Ngày hôm sau sau khi xảy ra vụ việc, cô không đến trường, anh cảm thấy rất hối hận và thấy có lỗi với cô, anh đã đi kiếm cô, kiếm cô rất lâu, rất lâu. Nếu bạn nhìn thấy có một bóng người nào đó chạy ra khỏi trường rồi đi lang thang giữa đường phố rầm mưa rãi nắng tìm người nào đó thì cái người đó chính là anh. Anh vừa đi vừa kêu tên cô, mặc cho những người xung quanh cứ la to, mặc cho những chiếc xe chạy nhanh khiến nước bắn tung toé vào người anh vì trời mưa lớn. Anh đi suốt cả ngày, từ sáng đến tối, cuối cùng anh mệt mỏi ngã xuống giữa đường nơi nhiều người qua lại. Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần đi, không khí bây giờ thật ồn ào, tiếng xe cấp cứu trộn lẫn tiếng người ồn ào bên đường và tiếng xe inh ỏi đang chờ được về nhà. Anh được đưa vào bệnh viện, trạng thái vẫn hôn mê, miệng thì cứ lẩm bẩm hai tiếng « Linh Nhi » thật khiến cho người ta đau lòng.
Hai ngày sau, Linh Nhi cũng chịu
đi học, cô vừa bước chân vào cổng trường thì đã nghe mọi người bàn tán về việc anh đang hông mê trong bệnh viện, cô lạnh lùng mặc kệ bước thẳng lên lớp. Chưa kịp bước vào lớp cô đã bị Liễu Trân kéo lên sân thượng. Liễu Trân quỳ xuống chân cô, cầu xin cô hãy tha thứ cho anh và hãy đến thăm anh.
« Xin lỗi cậu! Xin cậu hãy tha thứ cho anh ấy, chỉ vì anh ấy quá lo cho mình nên mới nói nặng lời như thế. Lúc đầu tụi mình chỉ đóng kịch để cậu nói ra cậu thích anh ấy. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tụi mình chỉ là anh em họ thôi. Bây giờ anh ấy đang hôn mê, bác sĩ nói hình như anh ấy không muốn tỉnh lại nên mới cứ nằm ngủ suốt. Anh ấy rất muốn xin lỗi cậu nên cả hai ngày liền không ăn không uống để đi tìm cậu. Vì vậy.... »
Cô nghe vậy rất ngạc nhiên, tìm rất đau nhưng cô lại lạnh lùng ngắt lời và từ chối đến thăm anh.
« Vậy sao? Vậy thì liên quan gì đến tôi? Tôi không quan tâm hiện giờ cậu ta có ra sao đã ૮ɦếƭ hay chưa vì vậy mong cậu đừng có đến tìm tôi, cũng vô ích thôi »
«...»
Nói xong cô quay lưng bước đi mặc cho Liễu Trân vẫn đang quỳ ngồi xuống khóc lóc.
Một giờ đêm tại bệnh viện:
« Mình lẻn vào đây liệu cô bị ai phát hiện không?...Chắc không sao đâu mình cải trang thế này lận mà » (áo đen, quần vải dài đen, áo khoác đen khẩu trang màu đen, xõa tóc không ai nhận ra cũng phải)
« Hình như là phòng này »
* cõn kẹt * tiếng cửa mở
« Hình như không có ai, vào thôi »
Cô đi vào nhẹ nhàng đến bên giường anh đang nằm, cô đặt giỏ hoa quả lên bàn, nhẹ nhàng kéo ghế lại ngồi. Cô chống cằm nhìn anh hồi lâu, rồi nghịch tay của anh.
« Hôm nay tớ đến không phải là để tha lỗi cho cậu mà là đến để nói chuyện với cậu. Tớ thích cậu nhưng tớ cũng ghét cậu, ghét cậu và Liễu Trân bày trò đùa giỡn tớ, ghét cậu lơ tớ, ghét cậu vì cậu ấy mà la mắng trách móc tớ, càng ghét cậu bỏ rơi tớ mà năm đây an nhàn nằm đây ngủ. Nhưng cậu cũng đừng quá đắc ý tớ vẫn sẽ không tha thứ cho cậu đến khi cậu tỉnh dậy vì vậy cậu hãy mau tỉnh dậy đi được không? »
Mỗi lời cô chót nói ra, tim cô càng siết lại khiến cô đau rát mà nước nước mắt thì cứ rơi tòng tã. Cô lo cho anh lắm chứ lo đến phát điên đến nỗi đêm hôm mò vào đây thăm anh. Cô đã khóc khóc rất lâu, khóc nhiều đến nỗi cô lăn ra ngủ khi nào cũng không biết.
Sáng hôm sau lúc 6h sáng:
« Ưm~ nằm lâu khiến mình khó chịu quá »
Anh vươn vai cảm thấy sảng khoái sau giấc ngủ dài. Rồi anh quay sang phía cô mỉm cười chống cằm nằm xuống ngắm, vuốt nhẹ đầu cô.
« Vẫn còn ở đây sao? Hôm qua vất vả cho cậu rồi, thật ra những gì cậu nói đêm qua mình đều nghe hết rồi, cậu đúng là ngốc thiệt đó, hì hì »
Cô cảm thấy khó chịu khi nghe ai đó nói thầm bên tai nên bật dậy, cô đυ.ng chúng đầu anh khiến anh đau nhói.
« Nè từ nhiên cậu ngồi dậy chi vậy? Hại đầu mình bị đau nè »
« Cậu tỉnh rồi sao? Vậy mình đi về đây »
Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị bước ra cửa thì đột nhiên có một lực kéo cô lại ngã nhào vào người anh.
« Cậu làm gì vậy? »
« Những lời hôm qua mình đều đã nghe hết rồi, bây giờ cậu hãy chịu trách nhiệm đi »
« Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì?
« Vì hôm qua cậu đã tỏ tình tớ nên từ giờ trở đi cậu là người của tớ »
« Không muốn »
Cô đẩy anh ra rồi anh lại kéo cô lại, lần này không phải là anh kéo cô lại để nói chuyện mà là anh kéo cô lại để đánh dấu chủ quyền lên môi cô.
« Tớ đã đánh dấu chủ quyền rồi từ giờ trở đi ai chạm vào cậu tớ sẽ phạt cậu »
Cô đỏ mặt đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài, vừa chạy cô vừa nói lớn.
« Tớ sẽ không tha thứ cho cậu »
Anh ở trong phòng nghe vậy thích thú cười lớn tỏ vẻ mãn nguyện.
« haha...cô ấy đúng là thú vị mà...môi cô ấy thật nhỏ thật mịn còn có vị dâu, thật đã à »
Ngày hôm sau anh suất viện vừa bước chân ra khỏi cửa bệnh viện thì một đống fan và nhà báo ùa đến chỗ nhau.
« Xin chào nghe nói là anh vì đi kiếm một cô gái nên rầm mưa rãi nắng đến kiệt sức mà ngất xỉu đúng không ạ? »
« Đúng vậy »
« Xin mạng phép hỏi cô gái nào mà may mắn đến vậy? »
« Chuyện này tôi sẽ tiết lộ với mọi người vào sinh nhật ngày mai của mẹ tôi »
« Phải chăng đó là bạn gái của anh? »
« Đúng vậy, kể từ tối qua thì chúng tôi chính thức yêu nhau »
« Tối qua? Xin mạng phép hỏi tối qua đã xảy ra chuyện gì? »
« Phì, cô ấy nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng bệnh của tôi, giả bộ ngồi nghịch tay tôi rồi tỏ tình tôi, cô ấy còn nói " nếu cậu không tỉnh lại tớ sẽ hận cậu cả đời ". Mà từ lúc cô ấy lẻn vào là tôi đã tỉnh rồi, chỉ là giả bộ ngủ thôi, thế mà cô ấy còn...hihi ngốc ૮ɦếƭ được »
« Có vẻ là một mối tình đẹp nhưng anh phải giải thích thế nào với fan đây? »
« Với fan thì tôi không cần phải giải thích bởi vì tôi nghĩ họ sẽ hiểu cho tôi với lại dù có người yêu thì tôi vẫn rất yêu fan của mình »
[...]
Phỏng vấn kết thúc anh lên xe về nhà tắm rửa thay quần áo rồi đến thẳng trường vào lớp đợi cô. Khi cô đến cô thấy anh ngồi đó chống cằm lên bàn mắt chớp chớp nhìn cô khiến cô ớn lạnh.
« Cậu đang làm gì vậy? »
« Vợ mới tới »
Nghe anh nói cô hốt hoảng lấy tay bịt miệng anh lại tỏ vẻ khó chịu
« Cậu nói gì vậy hả? Để người khác nghe thấy hiểu lầm thì sao? »
Anh thấy vậy lấy tay cô ra, vui vẻ tiếp tục trêu chọc cô.
« Không phải hôm qua đã ngủ chung rồi sao với lại người ta đã đánh giấu chủ quyền rồi bây giờ không phải vợ chồng thì là gì! Vợ nói vậy chồng ứ chịu đâu »
Lời anh nói ra khiến mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm cô và anh khiến cô cảm thấy như có hàng chục con dao sắc bén đang muốn xé xác cô thành trăm mảnh, cô liền bịt chặt miệng anh lại để cho anh không nói bậy nữa. Rồi cô ghé sát xuống anh giả cười cầu xin
« Đại ca ơi xin cậu đừng nói nữa, cậu mà nói nữa thì mình sẽ không sống xót khỏi ngày hôm nay đâu »
« Được thôi nhưng mà cậu phải hôn thì mình mới khóa miệng không nói lung tung »
« Đại ca ơi tha cho tớ đi tớ không... »
Cô chưa kịp rứt câu thì anh mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô
« Vợ yêu... »
Cô cảm thấy ớn lạnh nhanh chóng bịt miệng anh lại suy nghĩ một lúc rồi đồng ý với anh. Bởi vì cái tính ngang bướng của anh nếu cô không chấp nhận thì chắc chắn cô sẽ ૮ɦếƭ thảm
« Được rồi nhưng đại ca à, có thể đổi địa điểm không chỗ này nhiều người lắm »
Anh nhìn xung quanh thấy cũng khá nhiều người nên bạn nghĩ ra một kế là nói với mọi người rằng cô đang ở dưới phòng thể dục kiếm, không ngờ lời nói xạo của anh mọi người lại tin răm rắp. Khi mọi người đi hết anh mỉm cười ranh mãnh nhìn cô
« Đi hết rồi »
Cô thấy vậy ngạc nhiên ung dung đáp ứng nhu cầu của anh, cô hôn nhẹ lên má anh anh thấy vậy chưa hài lòng liền ôm chặt cô.
« Cậu làm gì vậy? Mình đã hôn rồi còn gì? »
« Nhưng mình thấy chưa đủ »
Cô nghe vậy hoảng hốt la toáng lên đẩy anh ra
« Buông ra buông... »
Chưa kịp rứt câu cô đã bị anh khóa miệng lại nụ hôn thật ngọt thật nồng thật sâu khiến cô không chống cự được mà nghe theo khiến cho mọi người đi vào đều mở to mắt há mồm ngạc nhiên.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.