Cô ôm trợn mắt nhìn người trước mặt. Sau khi tát cô, cô ta chạy lại ôm anh, hướng về phía cô mắng.
- Con hồ ly tinh xấu xa, đồ tiểu tam dơ bẩn, ai cho cô quyền mắng anh Thiên của tôi.
- Cô có quyền gì mà cấm tôi? - Cô lạnh lùng nhìn cô ta.
- Tôi... tôi là vợ sắp cưới của anh ấy. - Cô ta bắt đầu sợ sệt, ôm chặt anh hơn.
Cô ta nghĩ anh sẽ bảo vệ mình, vì cô ta nghĩ cô ta mới chính là người anh yêu. Còn cô chỉ là tình nhân của anh. Nhưng cô ta đã lầm, anh không ngần ngại hất tay cô ta ra và bước nhanh về phía cô, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Anh xót xa đưa tay muốn chạm má cô liền bị cô hất tay ra.
- Đừng chạm vào người tôi. - Cô lạnh lùng nói.
- Anh... xin lỗi - Anh quỳ xuống, thành khẩn nói.
Không chỉ cô mà cô ta cũng ngạc nhiên. Anh hạ mình xin lỗi? Đây là lần đầu tiên cô và cô ta thấy anh phải hạ mình xin lỗi một người.
Vậy chứng tỏ cô trong lòng anh chiếm vị trí rất quan trọng. Nghĩ tới đây, trong lòng cô ta bừng bừng lửa giận. Cô chỉ là một tình nhân bé nhỏ thôi thì làm sao mà xứng với anh? Chỉ có cô ta, cô ta là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn, chỉ duy nhất cô ta mới xứng với anh. Cô có tư cách gì mà ςướק đi anh Thiên của cô ta.
Thấy gương mặt xinh đẹp của cô, cô ta điên dại lao đến muốn rạch nát nó.
" Gương mặt này đã câu dẫn anh Thiên của mình, mình phải rạch nát nó, xé tan nó. PHẢI GIẾT NÓ "
Cô ta cầm dao rọc giấy điên cuồng lao đến chỗ cô. Hành động của cô ta quá nhanh làm anh không kịp trở tay. Anh hoảng sợ hét lên.
- Tiểu Băng!!!
- TAO PHẢI GIẾT MÀY CON HỒ LY TINH - Cô ta điên dại hét lên.
"RẦM!!!"
Cô ta nắm sõng soài dưới sàn, con dao rọc giấy cắm sát mặt cô ta. Cô lạnh lùng bước đến chỗ cô ta, tiếng giày cao gót nện xuống sàn tạo âm thanh cốp cốp. Âm thanh càng lại gần khiến cô ta sợ hãi.
- Tránh xa tao ra...biến...BIẾN!!!
- Tôi quên nói với cô rằng tôi có học võ. Cô muốn Gi*t tôi? Để xem ai Gi*t ai. - Cô kề sát mặt cô ta nói.
Cầm dao rọc giấy trên tay, cô kề gần mặt cô ta, lạnh lùng nói.
- Không biết gương mặt xinh đẹp này sẽ ra sao nếu có thêm...một đường rạch nhỉ? Chắc sẽ thú vị lắm đây. - Cô nguy hiểm nói.
- Mày hù tao...mày chỉ hù tao thôi. Anh Thiên sẽ không để mày làm vậy. Anh ấy yêu tao...không phải yêu mày đâu. ANH ẤY YÊU TAO. HAHAHA - Cô ta điên dại nói.
- Tôi và cô đã chấm dứt rồi. Chính cô là người chấm dứt nó. Bây giờ người tôi yêu là Tiểu Băng, người tôi muốn cưới cũng là cô ấy. Cô...chả là gì với tôi cả.- Anh lạnh giọng nói.
- Nhưng anh Thiên... hôm qua anh nói em quan trọng hơn cô ta mà. Tại sao? Tại sao?
- Cô nghĩ xem,nếu hôm qua cô ૮ɦếƭ, thì ba mẹ cô sẽ để tôi yên à? À mà ý của tôi không phải là cô quan trọng hơn, mà là CÁI MẠNH CỦA CÔ QUAN TRỌNG HƠN.
- Không...các người gạt tôi...gạt tôi.
Cô ta đẩy cô ra và chạy ra ngoài, la hét điên dại. Anh bước đến bên cô muốn đỡ cô lên liền bị cô hất ra.
- Đã nói anh đừng ***ng vào tôi. Anh nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Nực cười - Cô cười khẩy.
- Anh... Em muốn anh làm sao em mới tha thứ cho anh?
- Tôi...- Cô ngập ngừng.
Cô không biết có nên tha thứ cho anh hay không? Cô phải làm sao đây?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.