Chương 24

Bởi Vì Có Anh

Uyển Nguyệt 07/08/2024 03:13:19

Mọi người trong đoàn ai cũng đã về phòng đi tắm hết, hành lang tầng tám lúc này chẳng có lấy một bóng người. Anh ta ôm chặt lấy tôi rồi kéo về căn phòng của anh ta gần đó, sức lực của anh ta rất lớn, tôi đã cố gắng phản kháng nhưng đều vô ích.
Anh ta lôi được tôi vào trong phòng thì liền đóng sầm cửa lại, không thể phản kháng lại được, tôi cố hét lên thật to để Quốc Uy nghe thấy nhưng anh ta đã nhanh chóng lấy chiếc khăn nhét vào miệng tôi, sau đó anh ta còn lấy ra một sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn ở trong balo ra trói chặt chân tay tôi lại.
Ánh mắt thèm thuồng của anh ta nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi khiến tôi cảm thấy kinh tởm. Nhưng lúc này tôi đâu có thể làm gì được, chân tay đã bị trói, miệng đã bị bịt lại, tôi chỉ còn biết cầu nguyện mong sao Quốc Uy sẽ sớm tìm được thấy tôi.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của tôi, anh ta hả hê lắm, anh ta nở một nụ cười sảng khoái. Sau đó anh ta thích thú đưa đưa ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt tôi, rồi dần dần trượt xuống cổ và dừng lại ở cúc áo đầu tiên. Thế nhưng anh ta không cởi ra ngay mà mà cúi mặt xuống ghé sát tai tôi nói:
_ Anh sẽ làm cho em không thể nào quên anh được.
Nói rồi, anh ta mạnh bạo xé rách chiếc áo trên người tôi đang mặc , những chiếc cúc bị bung ra rơi xuống đất kêu tách tách, để lộ một khoảng da thịt trước mặt anh ta. Trong lòng tôi lúc này vừa căm phẫn lại vừa thấy nhục nhã, những giọt nước mắt thay phiên nhau rơi xuống ướt đẫm chiếc gối trắng.
Tôi chán ghét quay mặt đi không muốn nhìn thấy gương mặt bỉ ổi của anh nữa, cuộc đời tôi đã bị anh ta phá hỏng rồi. Trước đây tôi vốn dĩ đã không xứng với Quốc Uy, bây giờ lại càng không, tôi đau đớn nhắm chặt mắt lại để mặc cho anh ta ђàภђ ђạ, dày vò thân xác tôi.
Thế nhưng vào thời điểm tôi tuyệt vọng nhất, thì cánh cửa phòng bất ngờ bật mở. Quốc Uy khuôn mặt tràn đầy sát khí bước vào, nhìn thấy tôi đang không một mảnh vải nằm trên giường, ánh mắt anh trong phút chốc tối sầm lại, anh vội vã tiến lại cởi trói cho tôi, sau đó lấy chiếc chăn mỏng quấn lên người tôi.
Anh không nói gì cả, chỉ lừ lừ bế tôi ra khỏi phòng, khi ra đến cửa thì tôi thấy cả nhóm thanh niên đã đứng sẵn ở đó, anh ra lệnh:
_ Đưa tên đó sang phòng anh để chờ xử lý.
_ Dạ.
Anh bế tôi về phòng rồi lặng lẽ đưa tôi vào nhà tắm gột rửa tất cả những giơ bẩn trên người tôi. Tôi không dám nhìn vào mặt anh, không dám đối diện với anh, tôi gạt tay anh ra rồi nghẹn ngào nói:
_ Anh đừng chạm vào người em, sẽ làm bẩn tay anh đấy. Em xin lỗi em đã không còn xứng với anh.
Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được những từ ấy, trái tim như vỡ vụn, tôi đau đớn lấy chai sữa tắm đổ hết lên người, tôi điên loạn dùng khăn chà mạnh lên cơ thể để gột rửa dấu vết mà bàn tay Sơn để lại.
Cơ thể tôi đã đỏ ửng lên nhưng tôi không cảm nhận được một chút đau đớn nào cả, thấy tôi đang dần mất kiểm soát, anh liền giữ chặt tay tôi lại rồi gắt lên:
_ Đừng tự làm bản thân mình đau nữa, xin em đấy. Anh đã nói rồi trong tình yêu không có chuyện xứng đáng hay là không, chỉ biết rằng anh yêu em thế thôi.
Nói rồi, anh cầm vòi nước xả lên người tôi cho sạch xà bông, sau đó anh quấn khăn lên người tôi rồi bế tôi lên giường. Anh đặt tôi nằm lên đù* anh rồi sấy khô tóc cho tôi, ngón tay thon dài của anh luồn vào từng sợi tóc của tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Từng cử chỉ, từng hành động ân cần của anh đã xoa dịu tôi phần nào, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn chất chứa một nỗi mặc cảm, tôi bảo với anh:
_ Anh ta đã nhìn thấy hết cơ thể em rồi.
Anh xoa đầu tôi an ủi:
_ Anh không quan tâm, chỉ cần biết giờ đây em vẫn đang an toàn nằm trong tay anh, vậy là đủ.
Anh không quan tâm nhưng tôi thì lại rất quan tâm, sự bao dung của anh làm lòng tôi càng cảm thấy nặng nề. Tôi nằm yên lặng trong lòng anh rất lâu, lúc sau anh mới nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, anh nói:
_ Em nghỉ ngơi đi, anh sang phòng xử lí tên Sơn.
_ Em muốn đi cùng anh.
_ Được.
Anh đỡ tôi ngồi dậy rồi lấy cho tôi một bộ quần áo để tôi mặc vào, sau đó anh nắm chặt tay tôi đi tới phòng của anh, nơi mà tên Sơn đang bị nhóm thanh niên giữ ở đó.
Nhìn thấy tôi và anh nắm tay nhau bước vào, khuôn mặt Sơn bỗng chốc trở nên đen kịt, anh ta dường như đã nhận ra Quốc Uy, anh ta " À" lên một tiếng rồi nhìn tôi căm phẫn nói:
_ Đây chẳng phải là người đàn ông đi cùng em vào quán cà phê hôm đó hay sao. Hóa ra em đã lên kế hoạch để trả thù anh, được lắm, anh đã quá coi thường em rồi.
Quốc Uy vẫn lặng thinh, anh ngồi xuống ghế vắt chéo chân rồi đốt một *** chậm rãi hút một hơi, trên gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào cả. Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, tên Sơn quỳ dưới sàn nhà thỉnh thoảng lấm lét quan sát sắc mặt của Quốc Uy, sau đó lại nhìn qua tôi, ánh mắt như muốn van xin. Thế nhưng bây giờ tôi làm sao còn đủ sự bao dung cho anh ta nữa, hết lần này đến lần khác anh ta tìm cách hãm hại tôi, tôi hận anh ta còn chẳng hết, vậy nên tôi để cho Quốc Uy tùy ý hành xử.
Thưởng thức xong điều thuốc trên tay, anh dụi tắt ***, sau đó ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Sơn, anh ra lệnh:
_ Tát….
Chỉ cần một câu nói đó của anh thôi, hai người thanh niên đứng lên trước mặt Sơn, thẳng tay tát vào mặt anh ta, những tiếng bôm bốp vang lên không ngừng. Khi thấy mặt Sơn đã đỏ ửng và hằn những ngón tay trên mặt, Quốc Uy mới ra lệnh dừng lại.
Sơn choáng váng ôm mặt gào lên:
_ Sau chuyến đi lần này, tôi sẽ kiện các người về tội hành hung hướng dẫn viên du lịch.
Quốc Uy cười khẩy, anh uống một ngụm nước rồi chậm rãi:
_ Vậy à. Nếu thế thì tôi cũng phải tố giác anh vài tội mới được..
_ Tội gì? Tôi chẳng có tội gì cả…
_ Quấy rối T*nh d*c này, ăn chặn tiền vé tham quan của trẻ em và người già, trốn vé ở khu du lịch, rút ruột tour, ngần ấy tội đã đủ để anh mất nghiệp chưa.
Khuôn mặt Sơn lúc này đã tái mét không còn một giọt máu, tay chân bắt đầu run lên lẩy bẩy, anh ta lê gối lại gần Quốc Uy rồi ôm lấy chân anh van nài:
_ Xin anh, xin anh tha cho tôi một con đường sống, từ nay tôi sẽ không dám động đến Tuệ Nghi nữa đâu, xin anh……
_ Tôi cũng không phải là loại người nhẫn tâm đến mức sẽ dồn người người khác vào ngõ cụt, tôi sẽ vẫn để cho anh một con đường sống, thế nhưng những gì anh đã làm với Tuệ Nghi tôi sẽ trả cho anh bằng sạch….
Sơn ngước đôi mắt sợ hãi lên nhìn Quốc Uy rồi lắp bắp:
_ Anh….. anh tính làm gì tôi.
Quốc Uy gọi cậu Long lại rồi ghé vào tai nói nhỏ điều gì đó, sau đó Sơn bị nhóm thanh niên lôi đi. Lúc này trong phòng chỉ còn lại anh và tôi, tôi nhìn anh khẽ hỏi:
_ Anh định làm gì Sơn vậy?
Quốc Uy vòng tay ra bế tôi ngồi lên đù* anh, anh thì thầm:
_ À anh nhờ cậu Long thuê mấy người đồng tính đến để phục vụ tên Sơn tối nay.
Tôi nghe xong liền thất kinh kêu lên:
_ Đến mức ấy cơ ạ….
Anh gật đầu:
_ Ai bảo hắn ta dám làm tổn thương người yêu anh…
Nói đến đây, Quốc Uy đột nhiên ghé sát vào tai tôi cắn nhẹ một cái khiến cơ thể tôi run lên, tôi đỏ ửng mặt cúi xuống ngại ngùng. Thấy tôi không phản kháng anh càng được đà tiến đến, anh xoay người tôi lại rồi nhanh chóng phủ lên đôi môi tôi bằng một nụ hôn cuồng nhiệt.
Bàn tay nóng bỏng của anh ôm siết lấy tôi, hai cơ thể áp sát vào nhau khiến toàn thân tôi trở nên nóng rực. Tôi vòng tay ôm lên cổ anh,mùi hương thơm từ cơ thể anh phát ra sộc thẳng vào cánh mũi tôi làm tôi càng thêm rạo rực. Nụ hôn **** hoang dại dây dưa triền miên, tay anh từ bao giờ đã luồn vào trong chiếc áo ngủ của tôi, không một động tác thừa, anh giật phăng chiếc áo xuống.
Cả thân thể tôi trần trụi trước mặt anh, anh cũng nhanh chóng cởi những thứ vướng víu trên người ra, sau đó anh bế thốc tôi đặt lên giường. Da thịt cọ xát vào nhau khiến hơi thở của chúng tôi càng lúc càng trở nên gấp gáp, anh cúi xuống hôn lên ng tôi rồi trêu đùa nơi nụ hoa hồng hào.
Đầu óc tôi lúc này đã bị anh làm cho tê dại đi, tôi không thể chịu được sự K**h th**h của anh liền rên lên khe khẽ, *** mạnh mẽ khiến tôi dần trở nên mơ hồ, hai tay ôm chặt lấy thân thể anh.
Bàn tay to lớn của anh bao trọn một bên ng ra sức ***, bên ng còn lại bị anh nhấn nhá không ngừng. Cơ thể tôi dẫn bị anh làm cho mềm nhũn, tôi nhắm nghiền mắt lại tận hưởng sự yêu chiều của anh, cùng anh cảm nhận các cung bậc của tình yêu.
Hơi thở của anh càng lúc càng trở nên ngắt quãng, anh trượt tay xuống phía dưới, sờ vào nơi huyệt nhỏ của tôi. Anh khẽ kêu lên:
_ Tuệ Nghi…..
_ Dạ….
_ Anh yêu em.
Anh vừa dứt lời, tôi đã cảm nhận được một vật ấm nóng đang xâm nhập vào bên trong *** của tôi, vật đó nhẹ nhàng tiến sâu vào một đoạn sau đó anh dừng lại, anh nói tiếp:
_ Em chịu đau một chút nhé, sẽ rất nhanh thôi…..
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi bị *** nóng bỏng đó thúc sâu vào bên trong, tôi đau đớn ôm ghì lấy anh rôì kêu lên:
_ A….. Đau….
Thấy tôi đau đớn, anh dừng lại ôm lấy tôi, anh vỗ về:
_ Hết đau rồi, em thả lỏng cơ thể ra….
Tôi gật đầu ngoan ngoãn nghe theo lời anh, từ từ thả lỏng cơ thể. Anh từ từ nhẹ nhàng ra vào trong cơ thể tôi, khi thấy tôi đã dần thích nghi được, anh bắt đầu ra vào nhanh hơn, mạnh bạo hơn.
Tôi không còn thấy đau đớn nữa mà thay vào đó là một cảm giác đê mê đầy khó tả, *** dâng trào tôi dần bắt nhịp theo từng cử động ra vào của anh. Cổ họng không nhịn được mà khẽ rên lên vài tiếng.
Cả hai cơ thể hòa quyện vào nhau, chúng tôi dành hết những thứ đẹp đẽ nhất trao cho nhau. Cả người tôi đắm chìm trong *** mà anh mang tới, cảm xúc đạt đến cao trào, hai tay tôi ghì chặt lấy tấm lưng anh, khẽ ưỡn người lên đón nhận tình yêu của anh.
Đêm ấy, tôi không nhớ anh đã làm bao nhiêu lâu và bao nhiêu lần, chỉ biết đến khi mệt quá tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy rất muộn, toàn thân rệu rã, ê ẩm. Tôi không còn một chút sức lực nào để bước xuống giường nữa. Nhìn sang bên cạnh, không thấy anh đâu, tôi chỉ còn biết thở dài nằm im trên giường.
Một lúc sau tôi mới thấy anh trở về, trên tay cầm một tô cháo nóng và một hộp cao hồng sâm. Tôi nhìn anh phụng phịu:
_ Tại anh đấy, em đau nhức hết người rồi đây này, không dậy nổi được nữa.
Anh cong môi lên khẽ cười, sau đó anh vội đặt tô cháo và cao hồng sâm xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, anh nói:
_ Để anh P0'p chân cho em dễ chịu nhé.
Tôi mỉm cười gật đầu rồi nằm im cho anh chăm sóc. Tay nghề của anh rất điệu nghệ, thuần thục không một động tác thừa. Tôi nhìn anh có ý dò xét, tôi hỏi:
_ Mười năm xa em, anh đã từng P0'p chân cho cô nào chưa?
Anh bật cười rồi lắc đầu trả lời:
_ Chưa. Chưa tìm thấy ai dẻo miệng như em cả….
_ Thật không?
_ Thật…..
Bên ngoài tôi vẫn cứ làm ra vẻ mặt không tin lắm nhưng thực chất trong lòng tôi đang thấy rất hạnh phúc. Anh P0'p chân cho tôi xong thì liền bế tôi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó lấy cháo hàu cho tôi ăn rồi đưa cao hồng sâm cho tôi uống.
Vừa được anh massage lại vừa được anh bồi bổ nên lúc này tôi đã cảm thấy khỏe hơn rất nhiều. Chúng tôi vẫn còn nguyên một ngày hôm nay để đi chơi ở Côn Đảo nên tôi rủ anh đến Bãi Nhát - Đỉnh Tình Yêu để ngắm cảnh.
Anh thuê một chiếc xe ô tô rồi đưa tôi đến đó, trên đường đi tôi có hỏi qua về chuyện của Sơn:
_ Tên Sơn giờ sao rồi anh.
_ Đêm qua bị mấy đứa đồng tính nó hành cho ác quá, giờ vẫn nằm bất tỉnh nhân sự.
_ Đáng đời hắn ta, mà sao anh nắm được nhiều việc xấu của anh ta thế, đến em cũng không thể ngờ….
_ Cho người tìm hiểu chút là ra thôi.
Ngày xưa tôi ngưỡng mộ Sơn bao nhiêu thì bây giờ tôi coi thường anh ta bấy nhiêu, càng biết nhiều về con người anh ta tôi càng thấy tởm lợm, không chuyện gì là anh ta không thể làm. Hóa ra suốt hai năm yêu nhau tôi cũng chẳng hiểu gì về anh ta cả.
Chúng tôi đi mất 15 phút là đến Đỉnh Tình Yêu, tôi xuống xe nắm tay anh đứng bên dưới nhìn lên ngọn núi, tôi bảo với anh:
_ Anh nhìn hình dáng của ngọn núi này đi, rất giống hình ảnh một cặp tình nhân đang ôm nhau phải không? Em nghe người ta bảo nơi đây là nơi cho các cặp tình nhân đang yêu nhau cầu nguyện cho tình yêu thêm bền chặt và có những phút giây hạnh phúc trong tình yêu. Vậy bây giờ anh với em cùng cầu nguyện nhé.
_ Ừ.
Tôi và anh nhìn nhau mỉm cười, sau đó chúng tôi cùng nhắm mắt lại cầu nguyện, tôi mong được mãi bên anh, được nắm tay anh đi qua hết quãng đời này.
Không khí trên Đỉnh Tình Yêu rất yên bình và hạnh phúc, tôi với anh ngày hôm nay chỉ ở nơi đây để dành cho nhau những khoảnh khắc ngọt ngào nhất.
Tôi lấy điện thoại trong túi ra rồi bảo anh:
_ Mình cùng nhau chụp ảnh đi anh.
Anh ban đầu có chút ngập ngừng anh bảo:
_ Anh không thích chụp ảnh….
_ Chụp vài tấm với em để làm kỉ niệm thôi, đi mà……
Trước sự năn nỉ của tôi, anh miễn cưỡng gật đầu. Chúng tôi chụm đầu vào nhau, sau đó nở một nụ cười thật tươi, tôi giơ điện thoại lên chụp liên tục vài tấm. Ngắm nhìn lại những bức ảnh, tôi khẽ mỉm cười, tôi đặt luôn tấm ảnh của anh và tôi làm hình nền điện thoại.
Chúng tôi nô đùa, ở bên nhau đến chiều để được cùng nhau ngắm hoàng hôn, Ánh mặt trời đỏ chiếu rọi qua từng con sóng biển nhấp nhô, tất cả cảnh tượng như một dãy lụa tuyệt đẹp.
Ngày hôm nay chúng tôi được ở bên nhau thật trọn vẹn và thanh bình…….
Hôm sau, đoàn chúng tôi bay về Hà Nội, Sơn dường như vẫn còn đang rất sốc, tinh thần anh ta có chút bất ổn. Suốt quãng đường về anh ta ngồi lầm lì cúi mặt xuống đất không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Trước khi rời sân bay trở về Lào Cai, Quốc Uy tiến lại gần Sơn, anh nói:
_ Có gì cần nói tôi đã nói hết tối qua với anh rồi, tôi sẽ không tố giác anh mà để cho anh một con đường sống. Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh hãy sống thật tử tế rồi đời sẽ tử tế lại với anh, nhớ đấy.
Dứt lời, Quốc Uy đi về phía tôi, anh nắm lấy tay tôi bước ra xe, chúng tôi cùng trở về Lào Cai. Sau bao hiểu lầm, sau bao sóng gió thăng trầm, tôi và anh đã dần thấu hiểu nhau hơn. Chúng tôi ở đây để yêu thương và ủng hộ nhau, dành cho nhau một tình yêu chân thành nhất, chỉ mong chúng tôi sẽ mãi luôn nắm chặt tay nhau, sóng gió không buông, gian khổ không rời.
Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi thật sự là màu hồng, chuyện tình cảm suôn sẻ, công việc thuận lợi. Nhờ có anh phản hồi tốt về chuyến đi Côn Đảo mà vị thế của tôi trong công ty ngày càng vững chắc.
Dạo này tôi bận yêu đương và bận đi tour nên tôi và Hằng rất ít khi gặp được nhau. Hôm nọ tôi nghe chị Kiều Anh nói mẹ Hằng bị tai biến, đang phải cấp cứu trong bệnh viện, không biết tình hình bây giờ ra sao. Bố Hằng đã bị liệt, nay mẹ lại còn bị tai biến, tôi không biết nó phải xoay sở ra sao nữa, cuộc đời nó sao khổ đến thế.
Rồi đùng một cái nó gửi đơn xin thôi việc lên công ty, mọi người không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó cả. Ít nhiều nó cũng gắn bó với công ty từ đầu đến giờ, vậy mà nói đi là đi, còn không thèm đến để tạm biệt mọi người.
Vài ngày sau, tôi đến công ty thì thấy mọi người đang đứng chụm lại bàn tán chuyện gì đó rất xôn xao, thấy tôi đến chị Quyên liền kéo tôi lại nói:
_ Em biết tin gì chưa?
Tôi khó hiểu lắc đầu:
_ Có tin gì giật gân hả chị.
_ Ừ. Nghe nói cái Hằng sắp sửa lấy chồng hào môn.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
_ Thật á chị.
_ Thật 100% luôn, có nguồn tin nói là Hằng lấy con trai của đại gia Quốc Trường đó. Ghê chưa..

Novel79.Com - Web Truyện Ngôn Tình, 07/08/2024 03:13:19

Lượt xem: 13

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện