Buổi sáng sớm, ánh sáng mặt trời ló dạng bên cửa sổ toả sáng khắp căn phòng. Bên ngoài có vương vấn một chút tiếng chim hót, có một ít tiếng xe cộ cũng một chút ồn ào của hàng xóm bên cạnh.
Trên chiếc giường, đôi tình nhân vẫn đang còn say giấc, cơ thể nhỏ nhắn của cô gái được ôm trọn trong ***g ng rắn chắc của chàng trai.
Ánh sáng len lói vào trong mắt làm anh sực tỉnh giấc, hướng đôi mắt xuống là bé mèo nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm im trong lòng mình.
Thượng Quan Dạ chợt không muốn dậy nữa, anh vẫn còn ôm cô chưa đã nên vẫn muốn tận dụng cơ hội một chút nữa.
Đôi mắt cô nhúc nhích một chút rồi mở ra, bình thường, nơi cô nhìn thấy đầu tiên là trần nhà nhưng hôm nay thứ cô nhìn thấy không phải là trần nhà mà là Dạ.
Khuôn mặt nhỏ bé có vương một chút tóc ngước lên nhìn anh rồi cười một cái.
Hôm nay là ngày chủ nhật, cả hai đều được nghỉ, nhờ ngày này mà cô mới nhận ra rằng anh cực kỳ thích làm biếng, chẳng chịu thức dậy mà cũng không cho cô thức dậy.
Hiểu Trình cố lọt ra khỏi tay anh rồi thế nào lại để bị túm lại. Cô cố chống cự, cố dãy dụa cuối cùng cũng chẳng hề hấn gì với anh cả.
Đúng là khoẻ như trâu nên đi bắt nạt nghé.
Không còn cách nào khác cô mới đành mở miệng kêu la " Sáng rồi. Để em dậy đi!"
Cái bản mặt kia lại nổi ý trêu ghẹo càng siết tay ôm chặt hơn. Lần này cô khó thở quá, cả khuôn mặt bây giờ bị ép sát vào ***g ng rắn chắc, đúng là một nửa thì thích thật nhưng còn lại là khó chịu.
Hiểu Trình tức giận liền dùng tay nhéo anh một cái mạnh bên hông.
" A " anh kêu lên một tiếng rồi bỏ tay ra, cả người liền vội vàng ngồi dậy suýt xoa vết thương với khuôn mặt hỗn độn cảm xúc.
" Em ác quá!" anh bĩu môi mắng chửi nhỏ nhẹ.
Cô không gì mà chỉ kéo má lè lưỡi khiêu khích anh rồi chạy mấy tiêu.
Cảm giác không thể chịu thua cũng không thể làm gì được khiến cho anh ấm ức cực kỳ.
..............
Ngày nghỉ nên công việc của anh cũng có chút ít bề bộn, anh vẫn ngồi trên giường vừa đánh máy vừa nghiên cứu tài liệu rất chăm chú.
Đã vài năm từ lúc rời khỏi cô nhi viện, bỗng dưng hôm nay cô lại thấy nhớ mẹ viện trưởng và các em nhỏ ở đó. Cô thật là muốn đến thăm họ quá!
Bước tới bên cạnh, thấy anh vẫn còn bận bịu nên cô không nói gì nữa rồi quay chân chậm chạp bước đi. Vốn dĩ cô muốn rủ anh đi cùng nhưng thôi! Anh còn rất bận.
Nhìn thấy cô có gì đó nhưng lại không nói làm anh gấp laptop và gạt tài liệu sang một bên âm trầm đi đến bên cô.
" Em muốn nói gì sao?"
" Hả...à. Hôm nay em thấy nhớ mẹ viện trưởng cùng mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện nên em muốn tới thăm họ." cô nói tiếp " Anh bận rộn như vậy, em không muốn phiền anh."
" A Trình, từ khi nào em lại thích xem anh là người xa lạ vậy." anh giận hờn nói.
" Ha... không có, không phải thế. Em...em chỉ.....!" Hiểu Trình vội vàng giải thích.
Anh không giận nữa, vội ôm lấy cô rồi xoa đầu, đôi mắt anh ôn nhu nhìn cô chứa đầy sự yêu thương chiều chuộng. Giọng anh dịu dàng ấm áp nói " Anh đi cùng em."
Hiểu Trình nghe xong vui vẻ đi thay đồ ngay. Anh đứng từ xa dõi theo bóng lưng nhỏ bé mà miệng lại nhích lên cười hạnh phúc.
.............
Đến cô nhi viện, bước vào trong là một bầu không khí náo nhiệt. Xung quanh đều là cây xanh, hoa lá, có những chú chim được nuôi trong ***g cứ thi nhau hót. Tiếng nô đùa của trẻ con làm khuôn mặt đang nhíu lên của anh chợt giãn ra.
Thì ra chúng đang chơi mèo bắt chuột rất vui vẻ. Nhìn đám trẻ làm anh suy nghĩ một lúc rồi quay sang dụi dụi tay cô.
" Sau này anh sẽ làm cho em đẻ 10 đứa. " anh ghẹo.
Hiểu Trình nhăn nhó mặt mày nói " 10 đứa... haha, anh cũng sinh lực tràn trề ghê! Nhưng rất tiếc, Em! Không! Phải! Là! Cái! Máy! Đẻ!" cô gằm.
Anh phụt cười.
Cô bước lại gần đám trẻ nói chuyện gì đó, còn anh là đi thẳng vào trong.
Bên trong cũng giống như một lớp học bình thường, xung quanh còn được xây thêm phòng ngủ cho mấy đứa trẻ. Nếu nói khác là khác ở chỗ, trên tường được dán thêm mấy bức tranh.
Dù chỉ là những nét nguệch ngoạc màu vẽ nhưng lại chứa đựng sự ngây thơ, sự kỳ vọng về một gia đình ấm cúng.
Dạ đứng nhìn sâu vào những bức tranh, nhìn thấy một bố một mẹ một con nắm tay nhau trên đồi cỏ.
" Thật ngưỡng mộ!" anh thầm nói.
Liếc nhìn sang bức tranh tiếp theo, đúng là xấu khó tả nổi. Màu còn tệ hơn cái kia, người thì thực sự giống cái que, đầu tóc thì y hệt như super sazan. ( 7 viên ngọc rồng ấy.)
Đúng lúc từ bên trong, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên bước ra. Trang phục khá giản dị hai màu trắng đen, khuôn mặt trông thật hiền hậu.
Bà ấy bước lại gần anh, khuôn mặt cười làm làn da có chút nhăn nheo. Bà đặt tay lên vuốt nhẹ bức tranh rồi quay sang nói với anh.
" Đây là một bức tranh của một cô bé nhỏ, tâm hồn trong sáng của cô bé đều được thể hiện trên bức tranh này. "
Thượng Quan Dạ vẫn chăm chú nhìn đi nhìn lại bức tranh đó. Làm thế nào mà anh lại chẳng thể nhận ra ý nghĩa của cái bức tranh này.
Liếc mắt nhìn xuống dưới góc phải của bức tranh, chữ Nhan Hiểu Trình đập vào mắt anh. Nó làm cho anh vừa bấy giờ vừa không thể nhịn cười.
" Cô...cô ấy vẽ xấu như vậy ư? Thật là làm cho con người ta cảm động đến không thể nhịn cười được mà."
Cô vừa bước vào đã thấy anh đứng cười sảng khoái con gà mái còn mẹ viện trưởng hiền hậu đang đứng bên cạnh.
Hiểu Trình vui vẻ chạy tới bên cạnh ôm lấy bà, cô vui mừng đến sắp khóc, chưa gì đã sụt sịt như đứa trẻ vừa mới trở về với mẹ nó.
Ôm một lúc rồi cô dần buông bà ra rồi giở giọng trẻ con " Mẹ, con nhớ mẹ lắm a."
Bà gật gật đầu đến chảy cả nước mắt liền dịu dàng đưa tay lên áp hơi ấm vào hai bên má cô.
" Ta cũng rất nhớ con đấy, ốc sên."
Ốc sên! hehe, lại có trò mới đến từ vị trí của anh.
" Biệt danh của em là ốc sên sao?" anh hỏi cô.
Cô đỡ mẹ viện trưởng lại ngồi lên chiếc ghế bên cạnh rồi Ừ với anh một tiếng.
" Cậu ấy là ai vậy ốc sên." bà hỏi.
Cô bước lại cầm tay anh kéo về trước mặt bà rồi vui vẻ tự hào giới thiệu " Anh ấy tên là Thượng Quan Dạ, là...."
Cô chưa nói hết đã bị anh chen chân vào nói cho trọn vẹn một câu " là chồng sắp cưới ạ. "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.