Khi xe đến nhà bà bói, cái An liền hất hàm nói:
– Nghe nói cô này xem chuẩn lắm, nhất là tâm linh.
Tôi gật đầu không đáp, cùng nó bước vào trong, vừa vào bà bói đã cất giọng ồm ồm:
– Hai người một vong…vào đi.
Nghe xong, tự dưng tôi rợn hết tóc gáy, đặt năm mười ngàn lên đĩa, còn cái An đặt hẳn một củ! Nhà giàu có khác, tôi ứ theo được. Thế nhưng bà bói không xem cho nó trước mà nhìn tôi rồi nói:
– Cô gái, có phải đến đây vì những giấc mơ lặp lại?
– Dạ, đúng rồi thưa cô.
– Đứa bé áo đỏ vẫn đứng phía sau, vào phủ cô rồi ngồi ngoan nhé.
Cả người tôi tự dưng run lên bần bật, những giấc mơ quen rồi nên tôi không còn cảm giác sợ, vậy mà nghe bà bói nói tôi hãi hùng vô cùng.
– Không cần sợ, vong lành! Đi theo bảo vệ cô thôi.
– Lạy cô, cho con hỏi, vong này là thế nào với con.
– Người nhà cô, để tôi hỏi..
– Dạ…
– Có phải từ nhỏ cô đã không sống với ba mẹ ruột không?
– Dạ vâng ạ
– Sống cùng ba mẹ nuôi?
– Vâng!
– Thế đúng rồi, vong không nói dối, nó bảo nó là con của ba mẹ nuôi cô.
– Ba mẹ nuôi con? Ba mẹ con làm gì có đứa con nào đâu?
– Có thể nó mất từ nhỏ mà cô không biết?
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi lại:
– Cô ơi, em ấy có nói gì nữa không?
– Bảo cô phải giữ sức khoẻ, khám sức khoẻ theo định kỳ.
Không hiểu sao, tự dưng nghe đến đấy tôi chợt xúc động, hình như, trong từng giấc mơ, đứa bé đều cố ra hiệu cho tôi một tín hiệu gì đó. Chẳng hạn lúc tôi lấy Tùng, tôi mơ thấy bão giông, lúc tôi có bầu, mơ thấy ánh mắt nó buồn rầu trân trân nhìn tôi, lúc phát hiện ra con My ngủ với Tùng cũng là nó đánh thức tôi, rồi cả cái đêm Tùng đi không về…
– Cô ơi, hỏi xem em có cần gì không? Sao em lại đi theo con?
– Chờ tôi một chút…
– Dạ!
– Nó bảo, cô về nói với ba mẹ nuôi để họ cho nó lên chùa, để nó được siêu thoát. Đi theo cô…là vì sao thì cũng về hỏi ba mẹ nuôi.
Tôi gật đầu, bà bói lại nói:
– Được rồi, nó thăng rồi, không hỏi được nữa đâu. Cô kia, ngồi lui vào đây.
Cái An thấy bà bói gọi thì ngồi lại gần, bà bói nhìn nó nói:
– Có chửa đi xem bói làm gì?
– Dạ, đêm qua con mơ con bị sẩy thai nên…con lo
– Không sao nhé, giấc mơ này lành. Bớt suy nghĩ đi, cũng đừng lười biếng mà không tập thể dục, có bầu nên chăm đến bác sĩ chứ không phải đến bà bói đâu nhé. Yên tâm đi, không sao đâu.
– Dạ, cô có biết con có bầu trai hay gái không?
– Trai hay gái sau này siêu âm là biết, hỏi tôi làm gì? Mỗi sinh mệnh đến với mình đều là cái duyên, trai gái gì cũng được cả. Nhưng mà…trai đấy. Sau này siêu âm rồi ngẫm lời tôi xem đúng không.
– Dạ, con cảm ơn cô.
Bà bói gật đầu, nhìn tôi rồi nói:
– Cô này, cô may mắn lắm mới có một đứa bé ngoan ngoãn đi theo cô như vậy. Nhìn cô, cả cô kia nữa, tôi thấy hai người sau này có phúc lắm. Cứ tu tâm tích đức làm việc thiện là được, cái hậu vận của hai cô rất đẹp.
– Dạ, con cảm ơn cô.
– Tôi đưa cho cô cái sớ, về bảo người nhà mang lên chùa xin cho vong vào chùa để vong siêu thoát.
– Dạ,
Đợi lấy sớ xong, tôi với cái An cũng về, về đến nhà tôi gọi luôn mẹ Thuận. Mẹ nghe tôi kể từ những giấc mơ đến việc bói toán thì ban đầu là kinh ngạc, một lúc sau thì sụt sịt nói:
– Mai…thế là em theo con rồi.
Tôi vẫn chưa hết những thắc mắc liền hỏi:
– Mẹ, mẹ có em bao giờ? Sao con không nhớ nhỉ?
– Hồi con với cái My được nhận về, lúc hai đứa gần ba tuổi thì mẹ sinh em, nhưng em yếu lắm. Hồi đó y học đâu phát triển như bây giờ, em sinh ra gầy gò, nhăn nheo, lại hay khóc oe oe. Cái My sợ không dám đến gần, chỉ có con lúc nào cũng lại gần em, ôm em, dỗ dành em. Nhưng khi em được sáu tháng thì mất, lúc đó con khóc rất nhiều, cứ nắm tay em khóc nấc lên. Mẹ nghĩ vì lý do đó mà em theo con. Trẻ con mà, mất linh thiêng lắm.
– Mẹ…sao con không hề nhớ chuyện này?
– Ừ lúc đó con còn nhỏ, từ đó tới giờ ba mẹ cũng không hề nhắc lại chuyện đó, lại còn chuyển nhà nên con không nhớ cũng phải. Mẹ chỉ giữ lại tro cốt của em, lúc nào cũng để trong tủ…
– Em bé tên gì hả mẹ?
– Em tên Bình An
Tôi nghe xong, tự dưng thương em phát nghẹn ngào. Một đứa mới chỉ sáu tháng đã mất, mà lại theo tôi, lúc nào cũng bảo vệ tôi.
– Mẹ, cuối tuần con về, cả nhà mình đưa em lên chùa nhé.
– Ừ, cuối tuần về chơi lâu lâu nha con, giờ ba mẹ còn mỗi mình con..
– Vâng ạ
Đến khi tắt máy, tôi vẫn đang trong trạng thái chưa hoàn hồn, tuy hơi sợ, nhưng không hiểu sao lại mong được gặp em trong giấc mơ để nói một lời cảm ơn em.
Buổi tối hôm ấy, khi tôi đang nằm ngủ, đột nhiên lại nghe tiếng khanh khách. Không biết có phải là cầu được ước thấy không mà em lại xuất hiện.
Em ngồi bên cạnh giường tôi, năm lấy tay tôi rồi nói:
– Chị Mai…nhớ em không?
– Nhớ…em là em chị mà.
– Chị Mai, em xin lỗi vì không bảo vệ được thai của chị, khi đó em đến muộn quá. Chị ơi từ hôm nay, em không làm phiền chị nữa đâu, chị phải tự bảo vệ mình nhé. Em cũng muốn bên chị, nhưng em cũng muốn được siêu thoát đầu thai làm người…em không theo chị được nữa rồi.
Nói xong, tự dưng nó tan biến dần, tôi lắc đầu gào lên:
– Từ từ,
Nhưng tôi nhìn lên không còn thấy nó đâu, chỉ thấy một màn sương hư ảo, đến khi tỉnh dậy đã thấy gối ướt đẫm. Tôi nghe có tiếng khanh khách vẫn đang vang vọng trong phòng liền khẽ thì thầm “ Bình An, cảm ơn em, nhất định em sẽ sớm được siêu thoát, được đầu thai làm người. Kiếp sau, em phải thật bình an nhé” — cùng với Phạm Thị Thủy.
———
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.