Lâm Hi cũng không sợ, hừ một tiếng:
“ Ông ấy dám tìm em gây chuyện, em sẽ báo cảnh sát! Chỉ cần ông ta không sợ mất mặt là được! Hơn nữa còn có ông nội em ở đây ”
Từ Vi Vũ giội nguyên gáo nước lạnh:
“ Báo cảnh sát, tìm ông nội tổ cáo … đều là những chuyện em chỉ có thể làm sau khi mọi việc đã xảy ra, lúc đó em đã sớm bị thiệt rồi, ngốc không chịu được! ”
Lâm Hi mất hứng:
“ Ông ấy là ba ruột em, đừng nói em chỉ mắng ông ta mấy câu, tình cờ đẩy ông ta ngã, cho dù thật sự đẩy ông ta, ông ta cũng không dám làm gì em! ”
Từ Vi Vũ thật muốn hỏi bé con ngốc này lấy đâu ra lắm tự tin vậy?
Nếu như không phải băn khoăn cảm nhận của cô, anh thật muốn kích động cô một chút, đứa trẻ không có mẹ tựa ngọn cỏ, lúc còn mẹ cô đã không có tình thương của cha, nói gì đến hiện tại cha cô đã tái hôn và có con riêng của mình! Có mẹ kế sẽ có luôn cha dượng …
Chuyện này anh hiểu rất rõ!!
“ Em phải nghe lời, những chuyện khác để anh sắp xếp, mấy ngày ở Phúc Kiến ngoại trừ đến bệnh viện thì đừng đi đâu khác, ngoan ngoãn đợi ở khách sạn, có nghe không? ”
Cô không tình nguyện dạ một tiếng, cô thật không tin ông ba đại gia kia của cô sẽ làm mấy chuyện như đe dọa, trả thù gì đó.
Có lẽ sâu thẳm trong nội tâm, hình ảnh những năm trước khi cô mười hai tuổi được cha nâng niu chiều chuộng như châu như ngọc vẫn còn hiện hữu.
Lâm Hi không muốn nói mãi những chuyện khiến mình phiền muộn bực dọc này nên chủ động nói sang chuyện khác, rầu rĩ hỏi:
“ Tang lễ hôm nay thuận lợi không ạ? ”
Không thuận lợi!
Anh định nói vậy, nhưng đột nhiên lúc này anh không muốn nói những chuyện khiến cô lo lắng.
Anh không hi vọng gì khác, chỉ cần cô bé con có thể thuận lợi rời khỏi Phúc Kiến là anh đã cảm tạ trời đất rồi, còn những chuyện khác, vẫn không nên để cô phải bận tâm.
Lỡ như cô kích động chạy luôn sang Pháp thì anh hết cách.
Vì vậy anh trả lời qua loa:
“ Đã chôn cất rồi.
”
Trực tiếp đem chuyện ‘ có thuận lợi hay không ’ này mơ hồ bỏ sang một bên.
Lâm Hi không tinh mắt sắc sảo như anh, hoặc có thể nói, bình thường khi nói chuyện với anh cô ít khi để ý, có gì nói đó, nên khi anh nói đã chôn cất rồi, cô liền cảm thấy chắc tang lễ không có gì trắc trở.
Sau đó lại nghe anh nói:
“ Chuyện bên này anh đã sắp xếp ổn thỏa, đang từng bước tiến hành, nếu mọi chuyện tiến triển nhanh chóng, có lẽ cuối tuần này anh sẽ về.
”
Từ Vũ đã quyết định dao sắc chặt đay rối, hiện giờ bên Pháp đang hỗn loạn anh không có ý định tham gia sâu vào, trước hết phải nắm chắc Bác Lãng trong tay, còn những món nợ khác, sau này tính tiếp.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm, vốn định đi dạo vườn hoa khách sạn một lúc nhưng nghĩ đến lời dặn của anh, mặc dù cảm thấy anh buồn lo vô cớ, nhưng vẫn thay đổi ý định, ngoan ngoãn ở trong phòng xoay eo, đá chân, làm vài động tác yoga cho giãn gân giãn cốt.
Điểm tâm do tiểu Trịnh đưa tới, có lẽ tối qua sau khi nói chuyện điện thoại với cô xong, anh đã gọi điện cho tiểu Trịnh, nên hôm nay rõ ràng tiểu Trịnh còn khẩn trương hơn hôm qua, nếu như không phải không thích hợp, đoán chừng hắn còn muốn canh giữ luôn trong phòng cô không chịu ra ngoài.
Lâm Hi cảm thấy, hiện tại đãi ngộ của cô có thể so với ‘ nhân chứng ’ trong phim xã hội đen,
“ thiếu chủ bị đuổi Gi*t trong phim võ hiệp, “ tiểu thư con nhà giàu ’ trong phim tình cảm lãng mạn …
Không phải người bình thường.
Hơn chín giờ sáng, quản lý Du dẫn theo mười người đến khách sạn, đều là những người cao to vạm vỡ, khiến cô là câm nín, ngây ngốc đứng nhìn, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, cái này cũng quá khoa trương mà!
Ngày hôm qua dẫn theo sáu người đi ra ngoài còn có thể nói có phong cách, hôm nay dẫn theo mười sáu người …
Đến bệnh viện chắc chắn sẽ bị người ta coi như phần tử kh ủng bố! Chắc chắn!
“ Từ tổng nói có thể sẽ có người tìm Lâm tiểu thư gây phiền phức, nên bảo tôi tìm thêm mấy người, tôi nghĩ đã tìm nhất định phải tìm người có thể tin cậy, hiểu rõ về họ, thời gian hơi gấp gáp, nên miễn cưỡng mới tìm đủ mười người, Trịnh lão đệ, đây là hồ sơ những người này, cậu xem rồi sắp xếp, chiều nay tôi sẽ tìm thêm người đưa đến ”
Quản lý Du kéo tiểu Trịnh sang một bên nói chuyện, Lâm Hi im lặng trở về phòng.
Cô thật sự không biết nên nói gì, Từ Vi Vũ thật quá khoa trường mà.
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, lúc này cô rất muốn gọi điện nói lý với anh.
Tất cả mấy chuyện này, khiến ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu hoài nghi ba cô không phải muốn trả đũa mà là muốn mưu sát, nên mới cần nhiều người như vậy bảo vệ cô!
Mười sáu vệ sĩ, bốn chiếc xe, trong đó xe của Lâm Hi vẫn ngồi ba người giống hôm qua, số còn lại chia ra ngồi ba chiếc xe phía sau.
Trên đường đi đến bệnh viện, có lẽ bị mười người mới đến này chế ngự, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp kia của tiểu Đặng lúc này hết sức nghiêm túc trang trọng, nhìn cô khóe miệng co rút, cô rất muốn nói với anh ta, thật sự không có chuyện gì lớn đâu, thật đó!
Đến bệnh viện, Lâm Hi muốn để mười người mới tới ở lại trong xe, còn cô dẫn theo tiểu Trịnh và sáu người còn lại đi lên là được, nhưng cô vừa nói ra, tiểu Trịnh liền ha ha nghiêm mặt cười khổ tựa như ức uất thấu trời, cả khuôn mặt nhăn lại như hoa cúc, nhìn cô như muốn quỳ xuống.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cùng mười bảy người đi lên, đoạn đường này có không ít ánh mắt nhìn vào, cô cảm thấy … thật xấu hổ.
Chuyện này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người … họ đề phòng tựa như bệnh truyền nhiễm cần cách ly, hôm qua chỉ có ánh mắt một số người nên chưa rõ ràng, hôm nay nhiều người nhìn như vậy, có gì không rõ nữa!
Lâm Hi cố không biểu hiện gì, duy trì thái độ lạnh lùng, lúc ra khỏi thang máy cô còn thấy vô cùng hối hận vì quên không mang kính râm.
Đợi sau khi bảy người còn lại đi thang máy khác lên tới, cô mới đi đến phòng bệnh.
Sau đó …
Cô lập tức nhìn thấy mười mấy người phân bố rải rác bên ngoài phòng bệnh.
Lâm Hi: …
Lúc này, ý nghĩ đầu tiên của cô không phải tức giận hay sợ hãi, mà là … Từ tiên sinh quả trí tuệ như thần, có thể thấu hiểu ông ba đại gia của cô rõ như vậy.
Mà cô, quả nhiên là kẻ ngốc!!!.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.