Nghe anh ta nói vậy, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi ngẩng mặt lên nghiêm túc nói:
_ Anh đùa em đấy à, em không thích đùa như vậy đâu. Em vào đây mục đích là uống R*ợ*u giải khuây chứ không phải vào đây để kiếm đại gia. Hai tháng qua em đã coi anh là người bạn bè thân thiết, trải lòng với anh cũng không ít chuyện vậy nên em mong anh tôn trọng em. Nếu anh muốn tiếp cận em chỉ để với mục đích " chăn rau" thì em xin lỗi, anh nhầm người rồi.
Nói xong, tôi đùng đùng đứng dậy định bỏ về nhưng đã bị anh ta nhanh tay kéo lại, anh ta cười cười rồi nói:
_ Anh xin lỗi, anh chỉ muốn đùa chút thôi không ngờ em lại phản ứng dữ dội vậy. Thôi em ngồi xuống đi, mình uống R*ợ*u tiếp.
Tôi gạt tay tên Vĩnh ra rồi bảo:
_ Thôi hôm nay em mất hứng rồi, em về đây.
Tôi tiến đến quầy lễ tân thanh toán tiền rồi bỏ về. Nhưng hôm nay tôi không muốn về nhà, tôi muốn đến thăm Quốc Uy, tôi muốn được ngồi tâm sự cùng anh, muốn được uống R*ợ*u cùng anh và muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh.
Tôi nhờ bác tài xế dừng ở một quán ăn đêm ven đường để mua một chai R*ợ*u ngô, vì lúc này đã muộn, các quán R*ợ*u đã đóng cửa nên tôi chỉ có thể mua R*ợ*u ở quán ăn đêm mà thôi. Sau đó tôi bảo bác tài xế:
_ Bác làm ơn đưa cháu đến nghĩa trang với ạ.
Bác tài xế nghe tôi nói vậy liền giật mình nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt bác nhìn tôi lạ lắm, bác hỏi:
_ Đêm rồi cháu còn đến nghĩa trang làm gì?
Tôi nở nụ cười buồn đáp:
_ Cháu đến thăm chồng sắp cưới của cháu ạ.
Bác tài xế nghe xong liền hiểu ra vấn đề, bác thương cảm nhìn tôi, bác nói:
_ Muốn thăm thì để sáng mai rồi thăm chứ giờ đêm hôm thế này rồi, đến đó cháu không thấy sợ à?
Tôi lắc đầu:
_ Có chồng cháu ở đó rồi mà cháu không thấy sợ.
Bác tài xế chỉ còn biết lắc đầu bất lực, bác lái xe đưa tôi đến nghĩa trang. Tôi trả tiền rồi chào tạm biệt bác, sau đó từ từ lẫm lũi tiến đến bên ngôi mộ của anh. Hình ảnh anh trên bia mộ vẫn đẹp trai, tuấn tú như ngày nào, tôi đưa tay sờ lên tấm ảnh đó từng chút từng chút một. Tôi mở nắp chai R*ợ*u đổ lên phần mộ của anh, tôi nghẹn ngào:
_ Ở dưới đấy chắc anh lạnh lắm nhỉ? Để em ôm anh nhé….
Tôi ôm lấy phần mộ của anh, rồi tựa đầu xuống thủ thỉ:
_ Dạo này em thành con sâu R*ợ*u mất rồi, anh còn nhớ ngày trước anh hứa sẽ nuôi em uống R*ợ*u cả đời không, vậy mà anh còn chưa kịp thực hiện lời hứa, người ta đã ςướק anh đi mất rồi…..
_ Sao anh đi là đi luôn vậy, tại sao anh không về gặp em lần cuối chứ, em nhớ anh nhiều lắm anh biết không?
_ À mà anh ơi, em mặc thử chiếc váy cưới rồi, đẹp lắm anh ạ, tiếc là anh chẳng được nhìn thấy….
_ Em suy nghĩ kĩ rồi, cuộc đời em chỉ trọn vẹn và hoàn hảo khi có anh thôi, vậy nên em hẹn anh mùa hoa nở mình gặp lại nhau nhé…..
Nói ra được những lời này với anh, trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tôi tâm sự với anh thêm vài câu chuyện nữa rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, khi nghe thấy có tiếng người gọi, tôi bỗng giật mình tỉnh dậy. Ngẩng mặt lên nhìn thì ra là bác lao công, tôi vội đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi lắp bắp:
_ Cháu…. chào bác ạ.
Bác nhìn tôi một lượt rồi hỏi:
_ Đêm qua cháu ngủ ở đây à.
_ Dạ…. Vâng.
_ Cháu là người yêu của cậu thanh niên này à?
_ Dạ.
_ Ừ. Thôi về đi cháu, từ nay đừng ra đây ngủ nữa, người đi cũng đã đi rồi, người ở lại hãy sống cho thật tốt.
_ Vâng. Cháu cảm ơn bác.
Tôi tạm biệt bác lao công rồi ra ngoài bắt taxi, về đến nhà tôi thay bộ quần áo khác rồi vội đến công ty luôn. Đến buổi chiều, bác Trường gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện, bác hỏi:
_ Sao rồi? Mọi chuyện đều thuận lợi cả chứ.
_ Dạ. Vẫn đang đi theo đúng kế hoạch bác ạ, mà hôm qua cháu đã nói cháu là nhân viên của công ty Quốc Trường, anh ta có chút nghi ngờ thì phải, nhưng chỉ một chút thôi ạ.
_ Ừ. Bác đang có một kế hoạch cho con đây, sau vụ này chắc chắn hắn ta sẽ hoàn toàn tin tưởng con.
_ Kế hoạch gì vậy bác?
_ Công ty Vĩnh Tường đang thiếu trầm trọng nguyên liệu gỗ, hiện đang có một rừng cây trong tỉnh đang thông báo bán đấu giá, mà thường thì những cuộc đấu giá như thế này thì chẳng một công ty nào có thể qua mặt được Quốc Trường cả. Nhưng lần này bác muốn con giúp Vĩnh Tường mua được rừng cây đó.
_ Bằng cách nào vậy ạ?
_ Hình thức đấu giá lần này vẫn như mọi lần, vẫn là bỏ phiếu kín trực tiếp tại cuộc đấu giá, và người có mức giá trả cao nhất là người trúng đấu giá. Lần này bác muốn con làm lộ thông tin, lộ mức giá đấu giá của công ty cho tên Vĩnh đó biết, bác chấp nhận đổi rừng cây đó để lấy được lòng tin của hắn.
_ Dạ. Con hiểu rồi ạ.
Theo đúng như kế hoạch của bác Trường thì tối hôm đó, tôi lấy bản photo thông tin đấu gía cho vào chiếc túi xách, rồi vẫn mặc nguyên bộ đồ đi làm phi đến quán bar, trước khi vào quán bar tôi còn cố tình làm xù mái tóc của mình lên để cho thật giống với một người bận rộn. Tôi bơ phờ bước vào quán, gọi một chai R*ợ*u vang đỏ ra uống, thế nhưng hôm nay tôi chưa nhìn thấy tên Vĩnh đến. Tôi ngồi uống nhâm nhi ly R*ợ*u để chờ hắn đến nhưng vẫn không thấy đâu, ngồi đợi thêm tầm 30 phút nữa không thấy hắn đến nên tôi bèn đứng dậy ra về, vừa định ra quầy tính tiền thì tôi chạm mặt ngay cô người mẫu Hoàng Khanh. Tôi cứ nghĩ cô ta sẽ không nhận ra tôi trong bộ dạng này đâu nên tôi thản nhiên lướt qua cô ta, nhưng thật không thể ngờ rằng, cô ta vẫn nhận ra tôi, cô ta nắm tóc tôi kéo lại rồi cười hả hê:
_ Mày đang giả vờ không nhận ra tao đấy à…. nhưng tao thì nhớ rất rõ cái bản mặt mày. Hôm nay tao phải trả hết nỗi nhục nhã trước đây cho mày nhỉ?
Vừa nói cô ta vừa nắm tóc tôi lôi đi, tôi đau đớn nhăn mặt lại, cố gỡ tay cô ta ra nhưng không thể được. Lần này tôi biết chắc mình tiêu đời với cô ta rồi, sẽ chẳng còn ai đến cứu tôi nữa đâu. Tôi mệt mỏi bỏ mặc cho cô ta kéo tôi đi, tôi thều thào:
_ Cô Gi*t ૮ɦếƭ tôi đi…..
_ Quốc Uy ૮ɦếƭ rồi nên mày cũng muốn ૮ɦếƭ theo à, nhưng tao đâu có ng.u, Gi*t mày để tao phải vào tù bóc lịch à, thay vì Gi*t mày thì tao muốn làm nhục mày hơn……
Cô ta nở một nụ cười thâm hiểm, sau đó cô ta ném tôi vào trong một căn phòng rồi hất mặt nói với những người đàn ông trong đó:
_ Hàng mới đó các anh, chúc đêm nay các anh được vui vẻ nhé, và nhớ trả công cho em hậu hĩnh là được…..
Tôi nhìn những người đàn ông đang *** phì phèo trong căn phòng mà sợ hãi, tôi thà ૮ɦếƭ chứ không muốn những tên kia ***ng vào người mình. Tôi mím chặt môi rồi đứng bật dậy cầm một chai bia lên đập xuống bàn, sau đó lấy mảnh vỡ của chai bia dí vào cổ mình, giọng tôi đanh lại:
_ Nếu hôm nay ai dám ***ng vào người tôi thì tôi sẽ ૮ɦếƭ cho các người coi, tôi cũng không còn thiết tha cái mạng sống này nữa rồi…..
Mấy người đàn ông ngồi trong căn phòng thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy liền tỏ vẻ ngao ngán, không còn hứng thú. Một người đàn ông dập *** trên tay rồi quay qua nhìn Hoàng Khanh, ông ta khó chịu:
_ Nó đã không muốn phục vụ thì cô lôi nó vào đây làm gì, kéo nó ra rồi kiếm vài đứa chân dài vào đây cho tôi. Đừng có làm tôi mất hứng thêm nữa…..
_ Vâng ạ….
Nghe câu nói đó của ông khách, tôi khẽ thở phào trong lòng. Hoàng Khanh thì tức tím mặt, cô ta lôi tôi ra ngoài, rồi ráng cho tôi vài phát tát lên mặt vì tội đã làm phật ý khách hàng của cô ta, cô ta dồn hết sự căm phẫn, tức tối lên những phát tát đó, những cú vả mạnh đến nỗi khiến khóe miệng tôi bật máu. Tôi mím chặt môi chịu đựng chứ không phản kháng lại, vì tôi biết nếu tôi phản kháng lại sẽ càng làm cho cô ta điên tiết hơn, mà trong quán bar này toàn là người của cô ta, sao tôi có thể đấu lại được, vậy nên tôi bỏ mặc cho cô ta hả giận lên người tôi. Cô ta gầm lên:
_ Quốc Uy ૮ɦếƭ rồi, giờ xem còn ai bảo vệ được mày nữa không, hồi đó mày huênh hoang lắm cơ mà, mày dám vênh mặt lên nhìn tao cơ mà, sao giờ lại thảm hại thế này…..
Dường như tát thôi cũng chưa đủ để cô ta hả giận thì phải, cô ta lấy một con dao tem trong túi xách ra rồi nói tiếp:
_ Lần trước làm hụt thì lần này sẽ làm lại nhé…..
Dứt lời, cô ta đưa con dao tem lên định rạch lên khuôn mặt tôi thì bất ngờ có tiếng nói vang lên:
_ Hoàng Khanh, em thôi đi, bỏ con dao xuống…..
Lúc này, tôi với Hoàng Khanh cùng ngẩng mặt lên nhìn, tên Vĩnh tiến lại rồi kéo tôi thoát khỏi bàn tay của Hoàng Khanh, anh ta nói:
_ Tuệ Nghi là bạn của anh.
Hoàng Khanh sửng sốt nhìn tên Vĩnh, cô ta chỉ tay vào tôi rồi lắp bắp:
_ Sao cơ??? Con ả này là bạn anh á.
_ Ừ.
_ Anh Vĩnh à, anh có biết nó trước đây là bồ của Quốc Uy không??? Người mà không đội trời chung với anh đấy, vậy mà giờ anh lại định xài lại hàng của hắn ta?
Nghe đến đây, tên Vĩnh có chút khựng lại, ánh mắt hắn quay qua nhìn tôi như muốn tìm kiếm câu trả lời. Tôi lúc này chỉ biết cúi mặt xuống chứ chẳng biết phải giải thích sao. Thấy tôi im lặng, hắn thở dài rồi nhấn mạnh lại với Hoàng Khanh một lần nữa:
_ Chúng tôi là bạn bè.
Nói rồi, anh ta kéo tôi lại một góc rồi đưa ly R*ợ*u cho tôi. Lúc này, đầu óc tôi mới hoạt động trở lại, tôi uống ừng ực hết mấy ly R*ợ*u sau đó mới ngà ngà lên tiếng:
_ Cô Hoàng Khanh này đúng là không có mắt nhìn người, giám đốc Quốc Uy ấy hả, anh ta kiêu ngạo giống y như bố của anh ta, tiêu chuẩn chọn người của anh ta rất rất là cao, một đứa chân ngắn như tôi làm sao có thể lọt vào mắt anh ta được chứ, đúng không anh???
Tên Vĩnh nhìn ly R*ợ*u trên tay nhàn nhạt đáp:
_ Ờ. Nhìn em cũng không phải gu của hắn ta…..
_ Em ghét hắn ta còn chẳng hết, tính khí anh ta quả thực rất khó chịu. Bình thường anh ta vui vẻ không sao, nhưng những lúc anh ta bị stress là đám nhân viên như bọn em lãnh đủ.
Hôm nay không hiểu sao tên Vĩnh này có vẻ gì đó rất trầm tư, không hào sảng như mọi khi. Anh ta ngồi lặng lẽ uống hết ly R*ợ*u này tới ly R*ợ*u khác, có khi nào nghe thấy tôi nhắc tên Quốc Uy nên anh ta thấy chột dạ chăng?
Thấy anh ta không nói gì nên tôi cũng chỉ ngồi im lặng uống R*ợ*u, buổi tối hôm nay cả hai chúng tôi đã uống khá nhiều. Lúc sau, tôi mở túi xách ra giả vờ làm rơi bản thông tin đấu giá xuống đất, nhưng khi anh ta vừa nhìn thấy bản photo đó thì tôi liền nhanh tay cất vào túi xách.
Anh ta hỏi:
_ Em đang phụ trách về mảng đấu giá à?
Tôi gật đầu rồi lại đưa ly R*ợ*u lên uống cạn, tôi giả vờ say nói:
_ Đúng thế, hôm nay em phải làm việc 16 tiếng đồng hồ đó, vậy mà sếp em chưa hài lòng…
_ Ừ. Nhìn thấy em vẫn mặc bộ đồ đi làm đến đây là anh biết rồi. Mà Tuệ Nghi này…
_ Dạ……..
_ Hay em về làm trợ lý cho anh đi.
Tôi cười khẽ rồi lắc đầu:
_ Em với anh chỉ nên làm bạn vẫn hơn. Mà em nghe nói công ty anh đang thiếu gỗ phải không?
Anh ta trầm trầm:
_ Ừ. Nếu đợt này không đấu giá được rừng cây đó thì chắc có lẽ công ty phải dừng sản xuất một số sản phẩm, việc kinh doanh sẽ bị đình trệ.
_ Vậy sao??? Chắc anh áp lực lắm…..
Anh ta nở một nụ cười nhạt:
_ Quốc Trường từ trước đến giờ vẫn rất mạnh, công ty anh khó mà cạnh tranh được, chưa kể sau vụ Quốc Uy ૮ɦếƭ, bên đó đang nghi ngờ rằng công ty anh chính là hung thủ. Chắc em cũng biết chuyện này chứ.
Tôi gật đầu:
_ Em biết. Trước đây chưa gặp anh em cũng nghĩ vậy nhưng sau khi tiếp xúc rồi thì em tin tưởng anh không phải là loại người như thế.
Vừa nói tôi vừa lén nhìn sắc mặt anh ta để dò xét, thật sự lúc này tôi đang rất nóng lòng muốn nghe câu trả lời của anh ta. Thật ra thì suốt thời gian tôi làm bạn cùng anh ta, cảm thấy anh ta cũng không hẳn là một người xấu như những gì người ta đồn thổi. Chỉ có điều, vụ *** đó quá bài bản, mà người bình thường thì sẽ không bao giờ làm được như vậy, chỉ có thể là một thế lực rất mạnh mới làm được. Mà thế lực đó không ai khác là công ty Vĩnh Tường.
Thế nhưng anh ta lại hỏi tôi một câu khiến tôi phải suy nghĩ:
_ Nếu anh nói anh không phải là hung thủ Gi*t Quốc Uy thì em có tin không?
Tôi lắc lắc ly R*ợ*u trên tay, ngồi trầm tư một chút, lát sau tôi mới lên tiếng:
_ Anh là bạn em mà, tất nhiên là em tin anh rồi…..
_ Cảm ơn em…..
Nói đến đây, tự nhiên anh ta kéo tôi lại gần rồi lè nhè nói nhỏ vào tai tôi:
_ Anh biết hung thủ là ai? Là một người chắc có lẽ không ai có thể ngờ đến được. Tưởng xa nhưng lại hóa ra gần……
Nghe anh ta nói đến đây, tự nhiên gai ốc trên người tôi nổi lên, tôi biết lúc này anh ta đã ngà ngà say rồi nên không còn kiểm soát được câu nói của mình nữa, nhưng tôi cũng không dám hỏi sâu, sợ lại khiến anh ta nghi ngờ, tôi chỉ thốt lên:
_ Thật sao? Điều anh nói là sự thật sao?
Anh ta gật đầu chắc nịch:
_ Đúng vậy. Là sự thật….. nhưng mà tuy tôi không phải là hung thủ nhưng tôi có chút dính líu…
Anh ta lúc này đã say quá rồi, chỉ nói được đến đây anh ta bỗng gục đầu xuống bàn bất tỉnh, tôi thở dài tiếc hùi hụi, chỉ còn chút xíu nữa thôi là tôi có thể biết được người đứng sau vụ án *** là ai rồi. Nếu không phải là anh ta thì là ai đây chứ? Tưởng xa nhưng hóa ra gần, ý anh ta là sao đây?
Nhưng tôi đã kiên nhẫn đến bước này rồi thì kiễn nhẫn thêm một thời gian nữa cũng chẳng sao. Tôi đặt bàn photo thông tin đấu giá lên bàn rồi viết vài chữ để lại:
_ Có lẽ công ty anh cần rừng gỗ này hơn, chúc buổi đấu giá thành công.
Nhờ tôi tiết lộ thông tin mà công ty Vĩnh Tường đã thắng buổi đấu giá rừng gỗ. Sau buổi gặp mặt hôm đó, nửa tháng sau tôi mới đến quán bar, nhìn thấy tôi bước vào quán, Vĩnh mừng rỡ gọi:
_ Tuệ Nghi……
Tôi tiến lại chỗ Vĩnh đang ngồi rồi sau đó bày ra vẻ mặt buồn chán, tôi nói:
_ Chúc mừng công ty anh nhé.
_ Cũng là nhờ có em giúp không thì sao anh có thể cạnh tranh được với Quốc Trường. Cảm ơn em…..
Tôi thở dài:
_ Em đã phạm vào đạo đức nghề nghiệp rồi, nhưng nếu để chọn lại em vẫn muốn giúp anh.
_ Từ giờ em sẽ là người bạn anh trân quý nhất, em muốn gì hay thích gì cứ nói, anh sẽ mua cho em….
Tôi bật cười:
_ Bạn bè muốn giúp nhau thôi mà, em cũng phải cảm ơn anh thời gian qua đã luôn ở đây uống R*ợ*u cùng em.
_ Vậy nâng ly lên cho tình bạn của chúng ta nào…
Vụ đấu giá thành công đã giúp công ty của anh ta vực dậy nên hôm nay anh ta vui vẻ lắm. Anh ta lại bắt đầu nói chuyện hào sảng như mọi khi, tôi thì chỉ ngồi khẽ cười nhạt. Một lúc sau, vì uống nhiều R*ợ*u quá nên tôi xin phép vào nhà vệ sinh, vừa đi đến khu nhà vệ sinh, tôi thấy có người lướt qua người tôi rồi đi vượt lên phía trước, bình thường tôi cũng chẳng để ý gì đâu nhưng khi ngửi thấy mùi hương thoáng quá trên người đó tỏa ra, tôi khẽ giật mình nhìn lên, bóng dáng đang ở phía trước tôi kia quả thực rất quen thuộc, tự dưng trong lòng tôi lóe lên một tia hy vọng, tôi buột miệng gọi:
_ Quốc Uy…..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.