Sau khi hỏi thăm tiểu cô nương thời gian nơi tổ chức hội đèn long, Tuyện Tịnh đẩy xe lăn đuổi theo mọi người.
Mọi người đang thảo luận chuyện hội đèn long thì đột nhiên Tuyên Chuẩn thốt lên một câu: "Đại ca quyến rũ tiểu cô nương quay lại rồi."
Tiếng nói cười đột nhiên yên tĩnh, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tuyên Tịnh đang ở phía sau cách đó mấy bước chân.
Tuyên Tịnh dở khóc dở cười: "Ta chỉ hỏi thời gian nơi cử hành hội đèn long thôi mà."
Tuyên Chuẩn gật gật đầu đắc ý nói: "Đáng tiếc. Nếu nhân tiện hỏi luôn nhà tiểu cô nương ở đâu thì mọi người cũng biết chỗ mà hỏi cưới."
"Nói vớ nói vẩn." Tuyên Tịnh cười mắng.
Lần nói đùa này lại khiến Tuyên Thống và Uyển thị đồng thời nhận ra Tuyên Tịnh đã ở tuổi "trai lớn hỏi thê".
Mối hôn sự của Tuyên Ngưng là do Lễ bộ thị lang sai người cầu. Lễ bộ thị lang nhìn trúng Tuyên Ngưng đã thành danh khi tuổi còn trẻ, tính cách hăng hái, Tuyên Thống nhìn trúng Lễ bộ thị lang là quan thanh liêm, là người khiêm tốn, lại thêm, cảm nhận thấy làn sóng ngầm lớn trong triều, cần ngay trọng thần trong triều trợ giúp, nên ăn nhịp với nhau.
Mặc dù bây giờ biết mắt bị mù, nhưng sai cũng sai rồi, được một nhi tức* như Đoan Tĩnh, là niềm vui ngoài ý muốn, càng thấy được Tuyên gia may mắn. Xem ra, con mắt chọn nhi tức của Tuyên gia bọn họ không tệ, cho đến bây giờ vẫn không xảy ra sai lầm nào……. Nếu như xảy ra chuyện không may, ông trời cũng sẽ dùng trăm phương nghìn kế sắp xếp ổn thỏa.
*nhi tức: con dâu
Nghĩ đến thế, Uyển thị thực sự để ý đến Tuyên Tịnh, thừa dịp lúc nói chuyện, nói bóng nói gió: "Dáng vẻ dịu dàng ít nói của tiểu cô nương vừa rồi làm ta nhớ tới tam tiểu thư của Hầu phủ Thừa Đức, nhớ khi các con còn bé cũng chơi với nhau, luôn ngồi cùng một chỗ."
Tuyên Tịnh cảnh giác, cân nhắc trả lời: "Không nhớ rõ lắm."
Uyển thị nói: "Vậy con còn nhớ cái gì?"
Tuyên Tịnh nói: "Nhớ phu tử thích đánh lòng bàn tay. Râu tóc bạc phơ, cái đầu cúi thấp."
Tuyên Ngưng đi đằng trước thuận miệng nói tiếp: "Cưỡi con lừa, bát tiên qua hải."
Uyển thị: "……"
Uyển thị đẩy Tuyên Ngưng một cái, biết rõ với tính cách của Tuyên Tịnh, không biết còn vòng vo luẩn quẩn đến ngày tháng năm nào nữa, dứt khoát nói thẳng: "Có người trong lòng rồi sao?"
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, người người vểnh tai lên nghe ngóng.
Tuyên Tịnh bật cười nói: "Không có."
"Vậy ca muốn tìm một đại tẩu như thế nào?" Tuyên Chuẩn lại gần.
Tuyên Tịnh nói: "Không giống người thích hóng chuyện như muội."
Tuyên Chuẩn nhăn mũi: "Vậy tìm người giống nhị tẩu nhé! Giỏi võ công, hiểu biết rộng, rất xinh đẹp, lại là người dịu dàng!"
Tuyên Tịnh theo bản năng nhìn về phía Đoan Tĩnh, vừa đúng lúc Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh cũng quay đầu lại…….
Tuyên Tịnh cười nói: "Vậy phải dựa vào bảng cao thủ để tìm rồi."
Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc: "Tú Nga Mi đứng thứ mười bảy rất hợp."
Uyển thị vội lôi kéo Đoan Tĩnh hỏi kỹ chuyện của "Tú Nga Mi".
Tuyên Tịnh: "......"
Vì buổi tối đi chơi nên người Tuyên gia về nhà thật sớm để chuẩn bị.
Vừa vào cửa, quản gia vội vàng đưa lá thư cho Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh nhận lấy mở ra xem d.dldqdi, đúng là "chiến thiếp", vội vàng cất vào trong ng.
Vốn Tuyên Ngưng không để ý, thấy thế trái lại nổi lên nghi ngờ: "Thư của ai?"
"À, không, không biết." Đoan Tĩnh sẽ không nói dối, có gì đó lóe lên trong ánh mắt, nhìn trời.
......
Tuyên Ngưng lặng lẽ đi đến, che đi cái đầu đang nhìn trời của nàng.
Đoan Tĩnh nghiêng đầu.
Tuyên Ngưng quay đầu nàng lại.
Đoan Tĩnh lại cúi đầu.
Tuyên Ngưng mím môi lại, khẩn trương, dứt khoát nhấc người nào đó lên đi về phía phòng.
Uyển thị ở phía sau nhắc nhở hắn: "Đừng quên hội đèn long tối nay."
Thân thể Đoan Tĩnh cứng đờ.
Hả, bà bà?
Tất cả mọi người đều nhìn nàng giống như con gà con bị xách đi.
Sao lại thế này?
Còn chưa động phòng đã phá hỏng hình tượng đoan trang hiền thục của mình, rất có thể sẽ bị đuổi về nhà thân mẫu*.
*thân mẫu: mẹ đẻ
Nàng lập tức có cảm giác nguy hiểm, hai cánh tay tóm lấy quần của Tuyên Ngưng, cặp chân duỗi đạp.
Tuyên Ngưng nhận ra nàng đang giãy dụa, cánh tay lại tăng thêm lực, nhỏ giọng quát: "Không nên lộn xộn!" Cất bước vào cửa, nhấc tay lên định ném người lên giường nhỏ, nhấc được một nửa, chợt nhớ tới trong tay mình là thê tử, không phải là mấy thủ hạ quen bị ném trên chiến trường, lập tức khống chế lực, quyết định nhẹ nhàng để xuống.
Thế nhưng, nghĩ thì hay mà thực tế thì phũ phàng.
Lúc Tuyên Ngưng buông tay, cái tay nắm lấy quần hắn của Đoan Tĩnh cũng không buông, còn kéo kéo, vì vậy, một thân thể to lớn đè lên trên.
......
Đoan Tĩnh theo bản năng đánh người để thoát ra ngoài.
......
Cửa còn mở.
......
Thật may là cửa còn mở.
Tuyên Ngưng xoay người trên không trung như một con diều hâu, người nhẹ như chim yến ngoài cửa bay xuống, quang minh chính đại hừng hực khí thế muốn tính sổ, lại nhìn thấy Đoan Tĩnh nằm trên giường, mồ hôi lạnh trên trán rịn ra, cơ thể hơi run rẩy.
"Sao thế?" Hắn nhanh chóng lướt đến bên giường: "Khó chịu ở chỗ nào? Nói đi!"
Giọng nói lo lắng.
Đôi tay Đoan Tĩnh nắm chặt che mắt, nhắm mắt lại, con ngươi đảo hai vòng. Lúc nàng vừa đánh hắn, thực sự chân khí trong cơ thể lại chạy tán loạn, nhưng bình phục rất nhanh. Chỉ có điều, một ý nghĩ tuyệt vời hiện lên trong đầu.
Trời ban cho cơ hội tốt như vậy, không thể bỏ lỡ!
Bây giờ không động phòng, thì đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ mang theo tấm thân xử nữ này đi gặp Diêm Vương sao?
Không thể đợi được nữa.
"Rốt cuộc bị sao thế?" Tuyên Ngưng vội vàng tóm lấy tay nàng. Lúc cầm tay có dùng chút lực, khiến quả đấm đập vào mũi nàng, cảm thấy ê ẩm đau đau di.……. Đoan Tĩnh vừa mở mắt, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ khóe mắt chảy xuống.
Tuyên Ngưng: "………" Xoay người định gọi người, lại bị Đoan Tĩnh ôm từ phía sau.
Nàng thê lương nói: "Có lẽ ta sắp ૮ɦếƭ."
Thân thể Tuyên Ngưng cứng đờ, tỉnh táo xoay người lại nhìn nàng: "Phát hiện ra từ khi nào?"
"………… Á? Vừa rồi."
"Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu."
"Tìm đại phu cũng vô dụng."
"Ngươi vừa mới phát hiện ra, sao biết tìm đại phu cũng vô dụng?"
"......"
Cuối cùng Đoan Tĩnh cũng nhận ra, có thể mình và hắn đang ông nói gà bà nói vịt.
Nàng trực tiết lấy chiến thiếp ra đưa cho hắn.
Tuyên Ngưng mở chiến thiếp ra:
Nghe nói Lệ Khuynh Thành đại hiệp đến Lĩnh Tây, cực kỳ vui mừng.
Mời quân mười hai tháng ba gặp mặt ở biên giới trăm năm của Nguyên Châu và Nam Lan.
Thương Lan, Vương Tướng Trăm Dặm.
......
Nếu không phải trên lá thư viết hai chữ "Chiến thiếp", còn tưởng rằng đây là một bức thư tình!
Tuyên Ngưng tức giân đến hai mắt đỏ ngầu: "Không cho đi!"
Đoan Tĩnh chọc chọc con dấu trên thư: "Là Vương Tướng Trăm Dặm đó."
"Càng không cho phép đi."
Cho rằng hắn không biết Vương Tướng Trăm Dặm là ai ư? Sau khi biết Đoan Tĩnh chính là Lệ Khuynh Thành, hắn đặc biệt hỏi sư công của nàng những cao thủ khác trên bảng cao thủ. Vương Tướng Trăm Dặm chính là quốc bảo của Thương Lan, cao thủ đứng thứ tư danh Lão Bất Tử.
Tuyên Ngưng liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi biết hắn?"
Đoan Tĩnh lắc đầu: "Huyện Nam Lan là nơi xa nhất mà ta đi."
Nơi xa nhất mà ta đến, chính là cùng người đến huyện Nam Lan………….
Ánh mắt Tuyên Ngưng đang chừng nàng đột nhiên dịu đi, nhấc tay lau giọt nước mắt còn chưa khô trên khóe mắt nàng, dịu dàng nói: "Hai ngày nữa chúng ta kết hôn rồi, sau khi kết hôn, ngươi chính là người của Tuyên gia. Xuất giá tòng phu, ta không cho ngươi đi, ngươi không thể đi. Nếu về sau có hỏi lý do, thì cũng là do ta cậy mạnh không nói phải trái, chuyện không liên quan đến ngươi."
Thứ tự gần vị trí thứ ba như vậy, không cẩn thận cũng sẽ bị vượt qua, nghe cũng rất nguy hiểm!
"Vậy không được." Đoan Tĩnh nóng nảy.
"Không được?" Lông mày Tuyên Ngưng nhíu lại.
Đoan Tĩnh nuốt nước bọt ừng ực nói: "Hắn là người không thích đạo lý! Nổi danh không thích nói đạo lý! Nếu ta không đi, sợ là hắn sẽ tìm đến cửa, quấy rầy lão thái thái thì sao? Lại nói, trận chiến này đã được chúng ta ước hẹn từ trước. Ước hẹn từ trước khi thành thân. Không thể làm người nói mà không giữ lời, ta hành tẩu gianh hồ cũng cần mặt mũi."
Tuyên Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, cau mày nói: "Ngươi rất muốn đi?"
"Tránh né không phải là cách giải quyết vấn đề."
Tuyên Ngưng thở dài: "Vậy ngươi nắm chắn bao nhiêu phần trăm?"
Có hy vọng!
Đoan Tĩnh xoay xoay ngón tay, xấu hổ nhìn hắn: "Vậy phải xem phu quân ngươi."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.