Chương 71

Buông Tha

Thảo Phạm 07/07/2024 00:34:46

“Uyển Vy, tôi thua rồi... nếu đây là cách duy nhất để em hạnh phúc... vậy thì tôi sẽ để em đi. “
Giang Phong buông tay xuống, âm thanh vang lên một hồi dài, nhịp tim trở về con số 0, giờ đây chỉ còn là một đường thẳng trên màn hình.
Nhìn vào người con gái nằm yên tĩnh trên giường bệnh, đôi mắt của Giang Phong trở nên vô hồn, tim cũng muốn ngừng đập theo. Cả người hắn như mất đi toàn bộ sức lực, đôi chân không vững, chỉ còn chút nữa là ngã xuống.
Hắn đã đánh mất Bạch Uyển Vy rồi, lần này cô sẽ không vì nhìn thấy hắn đau khổ, sống trong dằn vặt mà yếu lòng nữa. Đều là lỗi của hắn, khi cô còn sống, hắn không trân trọng cô, cho nên bây giờ cô mới mang theo toàn bộ thế giới của hắn mà đi.
Hiện giờ, dù có có hối hận thì cũng chỉ là muộn màng mà thôi. Cô đã rời khỏi hắn rồi.
Tang lễ của Bạch Uyển Vy được tổ chức ngay sau đó, số người đến tham dự đếm không xuể, hầu hết đều cố gắng tỏ ra đau buồn trước mặt Giang Phong. Mỗi một người đến đây đều phải trang bị cho mình một vỏ bọc hoàn hảo.
Giang Phong chỉ biết cười lạnh, hắn đương nhiên hiểu trên đời này ngoại trừ Bạch Uyển Vy ra, chẳng có ai thật lòng với mình cả.
Sau này, hắn sẽ phải trở về làm con người vô cảm như trước khi gặp Bạch Uyển Vy, trở về cái thế giới tăm tối mà cô đã cố gắng kéo hắn ra. Chỉ có làm vậy... mới có thể xoá đi phần nào hình bóng của cô trong trái tim hắn.
Đến tối muộn, khi khách khứa đã về hết, Giang Phong mới dám tới gặp Bạch Uyển Vy. Cả buổi lễ ngày hôm nay, hắn không rơi một giọt nước mắt. Mọi người hỏi hắn tại sao lại như vậy, hắn không trả lời họ, nhưng hiện giờ hắn có thể nói rằng...
Là vì hắn đã không còn nước mắt để mà khóc nữa rồi. Giây phút hắn rút máy thở của Bạch Uyển Vy ra, thế giới của hắn đã sụp đổ hoàn toàn.
Giang Phong khẽ chạm lên gò má của Bạch Uyển Vy, trên môi hắn hiện lên một nụ cười trông thật miễn cưỡng.
“Không ngờ tôi cũng có ngày phải thua em thảm hại thế này đấy... Uyển Vy, em thật lợi hại, em vò nát trái tim của tôi rồi...”
“Em có biết tôi đau thế nào không ?”
Giờ đây, Giang Phong lại không sợ cô ૮ɦếƭ, mà là sợ phải âm dương cách biệt với cô. Hắn có thể bỏ mạng mà đến bên cô, nhưng rõ ràng cô không để cho hắn có cơ hội làm vậy. Nếu như hắn dại dột như thế, con của hai người sẽ phải làm sao ?
Chúng đã không còn mẹ rồi, hắn làm sao nỡ để chúng không có cha nữa ? Đó là con của hắn mà, con của hắn với người hắn yêu nhất...
“Nhưng không sao... tôi không trách em đâu... Tôi biết ở bên tôi, em thấy rất ngột ngạt mà...”
Thực ra, hắn đối với người phụ nữ của mình chưa từng khắt khe đến thế, ngay cả khi họ có quan hệ mờ ám với người khác, hắn cũng không quan tâm. Vậy mà... khi hắn gặp được Bạch Uyển Vy, mọi thứ đều bị đảo lộn.
Hắn phá vỡ toàn bộ quy tắc của mình, giam hãm Bạch Uyển Vy lại trong chính chiếc ***g son mình tạo ra. Cô không được phép có bất kì người đàn ông nào khác ngoài hắn, nếu không, hắn sẽ ghen.
Hắn không hề nhận ra rằng bản thân khi đó quá đáng, cho đến khi yêu cô. Bởi vì hắn chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, đâu có quan tâm tới cảm nhận của cô.
Không biết từ khi nào, sống mũi của Giang Phong đã đỏ ửng lên, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, thoáng chốc đã bị hắn lấy tay lau đi. Đến chính Giang Phong cũng không hiểu bản thân từ lúc nào lại lắm nước mắt như thế. Hắn khóc có khác gì mấy kẻ yếu đuối không ?
Nhưng chứng kiến người mình yêu thương nhất ra đi, hắn làm sao có thể che giấu cảm xúc của mình nữa ? Trước mặt mọi người, hắn đã giả vờ đủ rồi...
“Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau chứ ? Uyển Vy... tôi chưa từng thấy cô gái nào vụng về như em cả...”
Đến cả khi mời R*ợ*u, cô cũng vì lúng túng mà suýt chút nữa làm đổ cả ly R*ợ*u lên người hắn, mọi người khi đó trên bàn ăn đều sợ đến tái mặt, vì nghĩ rằng hắn nhất định sẽ rất tức giận. Từ khi nào lại được phép đem một cô gái như vậy đến trước mặt hắn ?
Nhưng ngược lại, Bạch Uyển Vy khiến hắn nảy sinh một cảm giác khác, chính là khao khát được bảo vệ cô. Cô yếu đuối, cô cần một người để dựa vào, và hắn chính là người đó.
Mỗi khi có người muốn hãm hại cô, cô không cần làm gì cả, bởi vì tất cả đã có hắn lo. Hơn nữa, hắn rất thích cái cảm giác được bao bọc cô trong vòng tay rộng lớn của mình.
Chỉ là... bây giờ hắn đã không còn cơ hội để bảo vệ cô nữa rồi. Cô đơn độc, mà hắn cũng vậy.
“Em nhất định phải đợi tôi... Uyển Vy, nếu có kiếp sau... tôi sẽ tiếp tục bảo vệ em...”

Novel79, 07/07/2024 00:34:46

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện