Cô giật mình đẩy anh ra cùng lúc mọi người đi vào đám con trai thì thích thú cười vang còn đám con gái thì mặt sầm lại nhìn cô với anh mắt gϊếŧ người. Cô vừa vui vừa ớn lạnh vừa lo sợ chạy ra ngoài. Thấy vậy vậy Nhật Nam chạy đến chỗ Lộc Hàm dùng tay đẩy đẩy tỏ ý trêu chọc.
« Này này cậu với cô ấy tiến triển đến đâu rồi yêu nhau lâu chưa? »
« Mới thôi, ừ thì nắm tay và hôn »
« oh, mới quen mà đã vậy rồi nhưng mà cậu cũng quá đáng thiệt đấy hại tụi mình đi xuống đấy không thấy ai mà còn bị la nữa »
« Thì ai bảo mấy cậu dễ lừa như vậy »
« Được rồi được rồi đúng là không nói lại cậu mà »
« Nhưng mà cậu làm vậy không sợ mấy đứa con gái kiếm chuyện với cô ấy sao? »
« Mấy cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu đúng không? » anh quay mặt sang đám con gái đang ngồi nói chuyện cười
Đám con gái thấy vậy cười khờ trả lời
« Đúng vậy, hề hề »
Một lúc sau Linh Nhi đi vào nhìn thấy đám con gái đang nhìn mình với ánh mắt ganh lẻ như muốn nghiền ૮ɦếƭ cô khiến cô sợ hãi cúi gầm mặt xuống lủi thủi đi vào chỗ ngồi
« Về rồi sao? Vợ đã đi đâu vậy? » anh lại chống cằm lên bàn mắt chớp chớp nhìn cô như muốn hút hồn cô vậy.
Cô thấy vậy nhìn đám con gái đang nhìn cô mà lạnh lùng trả lời.
« Rửa mặt »
« Vậy sao? Mà vợ ăn chưa? »
« Rồi » rõ ràng là bụng đang đói vì sợ đám con gái mà nói rối.
* ọt ọt * cô đỏ mặt ôm cái bụng đang kêu của mình. Anh thấy vậy cười rộn rã
« Rõ ràng là bụng đang đói mà còn làm bộ làm tịch, lừa được ai chứ không lừa được tôi đâu, đi chồng dẫn vợ đi ăn »
Nói xong anh đứng lên cầm tay cô lôi cô đi thì cô lạnh lùng hất tay anh đi
« Không cần lát tôi tự đi »
Anh thấy vậy như hiểu vấn đề liền lôi cô đi mặc cho cô cứ nói " Không cần..bỏ ra ". Đến căn tin anh kêu cô ngồi xuống rồi đi mua hộp mì xào mang tới kêu cô ăn.
« Ăn đi rồi ta nói chuyện »
« Không tôi tự mua được »
Anh tức giận đứng lên đập bàn hét làm cô và mọi người xung quanh đều giật mình hoảng hốt.
« Bây giờ cậu có ăn hay không? »
« Không »
« Có phải cậu vì đám người kia nên mới như vậy phải không? »
« Không phải »
« Rốt cuộc thì cậu phải lo sợ gì chứ? Bộ yêu tôi thì phải suốt ngày lo sợ người ta trách móc nói này nói nọ sao? »
Cô tức giận đứng lên hét vào mặt anh « Phải yêu cậu là một sai lầm suốt ngày phải lo sợ đám fan cậu kiếm chuyện với tôi sợ sau này tôi sẽ khó mà sót sợ một ngày nào đó cậu sẽ rời bỏ tôi đi theo người khác đẹp hơn tôi ốm hơn tôi chân dài tôi làm tôi chịu hết nổi rồi..chúng ta chia... »
Cô chưa kịp rứt câu thì đã bị anh khóa môi lại bằng một nụ hôn thật sâu rồi anh ôm trầm lấy cô.
« Từ giờ có tôi ở đây cậu không phải sợ ai cả, sau này nếu có người đẹp hơn cậu ốm hơn cậu chân dài hơn cậu thì mình vẫn chỉ yêu cậu mà thôi vì vậy hãy hứa với mình đừng bao giờ nói chia tay »
Chiều hôm sau tức ngày sinh nhật của mẹ Lộc Hàm anh gọi điện thoại cho cô kêu cô xuống lầu anh đang đợi cô ở dưới lầu nhà cô khiến cô rất vui vẻ cuống cuồng chọn quần áo và trang điểm thật đẹp để xuống gặp anh.
« Xuống rồi sao? » anh đỏ mặt nhìn cô hôm nay cô thật dễ thương khi mặc áo phông tay dài có nón hình con thỏ với chiếc váy xếp li màu hường phấn.
« Vào trong đi chúng ta xuất phát »
« Ừm »
Một lúc sau tại trung tâm thương mại lớn
« Chúng ta đến đây làm gì? »
« Mua cho cậu vài bộ y phục tới nay qua nhà tớ dự vũ hội mừng sinh nhật mẹ tớ »
« Sinh nhật bác gái sao? Tớ có cần chuẩn bị gì không? » cô ngạc nhiên thắc mắc hỏi anh
« Không cần đâu tớ đã chuẩn bị hết rồi cậu không cần lo » anh cười xoa đầu cô ân cần nói
« Ừm được »
« Cậu chủ lâu rồi không gặp » cô nhân viên chạy ra cúi đầu chào anh bởi đây là một trong những trung tâm mua sắm của nhà anh
« Lâu rồi không gặp làm phiền chị chọn cho cô ấy bộ y phục thích hợp »
« Được tiểu thư mời theo tôi »
Nói xong cô nhân viên dẫn cô vào chọn bộ y phục và giúp cô mặc nó.
Một lát sau cô bước ra với một chiếc váy dài màu tím rẽ ngôi giữa nhìn cô thật thật xinh đẹp và quyến rũ khiến anh không thể rời mắt khỏi cô được.
« Trông tớ thế nào? » cô xoay một vòng vui vẻ hỏi anh
« Rất đẹp » anh lại gần ôm lấy eo cô khẽ nâng cằm cô lên hôn cô một cái khiến cô đỏ cả mặt
« Làm phiền chị gói bộ này lại dùm em » anh quay sang cô nhân viên ân cần nói
« Được »
[...]
Sau nửa ngày đi mua sắm, đi spa làm đẹp cuối cùng cô cũng về đến nhà.
« Cậu vào nhà đi buổi tối tớ sẽ cho người đến đón »
« Được, cậu về đi »
Cô đợi cậu đi khỏi mới vào nhà chưa kịp vào thì đám con gái trong lớp tìm đến.
« Linh Nhi nói chuyện với cậu được không? » con đầu đàn giả tử tế nói chuyện với cô
« Các cậu sao lại ở đây? » cô sợ hãi lùi lại phía sau thì chúng bao vây xung quanh cô
« Tụi tao đến đây lẽ nào mày không biết? Mày tưởng rằng có Lộc Hàm bảo vệ là tụi tao sẽ không làm gì sao? Cái gì đây? Mày còn muốn đi dự sinh nhật của mẹ anh ấy sao? Mày nghĩ mày đủ tư cách? Đánh nó cho tao »
Cô ta lại gần P0'p cằm cô như muốn nghiền nát cô nói mấy lời không hay với cô rồi cô nhìn thấy túi đồ Lộc Hàm mua cho cô liền giật lấy lăng mạ cô và cho người đánh rồi cô lôi cô đi đến một nơi hẻo nhốt cô vào căn nhà hoang.
Lúc đó cô khóc rất nhiều cứ la hét xin tha nhưng họ đều mặc kệ. Trong căn nhà tối tăm đó cô rất lạnh rất sợ rất đau miệng thì cứ lẩm bẩm hai chữ " Lộc Hàm " rồi cô ngất lịm đi lúc nào không biết.
Một tiếng trước khi bắt đầu bữa tiệc như lời nói anh cho người đến đón cô nhưng không thấy cô xuống gõ cửa cũng không thấy ai trả lời vì lo sợ có chuyện gì chẳng lành nên anh vệ sĩ gọi điện cho anh.
« Thưa cậu chủ chúng tôi không thấy tiểu thư xuống gõ cửa cũng không thấy ai trả lời vậy bây giờ phải làm sao? »
« Cái gì? Anh thử tìm cách liên lạc cho mẹ cô ấy xem! Không được không được nói cho mẹ cô ấy mất công lo lắng! Tìm mọi cách để tìm ra cô ấy tốn bao nhiêu cũng được chỉ cần cô ấy bình an »
Anh nghe vậy đập bàn cuống cuồng lo sợ cô xảy ra chuyện gì liền yêu cầu anh vệ sĩ làm mọi cách để tìm cô ấy cho bằng được.
« Được tôi sẽ làm liền »
Nửa tiếng đồng hồ sau khách gần như đều đến đủ mọi người đều rất vui vẻ mong chờ chỉ có anh trong phòng cứ đi qua đi lại thất thỏm lại uống nước chờ tin thì anh vệ sĩ gọi cho anh.
« alô cậu chủ đã tìm thấy người »
« Ở đâu? »
« Chúng tôi đã chuyển cô ấy đến bệnh viện trung ương SJ »
« Được tôi sẽ đến ngay »
[...]
Mười phút sau anh đến nơi lo lắng chạy vào thì thấy cô đang nằm trên giường bệnh khắp người đầy vết bầm anh nhào đến ôm trầm lấy cô khóc sướt mướt thì cô đột nhiên ngọ nguậy
« Ưʍ..đau được rồi tớ không Sao rồi cậu bỏ tớ ra đi »
« Hu, rốt cuộc cậu cũng tỉnh làm mình sợ gần ૮ɦếƭ nhưng mà ai đã làm vậy với cậu? »
« Không biết » mặt cô tối sầm lại như không muốn nói ra
« Mấy giờ rồi? »
« 18h40 Sao vậy »
« Chúng ta nhanh tới bữa tiệc Đi không mẹ cậu lo »
Cô chuẩn bị ngồi dậy đi xuống thì bị anh cản lại.
« Cậu bị như vậy mà còn muốn đi dự tiệc sao? »
« Mình không sao mình đã khỏe hơn rồi mình muốn tham gia bữa tiệc » cô bĩu môi làm nũng với anh
« Được rồi được rồi nghe lời cậu » đúng là không chịu được cái tính cứng đầu của cậu mà ><
[...]
Một lúc sau tại bữa tiệc vừa bước chân xuống xe là cả đám phóng viên vây quanh cô và anh.
« Xin hỏi đây có phải bạn gái mà ngài từng đề cập đến không? »
« Đúng vậy »
« Xin hỏi vết bầm trên tay cô ấy là từ do đâu mà có? »
« À hôm nay cô ấy bị một số người nào đó tập kích hãm hại vừa mới xuất viện nên thân thể vẫn còn yếu hôm khác chúng ta phỏng vấn và như các vị đều biết ai đυ.ng vào người của tôi sẽ có kết cục rất bi thảm »
« Được được hôm khác chúng ta sẽ phỏng vấn »
[...]
Sau khi phỏng vấn xong anh và cô bước vào mọi thứ đều yên tĩnh 5 giây mọi người đều trầm trồ nhìn anh và cô. Hai người rất xứng đôi a~ trai tài gái sắc có khác mọi người đều cười khen ngợi anh nhưng đâu đó lại nhìn với ánh mắt gϊếŧ người.
« Khốn kiếp! Rõ ràng đã cho người đánh nó nhốt nó vào căn nhà hoang cách xa nơi này vậy tại sao nó lại ở đây? »
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.