“Được... nếu anh đã kiên quyết như vậy thì đừng gặp em nữa... nhìn qua màn hình là đủ rồi.”
“Tôi sẽ tắt ngay, Uyển Vy, đừng giận nữa, được chứ ?”
“Em không có giận... chỉ là thất vọng mà thôi.”
Ngay sau đó, Bạch Uyển Vy tắt máy, không thèm nghe lời giải thích của Giang Phong. Cô nhìn từng chiếc camera đang được gắn trên tường mà thở dài. Trước kia, khi cô và Giang Phong không có xích mích, cô không hề để ý đến chúng, bây giờ mới phát hiện...
Căn phòng này sớm đã trở thành nhà tù rồi. Là do cô đắm chìm quá sâu trong cái hạnh phúc mong manh, cho nên mới không nhận ra.
Giang Phong tức điên lên, hắn ném chiếc điện thoại xuống sàn. Bạch Uyển Vy lẽ nào không hiểu hắn làm vậy chỉ là vì quá nhớ cô sao ?
Nếu cô không tránh mặt hắn, hắn có cần dùng cái cách hèn hạ đấy để có thể nhìn thấy cô không ?
“Giang tiên sinh, phía bệnh viện thông báo rằng cái thai của Lục Hy Tuyết... không giữ được, còn cô ta đã được chuyển về phòng ICU rồi.”
Giang Phong gật đầu, người trợ lý nhanh chóng lui xuống. Lục Hy Tuyết đúng là âm hồn bất tán mà, tai nạn nặng như vậy rồi vẫn chưa ૮ɦếƭ sao ? Cô ta còn tính phá hoại tình cảm của hắn với Bạch Uyển Vy cho đến bao giờ ?
Chắc hẳn... bây giờ chỉ còn có một cách là ngừng toàn bộ trị liệu của cô ta. Như vậy, sẽ không còn ai có thể ngăn cản hắn và Bạch Uyển Vy nữa rồi.
Giang Phong rời đi, ngang qua phòng bệnh của Bạch Uyển Vy mà cũng không ngó lấy một cái, cho dù cô đang đứng nhìn hắn trước cửa kính. Bỗng nhiên, cô lại có một dự cảm không lành khi nhìn thấy nét mặt của hắn. Theo bản năng, cô mở cửa chạy ra ngoài, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khoá.
“Giang Phong ! Giang Phong ! Anh đứng lại !”
“Giang Phong ! Mở cửa ra !”
Dù cho Bạch Uyển Vy có gào thét đến khản giọng, Giang Phong cũng bỏ toàn bộ ngoài tai. Hắn đã đi quá xa rồi, cho nên không thể quay đầu nữa.
“Giang Phong nếu anh không dừng tay thì sau này đừng hối hận !”
“Tôi muốn xem em sẽ khiến tôi hối hận thế nào đấy !”
Ngay sau đó, Giang Phong nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Bạch Uyển Vy, khiến cho cô hoàn toàn sững sờ. Hắn... sẽ Gi*t Lục Hy Tuyết sao ?
Nhưng cô không cần... dù có là vì cô.
“Giang Phong ! Anh quay lại đây ! Giang Phong !”
Thế nhưng, hắn đã rời đi rồi.
Bạch Uyển Vy không còn cách nào khác, cô bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách của căn phòng lên, cuối cùng cũng tìm được một chiếc kéo. Thật trùng hợp, ngay khi cô định dùng nó cứa lên tay mình, bác sĩ lại xuất hiện.
“Phu nhân.”
“Không được qua đây ! “
“Phu nhân... xin cô hãy bình tĩnh, Giang tiên sinh làm tất cả là vì...”
“Tôi không muốn nghe ! Các người gọi anh ấy về đây !”
Lưỡi kéo sát gần *** mỏng manh hơn, khiến Bạch Uyển Vy lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định. Giang Phong làm thế này sẽ chỉ khiến cô đau khổ hơn thôi. Cả đời cô sẽ phải sống trong dằn vặt vì đã gián tiếp Gi*t Lục Hy Tuyết.
Người bác sĩ bất đắc dĩ phải gọi cho Giang Phong. “Giang tiên sinh, phu nhân nói... nếu như ngài không dừng tay, cô ấy sẽ tự sát...”
Kẻ đã phá huỷ hạnh phúc của cô, cô lại muốn cứu, Bạch Uyển Vy là muốn làm hắn tức ૮ɦếƭ sao ? Nhưng tính mạng của cô cũng không thể đem ra làm trò đùa được. Giang Phong ngay lập tức đánh lái, quay trở lại bệnh viện.
“Giang tiên sinh.”
Giang Phong ngay lập tức bước đến trước mặt Bạch Uyển Vy, ςướק lấy chiếc kéo trên tay cô rồi ném xuống sàn. Tiếng động ấy vang lên làm cho cô càng thêm hoảng sợ. Quả thực như cô nghĩ, hắn thực sự rất tức giận.
“Làm loạn đủ chưa ?”
“Em còn muốn thế nào nữa ? Bạch Uyển Vy, em ngày càng chỉ biết ỷ lại vào tôi yêu em, em có hiểu tôi rất mệt không ? “
“Nhưng em không cần anh làm gì cả...”
“Tôi thật sự hối hận vì đã yêu em !”
Giang Phong không bình tĩnh nổi, hắn gầm lên, không hề suy nghĩ tới Bạch Uyển Vy sẽ đối diện với lời nói đó ra sao. Cuối cùng, cô cũng chỉ biết cười lạnh chấp nhận.
“Vậy sao... em hiểu rồi. Em xin lỗi, anh không cần yêu em nữa đâu... anh trở về làm Giang Phong như trước đi.
Khi Bạch Uyển Vy quay người đi, Giang Phong mới chợt nhận ra rằng mình đã phạm phải sai lầm. Hắn không nên nói vậy.
“Tôi... Uyển Vy... tôi không có ý đó.”
“Không cần... bây giờ anh có làm gì em cũng không quan tâm nữa.”
...
“Hối hận chưa ? Đáng lẽ ra chúng ta không nên ly hôn.”
“Hối hận ? Tôi chỉ hối hận tại sao không đuổi cô đi sớm hơn.”
Giang Phong một hơi uống cạn một ly R*ợ*u, hắn đặt mạnh nó xuống bàn, ánh mắt bỗng dưng trở nên sắc bén.
“Đường Bích Vân tôi nói cho cô biết, tôi yêu Uyển Vy rồi, đừng hòng chia rẽ tôi và cô ấy.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.