Cửu trùng thiên, mây khói đầy màu sắc, Thiên quân đang lắc đầu thở dài trong Thiên quân điện, cửa bị gõ nhẹ, thị vệ bên ngoài nói: “Đế quân, Hành Chỉ thần quân đến.”
“Mau mời mau mời.” Thiên đế đứng dậy nghênh đón, chờ Hành Chỉ bước vào rồi, Thiên đến ôm quyền bái, “Thần quân rời đi cũng một thời gian rồi đó.”
Hành Chỉ cười nhạt hồi lễ: “Ở ngoài đã nghe Đế quân than ngắn thở dài rồi, Đế quân có việc gì phiền lòng sao?”
Thiên đế cười: “Thiên giới yên ổn thoải mái, chỉ có động tĩnh của Hạ giới ngài báo về mới khiến người ta cảnh giác hơn đôi chút, ngoài ra thì còn có chuyện gì nữa đâu.” Thiên đế đưa Hành Chỉ vào trong, chỉ đồ ngọc đầy bàn nói: “Hôm nay ta thở dài như vậy chẳng qua là mấy hôm trước nhìn thấy một chiếc ly ngọc ở chỗ Thiên Nguyên tiên quân, vô cùng thích thú, muốn tìm một chiếc ly để đổi với Thiên Nguyên quân, nhưng Thiên Nguyên quân cũng rất thích chiếc ly đó nên không chịu nhường cho ta.” Thiên đế lại thở dài, dường như vô cùng sầu não.
Hành Chỉ nghe vậy mỉm cười nhưng không nói gì, so với Ma giới, ngày tháng ở Thiên giới đích thực thoải mái hơn nhiều.
“Trẫm không có sở thích gì, chỉ yêu mỗi ngọc, bây giờ cầu mà không được, thật khiến người ta tiếc nuối. Nếu ૮ưỡɳɠ éρ lệnh cho Thiên Nguyên quân đưa cho ta thì quá mất phong phạm Quân vương, thật khiến người ta khổ não.”
“Thứ không nên có đương nhiên phải buông bỏ, Đế quân, đừng nên quá cố chấp với một vật mới là tốt.” Đây vốn là lời an ủi Thiên đế, nhưng lời vừa dứt cũng khiến Hành Chỉ cụp mắt, khóe môi lại cong lên một cách kỳ lạ, ba phần mủi lòng, bảy phần mỉa mai, “Đừng để không khống chế được mình.
Thiên đế cũng lắc đầu cười nói: “Sống lâu như vậy rồi, lúc nào cũng cảnh cáo mình phải thanh tâm quả dục, nhưng không gặp được thứ yêu thích thì thôi, chứ gặp được rồi thì không thể nào kìm lòng được mà cứ nhào đến. Không thể khống chế chừng mực, tiến thoái lưỡng nan.”
“Phải.” Hành Chỉ khẽ thất thần đáp, “Biết rõ không nên cầm lên nhưng lại không buông xuống được, cuối cùng vẫn dằn lòng vứt bỏ nhưng lại không cam. Ha… Càng thanh tâm lại càng dễ cố chấp…” Hắn lắc đầu bật cười, “Tâm trạng của Đế quân hình như Hành Chỉ cũng hiểu.”
Thiên đế nhìn Hành Chỉ: “Lần này… lần này Thần quân xuống Hạ giới đã gặp vật gì cầu mà không được sao?” Hành Chỉ chỉ im lặng cười, Thiên đế vội đáp, “Không được đâu Thần quân, nếu Thần quân có ý niệm này thật là tai họa của Tam giới!”
Hành Chỉ cụp mắt: “Đế quân cả nghĩ rồi.”
Lúc này Thiên đế mới yên tâm: “Đương nhiên là ta cả nghĩ, Thần quân thanh tâm quả dục từ thời Thượng cổ đến nay, các tiên nhân hiện nay không ai bì được.”
Hành Chỉ cười cười chuyển chủ đề: “Ta đến tìm Đế quân là có việc tương cáo.” Hành Chỉ cho Thiên đế biết hết những hành vi của Phất Dung quân lúc ở Ma giới, Thiên đế nghe mà sắc mặt tái xanh, lập tức lệnh cho người tìm Phất Dung quân đến, Hành Chỉ biết mình không tiện ở lại nên cáo từ rời đi, Thiên đế gọi lại nói: “Mấy ngày nữa là đến Bách hoa yến rồi, nếu Thần quân không có việc gì ở Thiên ngoại thiên thì chi bằng ở lại Cửu trùng thiên đi.”
Hành Chỉ suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, cũng lâu rồi ta chưa đi thăm đám lão hữu.”
Phất Dung quân bị phạt quỳ.
Quỳ chín ngày chín đêm trên bậc thang dài ở trước Thiên quân điện, bậc thang hàn ngọc trước Thiên quân điện hàn khí bức người, quanh năm tiên khí phảng phất, nhìn rất đẹp nhưng quỳ trên đó lại không dễ chịu chút nào, Phất Dung quân quỳ đến ngất đi tỉnh lại, mấy lần ngã gục, nhận lỗi cũng nhận đến khàn cả giọng, cuối cùng phụ mẫu và huynh đệ hắn cùng đến cầu xin Thiên đế mới hơi nguôi giận cho hắn về phủ. Phất Dung quân ghi hận Hành Chỉ, nhưng khổ nỗi cách biệt quá xa, hắn có làm sao cũng không báo thù được, chỉ có thể căm hận nghiến răng.
Còn chưa dưỡng thương xong Phất Dung quân đã nghe được một tin, biết Bích Thương vương của Ma giới sắp thay Ma quân đến dự Bách hoa yến, Thiên đế cũng có cùng ý nghĩ như Ma quân, sắp xếp cho Thẩm Ly vào ở trong phủ hắn, ý đồ để hai người nảy sinh tình cảm. Bọn họ có gì để mà nảy sinh chứ! Thẩm Ly không nhân lúc hắn không động đậy được mà Gi*t hắn đi thì đã tạ ơn trời đất rồi!
Nghĩ vậy, Phất Dung quân sầu não ăn không ngon ngủ không yên, đôi lúc lại than ngắn thở dài, khiến người hầu xung quanh cũng không vui nổi.
Nhưng Phất Dung quân lòng có đau thương thế nào thì cuối cùng Thẩm Ly vẫn đến.
Thẩm Ly chưa từng đến Thiên giới, tuy từng nghe nói về vẻ đẹp của Thiên giới nhưng nàng không ngờ rằng trên thế gian còn có một chỗ đẹp đến vậy, khắp nơi mây khói miên man, đôi lúc lại có tiên hạc lướt qua, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng tiên cầm, ở ngã rẽ hương hoa thơm nức, Thẩm Ly theo sứ giả bước trên đường vào Thiên giới, lướt qua mấy tiên tử sánh vai đồng hành, các dải lụa trên người họ không có gió mà tự nhẹ nhàng lướt ngang mặt Thẩm Ly, hương thơm ngất ngây, đi đến trước phủ Phất Dung quân, Thẩm Ly không nói một lời, lòng nghĩ đến lê dân Ma giới, sắc màu trong mắt khẽ trầm đi.
“Cung nghênh Vương gia.” Người trong phủ Phất Dung quân lúc này đã ra đón tiếp, “Vương gia lượng thứ, chủ nhân nhà tôi mới đây… ầy, bị phạt nên đi đứng hơi bất tiện, không thể đích thân ra đón Vương gia được.”
Chắc là do Hành Chỉ hại rồi. Thẩm Ly không nghĩ cũng đoán được nguyên do, nàng gật đầu: “Không sao, để Phất Dung quân nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Không đến cũng tốt, để nàng khỏi nhìn thấy hắn mà tâm trạng tệ hại thêm.
Tiểu đồng thấy Thẩm Ly dễ tính như vậy, to gan ngước lên nhìn nàng, hắn vốn tưởng sẽ thấy một nữ hán tử hung thần ác sát chứ, không ngờ chỉ là một cô nương ăn mặc hơi giống nam nhân, hắn khẽ ngẩn ra, chớp mắt một lúc mới đưa Thẩm Ly vào trong: “Vương gia vào phủ đi, Tiên quân đã sắp xếp nơi ở và người hầu hạ cho cô rồi.”
Thẩm Ly gật đầu, theo tiểu đồng vào trong phủ, người Phất Dung quân sắp xếp hầu hạ là một nha đầu trông cũng nhanh nhẹn, một đôi mắt to chớp chớp vô cùng ưa nhìn. Nhưng Thẩm Ly là người có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, đối với địch ý của người khác nàng bẩm sinh đã rất nhạy cảm, bất kể trong mắt tiểu cô nương này có che giấu thế nào đi nữa, Thẩm Ly vẫn phát giác nàng ta không có ý tốt.
Nhưng Thẩm Ly cũng chẳng để tâm, từ khi lên Thiên giới, từ khoảnh khắc thủ vệ Nam thiên môn nhìn thấy nàng, những ánh mắt nàng đón nhận đã có điều không ổn, có kiêng dè, có khinh bỉ, có miệt thị, Thẩm Ly biết đây không phải nhằm vào nàng mà là nhằm vào Ma tộc. Nàng cảm thấy may mắn vì người đến dự Bách hoa yến này là nàng chứ không phải Ma quân, chỉ nghĩ đến việc Ma quân sẽ chịu đãi ngộ như vậy ở Thiên giới thôi thì lòng Thẩm Ly đã tràn ngập phẫn nộ và bức bối không nói nên lời.
Thẩm Ly chỉ coi tiểu cô nương hầu hạ nàng giống như các tiên nhân khác, lòng mang ác ý với Ma tộc, nhưng nàng không ngờ rằng tối hôm đó đã nếm được mùi thuốc độc trong thức ăn.
Lúc này nha đầu mắt to đang đứng bên cạnh hầu hạ, Thẩm Ly ăn một miếng, nuốt xuống bụng, sau đó lại làm như không có chuyện gì ăn một miếng nữa: “Thiên giới cũng bán thuốc giả sao?” Miệng nàng vẫn nhai, giọng điệu bình thản, “Tìm người ta đòi tiền lại đi.”
Nha đầu mắt to cả kinh, sắc mặt trắng bệch, quay đầu chạy ra ngoài. Nhưng chân còn chưa bước ra khỏi cửa, một đạo ngân quang “xoẹt” một tiếng bắn đến trước mắt, chỉ nghe “keng” một tiếng, ngân thương sát khí ngùn ngụt của Thẩm Ly đã cắm trước mặt nha đầu, nàng ta sợ hãi hít một hơi lạnh, chân nhũn ra ngã xuống đất.
“Người độc hại bổn vương mà gan chỉ có chừng này thôi sao.” Thẩm Ly vẫn nhàn nhã ăn cơm, “Thiên giới quả nhiên nuôi toàn thứ ngu xuẩn.”
Nha đầu mắt to nghe vậy quay đầu hung dữ trừng Thẩm Ly: “Cô dựa vào cái gì! Ma tộc thấp hèn các người làm sao xứng với Phất Dung tiên quân!”
Lời này đã làm mất hết khẩu vị của Thẩm Ly, nàng buông đũa bật cười, cười một hồi, cảm thấy những lời phản bác rất nhiều nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu, cuối cùng nói: “Cô thích Phất Dung quân như vậy thì chúng ta hãy cùng đến chỗ Thiên đế đi, nói cho rõ chuyện này để Thiên đế ban hôn cho cô cho xứng với Phất Dung quân, thế nào?”
Nha đầu mắt to cả kinh, thấy Thẩm Ly thật sự đứng dậy đi về phía mình, lúc nàng ta đang hoảng sợ bỗng ngửi thấy một mùi hương lạ bay ngang qua mũi, lập tức đầu óc choáng váng. Thẩm Ly đương nhiên cũng ngửi thấy mùi này, loại độc này vốn không có tác dụng với nàng lắm, nhưng kết hợp với độc vừa rồi nàng ăn vào, dược tính bốc lên khiến Thẩm Ly hoa mắt, tứ chi hơi vô lực.
Vào lúc này, Thẩm Ly bỗng nhíu mày, đảo mắt chộp vào không trung, một cây độc châm bị kẹp giữa hai ngón tay nàng, đồng thời từ một hướng khác cũng truyền đến tiếng xé gió, Thẩm Ly cũng đưa tay bắt lấy nhưng đầu ngón tay đau nhói, độc trong người đã làm rối loạn cảm quan khiến nàng bắt hụt.
Lúc này một cây độc châm đang cắm trên đầu ngón tay Thẩm Ly, chất độc từ ngón tay lan khắp toàn thân khiến cả người nàng tê dại. Cũng vào lúc này, hai tiên tử khác cùng xuất hiện trong phòng, một người dìu lấy nha đầu mắt to, ba người trừng mắt nhìn Thẩm Ly, bộ dạng thâm thù đại hận: “Phất Dung quân không phải để người như cô chiếm lấy.”
Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, nàng rút ngâm châm ra xoa xoa vùng trán bắt đầu nhói đau.
Đám… đám nha đầu ở Thiên giới này thật muốn ăn đòn mà. Nàng xắn tay áo bước về phía ba người, ba người lập tức sợ hãi hoa dung thất sắc: “Trúng nhiều độc vậy rồi mà! Không thể nào!” Thẩm Ly cười lạnh: “Uống trà độc của tên ẻo lả Phất Dung quân lâu quá rồi, hôm nay bổn vương sẽ cho các người thấy thế nào mới gọi là nam nhân chân chính!”
Đêm đó, tiếng kêu gào của nữ nhân trong phủ Phất Dung quân náo động cả Thiên giới, Phất Dung quân cũng bị đánh thức từ trong mộng, đập giường nói: “Giở trò gì vậy! Nuôi nữ quỷ sao!” Nô bộc bên ngoài hoảng hốt đẩy cửa vào: “Tiên quân! Hình như là động tĩnh từ chỗ Bích Thương vương truyền đến.”
Phất Dung quân ngẩn ra, lập tức ra lệnh khiêng mình đến chỗ Thẩm Ly, vừa mở cửa đã thấy ba tiên tử bị trói tay treo trên xà nhà, dưới chân bọn họ là một chậu lửa đang cháy phừng phừng, khiến ba người bị nóng gào khóc không ngừng. Thẩm Ly nhàn nhã ngồi một bên, đôi lúc lại lấy ngân thương khều củi trong chậu để lửa cháy to hơn: “Khóc đi, chờ nước mắt dập tắt chậu nửa này rồi thì bổn vương sẽ ngừng tay.”
Phất Dung quân xưa nay là người thương hương tiếc ngọc, thấy cảnh này liền đại nộ: “Thẩm Ly! Cô đang làm gì vậy?”
Thẩm Ly liếc Phất Dung quân, “Ba tiên tử này chịu ૮ɦếƭ vì Tiên quân đó, bổn vương đang thành toàn cho họ.”
“Tiên quân! Tiên quân cứu ta!” Ba người khóc lớn, Phất Dung quân đau đầu gối không đứng dậy nổi, vỗ mạnh lên đầu nô bộc bên cạnh mắng: “Còn ngẩn ra đó làm gì! Đi cứu người cho bổn quân!”
“Ai dám đến cứu.” Ánh mắt Thẩm Ly trầm xuống, Hồng anh thương cắm xuống gạch đá, trường thương lóe lên ánh bạc khiến giọng nói khẽ trầm của Thẩm Ly chấn động tâm thần chúng nhân, “Thì hãy chiến với bổn vương trước.” Nàng nhàn nhạt quét mắt nhìn chúng nhân trong sân, ánh mắt âm trầm khiến chúng nhân kinh hãi run người nhìn nhau, nhưng không một ai dám tiến lên.
Có lẽ ba tiên tử khóc quá thê thảm, bên ngoài phủ Phất Dung quân đã có không ít đồng tử của các tiên nhân đến xem nguyên do, cuối cùng ầm ĩ đến mức Thiên đế đích thân giá lâm, Thiên đế vào phủ Phất Dung quân nhìn thấy màn này, lên tiếng quát mắng, lúc này Thẩm Ly mới tắt lửa cắt dây thả ba người kia xuống.
Thẩm Ly nói với Thiên đế nửa đêm giá lâm: “Thẩm Ly còn nhớ lúc Phất Dung quân và Hành Chỉ thần quân ở Ma giới ta, trên dưới Ma giới tuy không dốc hết quốc lực đối đãi nhưng cũng lễ nghĩa chu toàn, nay Thẩm Ly mới đến đêm đầu tiên thôi, thức ăn có độc vẫn còn trên bàn, trong không khí vẫn còn dị hương, ngân châm Thẩm Ly cũng giữ lại đây, một đêm đã có ba phần trọng lễ, dám hỏi Thiên đế Thiên giới đãi khách thế này đây sao?”
Thiên đế nghe vậy cả kinh, lập tức sai người tra xét, sau khi nghe chân tướng quả thực là vậy, Thiên đế tức giận tím mặt, chỉ vào Phất Dung quân một hồi cũng không nói được lời nào, cuối cùng thở dài nói với Thẩm Ly: “Là Trẫm suy nghĩ không chu toàn khiến Bích Thương vương gặp phải chuyện không vui. Kể từ hôm nay ba tiên tử kia cấm túc một trăm năm.”
Thẩm Ly nói: “Đa tạ Thiên đế chủ trì công đạo cho Thẩm Ly, chỉ là Thẩm Ly vẫn còn ở Thiên giới một thời gian, chỗ Phất Dung quân… Thẩm Ly e là sẽ lại sinh chuyện nữa.” Chiêu số của mấy cô nương này không tổn hại được Thẩm Ly, nhưng ai biết Phất Dung quân từng dây vào bao nhiêu nữ nhân nam nhân, cứ một đêm ba lần thế này nàng không ૮ɦếƭ cũng gục, những điều này Thẩm Ly không nói nhưng Thiên đế chắc cũng nghĩ được, nàng cúi người bái, “Mong Thiên đế tìm cho Thẩm Ly một chỗ yên tĩnh khác.”
Thiên đế thoáng trầm ngâm, lúc này thị quan bên cạnh Thiên đế rỉ tai vài câu, Thiên đế gật gật đầu: “Ở phía Tây của Thiên giới có một tiểu viện yên tĩnh, chỉ là hơi hẻo lánh một chút, bài trí bên trong cũng hơi đơn giản, không biết Bích Thương vương có chê không?”
Người cả ngày cưỡi mây đạp gió thì ngại gì đường xa, hơn nữa “đơn giản” của Thiên giới đối với Thẩm Ly chắc cũng không khác gì mấy, nàng lập tức nhận lời: “Chỉ cần yên tĩnh là được, ngày mai Thẩm Ly sẽ dọn tới đó.”
Thiên đế gật đầu: “Ừ, cũng được, trước đó ở Ma giới cô cũng từng quen biết Thần quân rồi, hai người ở chung cũng không ngại.”
Ở Thiên giới này… người được xưng là Thần quân chắc chỉ có một thôi nhỉ. Hắn ở đó sao lão già ông không nói sớm hả! Thẩm Ly mấp máy môi, muốn cự tuyệt thì đã muộn rồi.
Bọn họ ở chung sẽ ngại đó… ngại lắm đó có được không hả!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.