Editor: Tư Di
Hoàng đế khóc, Hoàng đế khóc, Hoàng đế khóc xong Tuyên gia khóc.
Người kiên cường như Tuyên Tú cũng không nhịn được mà tròng mắt đỏ hoe, Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng trực tiếp khóc như mưa. Người Tuyên gia bi thảm ngồi túm tụm lại một chỗ. Đêm dài đằng đẵng, giống như không còn được nhìn thấy bình minh một lần nữa.
Tuyên lão thái thái nói: "Thu hồi nước mắt lại, chờ ca ca của con trở lại, nhất định sẽ nghĩ cách khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Đoan Tĩnh nói: "Nếu không con đi hù dọa Hoàng thượng để hắn thu hồi lại mệnh lệnh."
......
Tuyên lão thái thái nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Đây cũng là một cách, nếu như không còn cách nào khác…"
Hoàng đế ngủ đến nửa đêm thì mắc tiểu, kêu lên vài tiếng gọi người hầu mà không thấy ai, không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng lên đi nhà cầu. Đi được nửa đường, phát hiện ra có cái bóng lay động ngoài phòng, trong phòng có một trận gió lạnh thổi qua, chợt có giọng nói từ nơi xa vọng lại: "Ngươi là Vua một nước, lại nghe lời gièm pha, hãm hại trung thần, mới có kết quả như vậy. Hôm nay đã biết sai chưa?"
Hoàng đế nghiêm túc trả lời: "Dạ, biết sai rồi." Khi đó hắn cũng không biết Tuyên Thống sẽ trở thành quốc cữu. Nói như vậy, việc Thao Vương tạo phản đã se cho hắn một mối nhân duyên tốt đẹp. Trẫm quả nhiên là chân mệnh thiên tử, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Giọng nói kia còn nói: "Phạt ngươi từ nay về sau phải tu tâm dưỡng tính, không gần nữ sắc."
Hoàng đế nói: "Không được, Trẫm còn chưa sinh được Thái tử."
"…. Ngươi phải cưới một người cam tâm tình nguyện làm nương tử của ngươi, phải toàn tâm toàn ý với nàng, mới có thể sinh hạ Thái tử. Tuyệt đối không được ép buộc phụ nữ đàng hoàng!"
Hoàng đế vui mừng hỏi: "Có thật không?"
"Ta là Diêm Vương…… sứ giả của Diêm Vương phái tới, dĩ nhiên là thật. Nếu không, sẽ bị đày xuống địa ngục!"
Đoan Tĩnh đang nhảy qua nhảy lại trên nóc phòng, vừa nói xong cũng nhảy xuống, chui vào phòng của Tuyên lão thái thái.
Mọi người đang ngồi trong phòng.
Tuyên lão thái thái tán dương: "Làm tốt lắm. Ta biết rõ là giả, nhưng khi vừa nhìn thấy cũng sợ hết hồn."
Tuyên Chuẩn và Tuyên Lăng cũng tỏ ý vừa rồi mình cũng bị dọa hết hồn, Hoàng đế ngu xuẩn như vậy, nhất định sẽ sợ đái ra quần.
"Cốc cốc cốc."
Hoàng đế sau khi giải quyết nỗi buồn xong, khoan thai đến gõ cửa.
Người Tuyên gia: "…………."
Hoàng đế nói: "Vừa rồi lúc nửa đêm Trẫm nhìn thấy quỷ, không biết Tuyên cô nương có sao không?"
Kể từ khi biết Tuyên Tú hợp cách, hắn liền kiên định gọi Tuyên Tú là cô nương.
Tuyên lão thái thái nói: "Hoàng thượng thứ tội, đây là phòng của lão thân."
Hoàng đế nói: "Ta biết mà, nhưng nàng cũng ở trong phòng của ngươi."
"Sao Hoàng thượng biết?"
"Người hầu nói."
......
Bên trong phòng yên tĩnh một lúc, Tuyên Tú nói: "Đêm đã khuya, cô nam quả nữ có nhiều bất tiện, mời Hoàng thượng về cho."
Hoàng đế nói: "Không phải trong phòng còn có lão thái thái sao?"
......
Trong phòng lại yên tĩnh một lúc lâu, Tuyên lão thái thái nói: "Chúng ta đã đi ngủ, mong Hoàng thượng về cho."
Hoàng đế nói: "Không sao, vậy ta đứng ngoài cửa nói vậy."
"......"
Mẫu tử thay nhau ra trận cũng không đánh lại được Hoàng đế mặt dày.
Hoàng đế nói: "Trẫm quyết định rồi, sau khi hồi cung, sẽ hạ chỉ cưới thê tử là A Tú. Dù sao Trẫm cũng chưa có con, coi như A Chuẩn và A Lăng là con của Trẫm, phong các nàng là Công chúa. Vừa rồi sứ giả có nói, Trẫm chỉ có thể lấy một thê tử. Cho nên, A Tú……" Hắn dịu dàng nói: "Trẫm chỉ cần một mình nàng, chỉ tốt với một mình nàng thôi."
Tuyên Tú cảm thấy trái tim bị đánh một đòn nghiêm trọng.
Nàng hợp cách với phu quân cũ cũng chỉ vì phu quân cũ muốn cưới tiểu thiếp. Hôm nay, Hoàng đế có hậu cung ba nghìn giai nhân lại nói chỉ cần mình nàng…….. Không phải coi nàng là đứa ngốc để đùa giỡn chứ?
Hoàng đế lặng lẽ lắng nghe động tĩnh, thấy giờ không có động tĩnh, có chút mất mác: "Nàng không cần lo lắng đến mấy nữ nhân trong cung. Họ nghe nói Thao Vương tạo phản, ngoài mặt thì khổ sở nhưng lại bí mật vui mừng khôn xiết d.dlqddi. Trẫm vẫn cho rằng Hoàng hậu mặc quần áo mộc mạc là để cần kiệm, làm gương cho hậu cung, sau mới biết, nàng ta đưa hết tiền cho Thao Vương để giúp đỡ hắn. Là nghèo thật."
Khóe miệng mọi người cùng nhau giật một cái.
Hôm sau, chưa ngủ được hai canh giờ thì Hoàng đế bị gọi dậy.
Vốn Tuyên Tú cho là hắn sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ chỉ đắm đuối đưa tình nhìn nàng: "Có phải A Tú thấy tư thế ngủ oai phong lẫm liệt của Trẫm nên thấy yêu Trẫm hơn đúng không?"
Những lời này thực sự khiến người nào đó mắc ói.
Tuyên Tú chỉ có thể nói: "Không hề."
Hoàng đế nhụt chí, nằm trong chăn không chịu ra, nhất định bắt Tuyên Tú phải hôn nhẹ mới chịu dậy.
Tuyên Tú nói: "Vậy thì thảo dân chỉ có thể chào tạm biệt Hoàng thượng."
Hoàng đế trợn tròn hai mắt, giọng nói cũng run lên: "Nàng phải đi đâu?"
"Chuyển nhà."
Chuyển nhà là quyết định của Tuyên Thống trước khi đi.
Diên Vương gia lộ mặt trước mặt tri phủ, hoạt động ở huyện Nam Lan cũng không tận lực che dấu tung tích, nếu có tâm hỏi thăm, tất nhiên Tuyên gia sẽ bại lộ. Vì lý do an toàn, nhất định phải nhanh chóng rời đi.
Cũng may bọn hạ nhân đã trải qua muôn vàn thử thách, tay chân mọi người nhanh nhẹn, rất nhanh đã chuẩn bị xong tất cả.
Mọi người bận rộn, Hoàng đế đứng yên một chỗ, thủy chung nhìn Tuyên Tú.
"A Tú."
Hắn vừa mở miệng, Tuyên Tú đã vội vàng leo lên xe ngựa của lão thái thái trốn.
Xe ngựa đang chuẩn bị đi, chỉ thấy rèm bị vén lên, lộ ra gương mặt tội nghiệp của Hoàng đế.
......
Từ lúc gặp mặt tới giờ, Tuyên Tú chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khác của hắn.
Dù sao lão thái thái cũng chịu ảnh hưởng của sáu chục năm giáo dục trung thần, không nhẫn tâm nên cho người vào, sau đó âm thầm đấm ng đấm phổi, hối hận không thôi.
Mặt Hoàng đế từ tội nghiệp chuyển sang vui vẻ, thận trọng lấy lòng, nói đúng hơn là dọa người khác sợ.
"A Tú, về sau chúng ta sẽ có mấy đưa con nhỉ?"
"Chờ nàng sinh đứa con đầu của chúng ta, Trẫm liên phong hắn làm Thái tử có được hay không?"
"A Tú, về sau nàng đừng ở một mình được không? Dù sao hậu cung cũng chỉ có mình nàng nên ở với Trẫm đi. Trẫm nghe nói phu thê đều ở cùng nhau."
"Nếu nàng không đồng ý, Trẫm sẽ khiến Tuyên Thống ở xa thê tử của hắn."
Tuyên Tú: "......"
Trời nhiêu mây, đường phố cũng âm u.
Mặt người đi hai bên đường không thay đổi, đường phố như động lại vừa như tĩnh.
Ở phía tước đoàn xe đi có một già một trẻ im lặng đứng ở giữa đường. Phu xe hỏi mấy tiếng cũng không thấy họ đáp lại, không thể làm gì khác hơn là dừng lại đuổi người. Tay còn chưa dung vào ống tay áo, đã bị đẩy bay ra ngoài.
Đoan Tĩnh từ trong xe nhảy ra, tay đỡ lấy lưng của người đánh xe, để người nằm trên đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng rất nghèo, không lừa tiền được đâu."
Khóe miệng lão cản đường run run, bỏ hai tay từ trong tay áo ra, cao ngạo nói: "Lão phu là Thương Lan Vương Tướng Trăm Dặm!"
Đoan Tĩnh thờ ơ nhìn hăn.
Vương Tướng Trăm Dặm nói: "Lão phu đến đây muốn mời ngươi và vị tân phu quân của ngươi tỷ thí, dám không?"
"Không dám."
"......"
Đề tài lập tức đi vào ngõ cụt.
Chòm râu của Vương Tướng Trăm Dặm khẽ run: "Nếu ngươi là Lệ Khuynh Thành, dù là nam hay nữ đều là Lệ Khuynh Thành đứng thứ ba thiên hạ. Sao có thể không có cốt khí như vây?"
Đoan Tĩnh nói: "Ta nói ta nghèo, lá sự thật."
Vương Tướng Trăm Dặm tức giận đến mức râu ria méo lệch, Lợi Đa Binh bên cạnh thấy thế, lặng lẽ đưa tay để nó về chỗ cũ.
......
Vương Tướng Trăm Dặm làm bộ như không có màn nhạc dạo trước đó, nói tiếp: "Ta với ngươi hạ giấy sinh tử, sống ૮ɦếƭ thắng thua đều phải tự nguyện, thấy sao?"
Đoan Tĩnh lắc đầu nói: "Không được."
"Vậy thì tại sao?"
"Tướng công của ta không có ở nhà." Đoan Tĩnh dừng một chút, không tình nguyện nói: "Ta và ngươi nói chuyện riêng lâu như vậy, hình như không được tốt cho lắm."
Phu xe, người đi đường, Lợi Đa Binh: "………………" Bọn họ không phải là người sao?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.