, sau này cũng nhất định phải lấy anh. Dĩ Kiên, đừng từ chối thành ý của em”
“Tùy em”. Anh vẫy vẫy tay với phục vụ, thanh toán rồi đứng dậy: “Em đã ăn gì chưa? Đồ ăn ở bệnh viện hơi khó ăn, nếu chưa ăn thì để Phong đi mua chút gì đó cho em”
Nghe anh nói thế, vẻ mặt Yến Phương mới có thể vui vẻ trở lại. Cô nghĩ, dù Dĩ Kiên đối xử với mình lạnh nhạt thế nào thì cô vẫn là vợ chưa cưới của anh, có ra sao thì vẫn quan tâm đến cô, Yến Phương mỉm cười ôm:
“Em đói rồi. Chúng ta về phòng đi”
Trong khi đó, Vân Trang sau khi nghe Phong nói Tổng tư lệnh muốn gả Trần Yến Phương cho Quách Dĩ Kiên, tâm trạng của cô vốn đã muộn phiền, bây giờ lại càng thêm ảo não.
Mạc Phong không nói rõ Dĩ Kiên có đồng ý với Tổng tư lệnh không, nhưng cô có thể cảm nhận được quan hệ giữa anh và Yến Phương không hề giống như đồng nghiệp hay bạn bè bình thường, giữa hai người có một thứ gì đó giống như đã quen biết và thân thiết lâu năm.
Nếu như anh kết hôn với cô ta thì cô sẽ như thế nào? Nếu như anh vẫn còn nhớ lời hứa khi xưa nhưng lại không thực hiện được thì bọn họ sẽ ra sao? Cô không dám nghĩ nữa.
Một lát sau, bên ngoài hành lang truyền tới những tiếng người xôn xao nói chuyện, sau đó hai người y tá mở cửa vào phòng, một người đo nhịp tim, một người cắm dây truyền vào cổ tay của Vân Trang. Cô nằm trên giường nghe bọn họ nói chuyện:
“Này, chị Phương đến ở phòng bệnh bên cạnh thật đấy à?”. Một y tá nói.
“Ừ. Người ta đến chăm chồng chưa cưới mà”
“Cái anh đại úy đó đẹp trai thật đấy. Trước tôi được nghe kể nhiều lắm rồi nhưng giờ mới được gặp. Mấy nhân viên nữ trong bệnh viện mình mê như điếu đổ”
“Đến tôi già thế này vẫn còn mê đây này. Nhưng mình làm sao với tới được người ta. Đại úy nổi tiếng thì phải kết hôn với con gái của Tổng tư lệnh là đúng rồi”
Vị y tá còn lại cầm kim chọc vào ven tay Vân Trang, gật gù: “Thời đại bây giờ chọn vợ cũng phải môn đăng hộ đối, đúng là trai tài gái sắc, gia thế tốt đẹp”
“Thôi mình về với cái máng lợn, chọn một ông chồng không nát R*ợ*u, lương một tháng bốn triệu là được rồi”
“Haha”
Khi hai y tá đi rồi, Vân Trang vẫn thất thần nhìn từng giọt nước từ bình truyền chảy xuống, trong đầu vang đi vang lại mấy câu: “Chồng chưa cưới”, “Trai tài gái sắc”, “Gia thế tốt đẹp” mà bọn họ vừa nói.
Gia đình của cô cũng không hẳn là tầm thường, nhưng so với Trần Yến Phương, điều kiện bọn họ quả thực rất khác biệt. Anh lựa chọn làm quân nhân, cả đời gắn liền với quân nhân, còn cô nỗ lực cả đời cũng chỉ có thể làm đến một Điệp vụ tình báo có cấp hàm cao trong tổng cục. Đối với Trần Yến Phương, cô ta có thể cho Dĩ Kiên một đôi cánh để bay lên bầu trời, tương lai không xa có thể làm đến cả Tư lệnh!!!
Vân Trang thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn túi chườm đang để trên bàn, tự tìm một chút cảm giác bình yên cho bản thân mình.
Một lát sau, điện thoại của cô đột nhiên có tiếng chuông tin nhắn đến. Mở ra thì thấy một tin nhắn từ số lạ:
“Bụng có còn đau nữa không?”
Người biết cô đau bụng chỉ có Quách Dĩ Kiên, số điện thoại này cũng là anh mua cho cô nên ngoài ba mẹ ra, chỉ một mình anh biết. Vân Trang suy nghĩ một lúc rồi rep:
“Đại úy?”
“Là tôi”
“Em khỏe rồi, cảm ơn anh”
Ở phòng bên kia, có người nào đó khẽ nhíu mày.
“Tôi đã dặn dò y tá chuẩn bị sẵn một ít đồ phụ nữ cho em. Cần thêm gì cứ bảo cô ấy”
Cô vừa định trả lời lại thì bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, sau đó người ở ngoài không chờ cô đồng ý đã mở cửa bước vào.
Trần Yến Phương thần sắc lạnh nhạt đi lại gần, Vân Trang cũng vô thức tắt màn hình điện thoại, đặt xuống giường, lịch sự lên tiếng:
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Trò chuyện chút thôi”
Cô ta hiện tại đã thay một bộ váy dài bình thường, dáng vẻ cao ngạo ngồi xuống sofa cách giường một quãng, đôi chân dài thon thả vắt lên nhau: “Tình hình vết thương của cô thế nào? Đã khỏe hẳn chưa”
“Cảm ơn, tôi khỏe rồi”
“Làm Điệp vụ rất nguy hiểm, điệp vụ nữ đến các vùng chiến sự càng nguy hiểm. Có cần tôi giúp cô, nói với cấp trên một tiếng để được điều chuyển về vùng an toàn không?”
Hóa ra là đến đây để thương lượng, lời nói thì có vẻ như có ý tốt nhưng ngữ điệu thì biểu thị rõ ràng: Tôi không thích cô ở gần anh ấy.
Vân Trang lôi một chiếc kẹo mυ"ŧ dưới ngăn tủ ra, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng, sau đó vừa nhồm nhoàm vừa nói: “Cảm ơn trung úy nhé, sức khỏe tôi tốt lắm, tinh thần cũng tốt luôn. Sở thích từ nhỏ của tôi là được đến các vùng chiến sự để chiến đấu bảo vệ tổ quốc”
Trần Yến Phương bật cười: “Điệp viên thì có thể chiến đấu gì? Nhiệm vụ của cô không phải là ghi chép à?”
“Ghi chép nhưng cũng làm được nhiều việc lắm đấy. Cô hỏi Đại úy mà xem”
Ánh mắt sắc lạnh của Yến Phương lẳng lặng quan sát Vân Trang một lượt, cảm thấy nhan sắc của Vân Trang cũng có thể coi là xuất chúng nhưng khí chất thì không thể nào bằng mình, dáng người cũng không đẹp. Trong khi đó, trên giường dưới giường cô ta nằm đều toàn vỏ kẹo mυ"ŧ và bim bim, bộ dạng lại lôi thôi lếch thếch như vây, rút cục thì Trịnh Vân Trang có điểm gì để thu hút Quách Dĩ Kiên?
Trần Yến Phương nhếch môi, vẻ mặt kiêu ngạo: “Trịnh Vân Trang, cô không sợ tôi sao?”
Vân Trang rút kẹo mυ"ŧ trong miệng ra, nhìn chằm chằm viên kẹo rồi lại bỏ vào miệng: “Tại sao tôi phải sợ cô? Tôi tham gia quân đội không phải vì mưu cầu thăng tiến, tôi làm điệp vụ cũng chỉ vì muốn ở bên anh ấy, cho nên các người muốn chèn ép ra sao, đối với tôi cũng không thành vấn đề”
“Chèn ép? Haha, tôi chưa bao giờ hèn hạ như thế”
“Vậy tốt. Chúng ta thẳng thắn đi, rút cục mục đích cô đến đây làm gì?”
“Cô đọc mưu lược quân sự chưa? Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Tôi đến đây để xem đối thủ của tôi như thế nào”. Trần Yến Phương tỏ vẻ ngao ngán: “Ngay từ đầu, chúng ta đã quá khác biệt”
Trước những lời châm chọc của cô ta, Vân Trang vẫn bình tĩnh ăn kẹo mυ"ŧ. Thực ra thắng cuộc hay thua cuộc cũng chẳng sao, cùng lắm là cô yêu đơn phương Quách Dĩ Kiên cả một đời, hoặc là nếu anh thực sự muốn kết hôn với cô, cô sẽ cùng cô ta đánh cược một ván.
“Đúng vậy. Cô là thiên kim tiểu thư, muốn gì chỉ cần nói một tiếng với ba mình là đủ, còn tôi chỉ là một điệp vụ không tên không tuổi, chúng ta quá khác biệt”
“Cô”. Trần Yến Phương tức giận ngồi thẳng dậy, vẻ mặt ngạo mạn phảng phất vài tia giận dữ. Cô ta từ nhỏ đến lớn luôn được người khác phải cung kính cúi đầu, chưa từng muốn thứ gì mà không thể đạt được, dù biết tất cả những điều đó là do thanh thế của Tổng tư lệnh nên mới có được, nhưng Trần Yến Phương xưa nay đều rất kị người khác nói cô ta có ngày hôm nay là nhờ người ba nổi tiếng kia.
“Tôi mệt rồi, tôi cần nghỉ ngơi. Tiểu thư của Tổng tư lệnh, xin mời”
Trần Yến Phương cố nuốt giận vào trong lòng, lên tiếng: “Trịnh Vân Trang, chúng ta sòng phẳng đi”
Vân Trang nhướng mày nhìn cô ta, không đáp, hàm ý chờ đợi Yến Phương nói tiếp.
Trần Yến Phương đứng dậy, đi lại gần giường bệnh rồi nhếch môi cười nhạt: “Tôi sẽ không giở thủ đoạn với cô, chúng ta, ai thua cuộc phải tự động rời xa anh ấy. Sau này vĩnh viễn không được xuất hiện bên Dĩ Kiên nữa”
“Tại sao cô lại chỉ muốn sòng phẳng với tôi nhỉ? Phụ nữ theo anh ấy xúc bỏ lên mười ô tô không hết”
Yến Phương không thèm trả lời, lạnh lùng xoay người mở cửa đi ra bên ngoài.
Thực ra mười năm nay ở bên Quách Dĩ Kiên, cô ta từng gặp rất nhiều phụ nữ theo đuổi anh, nhưng người có thể khiến cho anh bận tâm như thế thì Vân Trang là người đầu tiên. Quách Dĩ Kiên mà cô ta biết, trước giờ đều không thích gần gũi phụ nữ, thậm chí kể cả vợ chưa cưới là cô ta mà anh cũng vẫn tìm cách tránh mặt… vậy mà anh lại vì cô gái này mà dung túng cho đi theo ra chiến trường, vì cô gái này mà đứng ra nhận mọi trách nhiệm khiển trách của cấp trên, vì cô gái này mà mang theo đến tận đây để điều trị.
Trần Yến Phương có thể không lo lắng sao?
Sau khi Yến Phương đi rồi, Vân Trang tựa như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, tự nhiên lại ôm gối bật cười thành tiếng.
Nhìn điệu bộ ngạo mạn bị chọc cho tức giận của cô ta, rồi lại nghĩ đến hai người phụ nữ sòng phẳng với nhau vì một người đàn ông như vậy, tự nhiên cô lại thấy mình và Trần Yến Phương đúng là bị nhiễm phong thái của quân nhân.
Tranh giành đàn ông mà cần sòng phẳng gì chứ?
Haizzz, nhưng mà cô lại thích như vậy!!!
Mấy ngày sau đó, Quách Dĩ Kiên bị kìm kẹp bởi hai người phụ nữ, phòng của anh ở giữa, hai bên là phòng của Vân Trang và Yến Phương.
Trần Yến Phương hàng ngày đều tự tay khám bệnh và truyền thuốc cho anh, còn Vân Trang thì ngày nào cũng ở phòng bên này chia bim bim cho Mạc Phong, thỉnh thoảng rảnh rỗi thì nhắn tin tán dóc với Dĩ Kiên vài ba câu.
Xương sườn của anh vẫn chưa lành hẳn nên không thể tiếp tục đi lại, thành ra chỉ có thể nằm một chỗ đọc sách và trả lời tin nhắn của cô. Còn Vân Trang thì không muốn làm khó anh cho nên cũng không thường xuyên sang phòng của Dĩ Kiên như trước nữa.
Cô nghĩ, đôi khi không gặp cũng tốt, nhắn tin như vậy cũng tốt, giống như khi xưa, bọn họ ở hai thành phố khác biệt vẫn thường xuyên gửi thư cho nhau như vậy.
Cả ba người cứ như vậy cho đến một hôm, có một sự kiện xảy đến.
Tối đó, Vân Trang đang say ngủ thì đột nhiên mở mắt bật dậy. Cô trước giờ vẫn ham ăn ham ngủ nhưng nhãn quan phát hiện ra nguy hiểm thì cực kỳ nhạy bén, bên ngoài cửa sổ có tiếng bước chân người, mà bước chân này tuy chịu khối lượng nặng nề nhưng di chuyển lại rất linh hoạt, có lẽ là những người bên ngoài là đàn ông được luyện võ lâu năm.
Ánh đèn màu vàng từ con đường nhỏ phía sau bệnh viện hắt vào, sáu chiếc bóng lướt nhanh qua khung cửa sổ. Vân Trang gần như nhìn thấy được từng đường nét trên cơ thể bọn họ, cơ bắp lực lưỡng, quần áo gọn gàng, đầu đội mũ lưỡi trai, phong cách ăn mặc rất giống sát thủ.
Vài giây sau, tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ hành lang bên ngoài, sau đó chốt cửa được người nào đó dùng vật nhọn phá khóa rồi vặn ra, mở “tạch” một tiếng.
Hai người đàn ông mặc đồ đen bước vào phòng, ba khẩu S***g giảm thanh chĩa thẳng vào giường bệnh, ngón tay sẵn sàng đặt trên cò S***g!!!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.