Chương 18

Bởi Vì Yêu Em Nên Muốn Có Em

화성 08/08/2024 08:18:59

« Thu dọn đồ đi » anh đi vào phòng nhìn cô nói
« Để làm gì? » cô ngạc nhiên nhìn anh
« Tôi nói thì nghe đi đừng nhiều lời » anh chau mày khoanh tay đi ra ngoài
«...»
Một hồi sau cô thu dọn đồ xong thì anh lại đi vào.
« Thu dọn thôi mà cũng lâu » anh chau mày tỏ vẻ khó chịu
« Tôi xong rồi »
« Mang đồ đi theo tôi »
«...»
Cô sách vali đi theo anh ra cửa chính thì anh bỗng đưa vali của cô cho người làm rồi ẵm cô lên.
« Anh làm gì vậy? » cô hoảng hốt rãy rụa
« Phối hợp chút đi »
«...»
Anh ẵm cô ra khỏi cửa xung quanh toàn là phóng viên đang xôn xao hỏi anh.
« Nghe mọi người nói ngài lấy nhầm em gái của vị hông thê có phải không ạ? »
« Làm sao có chuyện đó được? Mọi người không thấy vợ chồng tôi rất tình tứ sao? » anh cười nhạt
« Năm xưa không phải ngài yêu cô gái Linh Nhi gì đó sao? Sao bây giờ ngài lại lấy chị của cô ấy? »
« Tình cảm mà qua thời gian cũng sẽ thay đổi thôi..không phải sao? » anh lạnh lùng trả lời
« Bây giờ vợ chồng tôi phải đi hưởng tuần trăng mật phiền mọi người nhường đường »
Đám phóng viên bắt đầu xê ra cho anh đi, anh ẵm cô lên xe rồi quay ra nhìn bọn họ cười rồi lên xe.
« Hôm nay anh tốt với tôi là vì đám phóng viên đó sao? » cô quay sang giả cười nhìn anh
« Chứ sao? Cô nghĩ tôi làm vậy là gì? Đừng quá ảo tưởng quá tôi và cô đã chấm dứt quan hệ từ khi cô bỏ tôi đi rồi » anh lạnh lùng trả lời
Nghe anh nói vậy lòng cô đau nhói rất đau chỉ muốn khóc nhưng lại không thể khóc. Giống như cố nén nỗi đau vậy như vậy rất khó chịu phải không?
Trải qua hàng tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Nơi này thật đẹp a từ đây có thể nhìn thấy biển và núi. Căn biệt thự được bao bởi xung quanh là hoa và cây giống như thiên đường vậy.
Cô đứng đờ người nhìn ngắm căn nhà thì một người phụ nữ õng a õng ẹo chạy đến ôm chầm lấy anh khiến cô sững sờ.
« Anh yêu à? Có biết em đợi anh ở đây lâu lắm rồi không?...Cô ta chắc là vợ anh rồi...Chào cô tôi là Tiểu Yến » cô ta ôm anh rồi quay cô nhìn cô cười cười chào cô.
« Chào..Tôi...Linh Nhi... » cô sững sờ ngạc nhiên lắp bắp nói
« Được rồi vào trong thôi »
Anh lạnh lùng ôm eo cô ta đi vào trong nhà để mình cô sững sờ ngây thơ ngạc nhiên đứng đó
Đây chẳng phải anh ta nói là cùng cô đi hưởng tuần trăng mật sao? Sao bây giờ lại đổi thành kì nghỉ của anh ta và tiểu tam vậy?
Tên này bây giờ hắn rốt cuộc là thể loại gì vậy? Đây là muốn trừng phạt cô vì cái tội năm xưa cô vì mẹ mà bỏ rơi anh ta sao? Nếu vậy thì anh ta đạt được mục đích rồi. Mắt cô không kiềm được mà rơi lệ ông trời cũng rơi lệ theo cơn mưa ngày càng lớn mình cô đứng đó tắm nước mưa.
Hai ngày sau cô tỉnh dậy thấy mình ở trong phòng cô thắc mắc đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.
Woa bên trong căn biệt thự này đẹp thật nha. Cô tung tăng leo lên leo xuống chậy xung quanh nhà vui đùa hớn hở.
*ọ ọ* bụng cô bỗng kêu lên cô ôm bụng đi tìm nhà bếp. Cô đi hoài đi mãi mà vẫn không tìm ra nên cô đành mở tất cả các cánh cửa ra đều không thấy, chỉ còn hai căn phòng cuối đối diện nhau, cô chọn căn phòng bên tay trái trước hớn hở mở cửa ra đi vào trong rồi đóng vào. Cô quay mặt lại thì thấy anh và cô Tiểu Yến đang ở đó mặt cô bỗng xệ lại.
« Hà, xin lỗi đã làm phiền tôi xin phép đi trước » cô mở cánh cửa ra chuẩn bị đi ra thì anh quát lớn « Đứng lại ».
« Có chuyện gì nữa sao? » cô quay mặt lại giả cười nhìn anh.
« Tất nhiên rồi...nếu cô đã vào thì hãy học cách lên giường làm sao cho tốt của Tiểu Yến đi? » anh cười khinh bỉ đè cô ta xuống giường.
Ha? Anh ta đây là chê cô không biết cách lên giường hay sao? Chê thì thôi đi tại sao còn bắt cô phải nhìn mấy người tình tứ chứ? Thật nực cười a~
« Bà đây không cần » cô xệ mặt xuống đi ra ngoài đóng cửa cái "rầm" khiến bọn họ giật cả mình.
Rồi cô chạy đi rất nhanh nước mắt cứ thế tuôn trào và rồi *bịch bịch bịch*.
Anh và cô ta ở trong phòng nghe thấy tiếng động lớn bèn chạy ra thì thấy cô đang nằm bất động ở dưới lầu. Anh thấy vậy tức tối chạy xuống thật nhanh.
« Ngã từ trên cao xuống em có bị điên không? Đi đứng phải cẩn thận chứ...con nhỏ ngốc này » anh ôm cô vào lòng khóc không ra nước mắt.
Còn cô ta hoảng hốt gọi cấp cứu, năm phút sau xe cấp cứu tới đưa anh và cô đi.
« Em ở nhà đi, ba mẹ lát nữa sẽ gọi tới đừng để ba mẹ biết chuyện này » anh nhanh chóng dặn dò cô ta
« Nhưng mà anh hai...chị ấy » cô ta lo lắng nhìn cô
« Không sao anh sẽ chăm sóc...có gì anh gọi sau »
Chiếc xe cấp cứu rời đi mình cô đứng đó thấy tội lỗi.
« Anh hai...em không muốn diễn kịch cùng anh nữa...chị dâu như vậy là chịu đủ rồi...em không muốn nhìn chị ấy bị tổn thương thêm lần nào nữa »
Ở một nơi nào đó trong bệnh viện có một người đàn ông đang hốt hoảng đi đi lại lại trước phòng cấp cứu.
Trải qua hàng giờ đồng hồ cuối cùng bác sĩ cũng chịu ra.
« Tôi rất tiếc đứa bé đã không còn mong người nhà trấn an tinh thần bệnh nhân »
Đứa bé? Anh nghe vậy sửng sốt hoảng loạn ngồi xuống ghế. Từ khi nào cô đã mang thai? Tại sao không có anh biết? Phải chăng anh không xứng làm cha đứa bé?
Một hồi sau cô tỉnh lại nhìn thấy anh liền hoảng sợ.
« Em tỉnh rồi sao? » anh tiến lại gần định sờ má cô nhưng bị cô hất ra
« Anh đừng có lại gần tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh, cút » cô tức giận quát lớn.
« Nhưng... » anh lô lắng nhìn cô.
« Cút » cô quát lớn hơn làm anh giật mình đi ra khỏi phòng.
« Bác sĩ cô ấy có còn khả năng mang thai nữa không? » anh lô lắng hỏi bác sĩ.
« Tôi rất lấy làm tiếc tỉ lệ mang thai chỉ có 1% nhưng nếu cả hai người đều cố gắng thì tôi nghĩ sẽ được »
« Cám ơn bác sĩ » anh hất hủi đi mua đồ ăn cho cô.
1% là vẫn còn cơ hội nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ đυ.ng chạm vào cơ thể anh.
« Linh Nhi anh có mua kem em thích nè ngồi dậy ăn cơm đi rồi ăn kem » anh mở hộp cơm ra để trước mặt cô nhưng bị cô hất đi.
« Linh Nhi em không ăn thì nói với anh tại sao lại hất đi...em có biết là lãng phí lắm không? » anh vui xuống dọn đồ
«...» cô im lặng không thèm để ý đến anh mò xuống nhà giường đi ra ngoài, thấy vậy anh giữ tay cô lại.
« Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi » cô lẳng lặng hất tay anh ra đi ra ngoài mua thức ăn.
[...]
« Tại sao đồ ăn anh mua em vứt bỏ mà lại tự đi mua đồ ăn khác để ăn! Rốt cuộc em lấy đâu ra tiền vậy? »
«...» cô vẫn ung dung ngồi ăn như không biết gì.
« Nói! » anh nắm chặt vai cô quát lớn
« Bỏ ra » cô tức giận hất tay anh ra.
« Là tôi mua cho cô ấy » từ xa một giọng nói quen thuộc bước vào.
« Tại...tại sao cậu lại ở đây » anh ngạc nhiên nhìn Bân.
« Cậu không cần biết...bây giờ cậu chỉ cần biết là cô ấy chỉ ăn đồ của tôi chứ không phải của cậu » Bân cười nhạt nhìn anh.
« Nhiều lời mau đem trái cây đến đây nếu anh không muốn ૮ɦếƭ » cô nhìn Bân chau mày khó chịu rồi liếc anh khiến anh tức sôi máu đi khỏi bệnh viện.
Thấy anh đi khỏi cô thở dài bỏ trái táo trên tay xuống.
« Em thật sự muốn diễn vở kịch này chứ? »
« Nhiều lời cứ làm theo kế hoạch là được...em sẽ trả lại những gì anh ta đã làm với em và gia đình em...anh ta hại chị em bị tai nạn xe khi đi dự đám cưới...em sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh ta » (Thật ra có lần cô nghe lén được người ta nói anh cho người tông vào xe của chị cô khiến chị cô không thể dự đám cưới để cưới được cô).
« Được, anh sẽ giúp em » Bân nhìn cô tỏ vẻ lo lắng và thấu cảm.
« Cám ơn anh, em nợ anh nhiều rồi » cô nhìn Bân cười nhẹ.

Novel79, 08/08/2024 08:18:59

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện