4:30 sáng chiếc đồng hồ báo thức kêu lên ing ỏi, như một thói quen tôi không chút chần chừ mà bật đầu dậy làm vệ sinh cá nhân, hôm nay tôi có buổi dẫn các bé trường mầm non Ánh Sao đi tham quan Thiên Đường Bảo Sơn. Tôi là hướng dẫn viên du lịch mới ra trường, do tính chất công việc nên tôi đã quá quen với việc thức khuya, dậy sớm để đi đón và đưa khách.
5 giờ sáng, tôi bước chân ra khỏi phòng, không khí buổi sáng sớm khiến tôi cảm thấy thật thư giãn và dễ chịu. Bước lên chiếc xe SH, tôi chạy thẳng đến công ty để điểm danh và nhận bàn giao chương trình. Vì có ba lớp của các bé 5 tuổi đi tham quan nên cần phải có ba hướng dẫn viên, mỗi người phụ trách một lớp. Sau khi được sếp Tiến bàn giao lớp và số xe, tôi liền kiểm tra đồ đạc và dụng cụ hành nghề lại một lần nữa, xong xuôi tôi chuẩn bị bước xuống đoàn xe đang chờ ở bên ngoài thì gặp Sơn. Nhìn thấy anh tôi nhoẻn miệng cười giơ tay lên chào , anh cũng đáp lại tôi bằng một nụ cười hết sức điển trai, anh tiến lại gần, nói nhỏ vào tai tôi:
_ Tuệ Nghi! Qua phòng anh.
Nghe Sơn đề nghị, theo quán tính tôi liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo trên tay, tôi tiếc nuối trả lời:
_ Đến giờ em phải đi rồi.
Sơn xụ mặt xuống, anh phụng phịu:
_ Anh xin 5 phút thôi, đi tour cả tuần chẳng được gặp em anh nhớ lắm.
Sợ anh giận dỗi nên tôi không thể từ chối được, tôi và Sơn yêu nhau đến nay là hai năm rồi nên tôi cũng phần nào hiểu được tính anh. Tôi khẽ gật đầu rồi bảo anh:
_ 5 phút thôi đó.
Sơn không nói thêm câu gì, rất nhanh anh đã kéo tôi vào trong phòng làm việc rồi đóng sầm cánh cửa lại . Anh luồn tay qua ôm chặt vòng eo của tôi, nhẹ nhàng hôn lên má rồi tìm đến đôi môi tôi, cả tuần nay tôi không được gặp anh nên cũng rất nhớ. Những cử chỉ âu yếm của anh làm cảm giác trong tôi thấy lâng lâng, tôi đáp lại nụ hôn của anh, hai đôi môi nóng rực bao trọn lấy nhau, dây dưa, quyến luyến mãi không rời.
Mãi một hồi sau tôi mới thoát ra được *** đó, tôi vội đẩy anh ra rồi nhìn xuống đồng hồ, tôi hốt hoảng:
_ Muộn giờ mất rồi, em đi đây.
Sơn có chút bịn rịn nhưng anh đành phải buông đôi tay ra khỏi người tôi, anh hẹn:
_ Tối nay mình gặp nhau nhé.
_ Để còn xem đã, nếu công việc kết thúc sớm thì em gọi cho anh nha.
_ Xem với chả xét cái gì nữa, về sớm hay muộn thì cũng phải gặp, anh đợi.
_ Biết vậy……..
Nói rồi, tôi vội vã bước xuống đoàn xe để đi đến trường mầm non Ánh Sao. Trên đường đi tôi nhận được cuộc gọi của Quốc Uy, ban đầu tôi không định bắt máy nhưng chiếc điện thoại rung lên liên tục làm bác tài xế nhắc nhở:
_ Cháu nghe máy đi kìa……
Tôi miễn cưỡng cầm chiếc điện thoại lên nghe, giọng khó chịu:
_ Em đang đi làm nhé, không rảnh buôn dưa đâu.
Quốc Uy điềm nhiên trả lời:
_ Anh biết, em đang ngồi trên xe đúng không?
_ Anh giỏi nhờ, cái gì cũng biết, thính như cờ hó ấy.
_ Chắc em thích ăn đấm rồi đúng không???
_ Nào nào bớt nóng, cứ cục súc như thế bảo sao chả có em nào dám yêu.
_ Anh đây không thích thôi chứ phất tay một cái thì có mà cả chục cô siêu mẫu đứng xếp hàng nhé.
_ Vậy cơ hả, đại gia phố núi có khác nhỉ? Oách ghê.
_ Ờ. Cũng thường thôi. Mà hôm nay em dẫn các bé trường mầm non đi tham quan à?
_ Dạ. Anh có gì căn dặn không ạ?
_ Không. Chỉ muốn hỏi em đã thuộc bài hát " Tập Đếm" chưa thôi???
Vừa nói đầu dây bên kia vừa cất tiếng cười mỉa mai khiến tôi tức điên người, tôi hét lên:
_ Anh muốn ૮ɦếƭ không? Phắn đi……..
Nói xong, tôi cúp máy làm cái rụp. Là hàng xóm với nhau mấy chục năm nay ấy thế mà chả đoàn kết, yêu thương nhau gì sất, suốt ngày lôi cái chuyện từ hồi mẫu giáo ra để châm chọc tôi. Giờ này mà tôi ở quê thì anh ta ૮ɦếƭ với tôi, tiếc là bây giờ tôi đang ở Hà Nội, vì thế nên anh ta mới dám mạnh miệng như vậy. Bài hát \'\'Tập Đếm\'\' đó ngày còn nhỏ tôi học hoài mà không thuộc, vì vậy mà tôi mất một thời gian bị bạn bè chế giễu suốt. Đến bây giờ do tính chất công việc thường tiếp xúc với các bạn nhỏ nên ít nhiều tôi cũng phải biết hát vài bài để trong quá trình dẫn các bé đi tham quan sẽ không bị nhàm chán. Quốc Uy biết được điều đó nên thỉnh thoảng anh ta vẫn hay gọi điện để chọc tức tôi, mới sáng sớm đã rước bực vào người, tôi nguyền rủa cho anh ta ế đến mùa quýt luôn, loại xấu xa.
Lúc này chiếc xe đã dừng trước cổng trường mầm non Ánh Sao, tôi lấy lại vẻ mặt rạng rỡ bước xuống xe nhận lớp rồi làm quen với các bé và cô giáo. Sau đó tôi làm các thủ tục cho các bạn nhỏ lên xe, trên đường đi tôi trò chuyện cùng các bé, kể cho các bé nghe các câu chuyện cổ tích, rồi đến phần ca hát, tôi còn chưa kịp chọn bài hát thì một bạn nhỏ mạnh dạn đề nghị:
_ Cô hát bài " Tập Đếm\'" cho bọn con nghe đi cô.
Nhắc đến bài hát này tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa, nhưng vì các bé thích nên tôi sẽ chiều, tôi hài hước nói với các bé:
_ Trời!!! Đúng bài tủ của cô luôn rồi, các con hát cùng với cô nhé.
_ Dạ……..
Tôi cất giọng lên bắt điệu cho các bạn nhỏ cùng hát, lời bài hát ngắn lắm, chỉ có vài câu thôi mà sao hồi nhỏ tôi lại mãi không thuộc nhỉ? Để đến bây giờ vẫn còn làm trò cười cho thiên hạ, thật là nhục nhã.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường cùng những tiếng hát líu lo của các bạn nhỏ khiến tôi cảm thấy đoạn đường ngày hôm nay như gần hơn, chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến Thiên Đường Bảo Sơn. Đây là lần thứ ba tôi dẫn các bạn mầm non vào đây tham quan nên đã quá quen thuộc. Trước khi vào cổng soát vé, tôi điểm danh và cho các bé di chuyển theo đội hình, tôi sẽ đi phía trước, một cô giáo đi phía sau và một cô giáo đi phía bên hông đoàn. Đã có rất nhiều vụ việc không may xảy ra khi trong đoàn có một bạn nhỏ đi lạc, tránh để xảy ra chuyện đó nên tôi và các cô giáo phải luôn quan sát các bé không được rời mắt dù chỉ một phút.
Điểm đầu tiên tôi dẫn các bé đi tham quan là tổ hợp safari để các bạn nhỏ thoả sức khám phá và tìm hiểu muôn loài thú rừng xanh, các điểm tham quan tiếp theo là thủy cung, phim trường kỳ quan thế giới, làng nghề rồi đến khu trò chơi dành cho trẻ em. Vì đi cả ngày các bé đã thấm mệt nên tôi luôn chọn công viên nước là điểm chơi cuối cùng để các bé giải tỏa mệt mỏi.
Đến 6 giờ tối, buổi tham quan kết thúc, tôi cho các bé xếp thành hàng để điểm danh rồi dẫn các bé ra xe để về lại trường học. Nhưng khi các bé đã lên hết xe thì tôi mới phát hiện trên xe còn trống một ghế, nghĩa là trong đoàn đã thiếu mất một bạn, rõ ràng lúc ở công viên nước tôi đã điểm danh đủ ba mươi bạn mà, tại sao bây giờ lại thiếu mất một bé. Tôi và hai cô giáo đi cùng vội vã xuống xe đi tìm, hai cô giáo trở lại công viên nước để tìm kiếm còn tôi liên hệ với ban quản lí khu du lịch, phát loa phóng thanh để thông báo tìm bé bị lạc. Dù đã luôn nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh thế nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh đứa bé đang một mình nơi lạ lẫm hoảng sợ là chân tay tôi lại bủn rủn. Trời càng lúc càng tối, khu du lịch này lại quá rộng lớn khiến lòng tôi nóng như lửa đốt, gần một tiếng trôi qua, tôi đã đi gần hết các nơi đã từng tham quan nhưng vẫn không thấy chút tung tích nào của bé. Tôi lo lắng gọi điện về công ty báo cáo tình hình thì bị sếp Tiến chửi xối xả, tai tôi nghe sếp mắng còn mắt tôi vẫn liếc khắp nơi để tìm kiếm, và rồi tôi đã nhìn thấy thằng bé vẫn đang vui vẻ vùng vẫy trong bể nước. Tôi mừng rỡ hét lên:
_ Em tìm thấy thằng bé rồi sếp ơi.
Nói xong, tôi vội cúp máy luôn, nhìn thằng bé mà tôi vừa thấy giận lại vừa thấy thương. Tôi nhảy xuống nước bế thằng bé lên, vì ngâm nước quá lâu mà da dẻ thằng bé nhợt nhạt cả đi, tôi hỏi bé:
_ Cô đã nhắc nhở các con không được tự ý rời khỏi đoàn mà, tại sao con không nghe?
Thằng bé tỉnh bơ đáp:
_ Con chưa muốn về nhà, con vẫn muốn chơi nữa.
_ Nhưng bây giờ muộn rồi con phải trở về nhà thôi, con biết là con làm mọi người lo lắng lắm không?
_ Con không biết, con muốn chơi.
Trước tính cách bướng bỉnh của thằng bé tôi đã dần mất kiên nhẫn, tôi nhìn thằng bé nghiêm nghị nói:
_ Bây giờ con có chịu theo cô ra xe cùng về với các bạn không? Hay cô bỏ lại con ở đây một mình nhé?
Lúc này dường như thằng bé đã biết sợ, thấy bé không phản kháng nữa nên tôi gọi điện báo tin cho hai cô giáo rồi bế bé ra xe. Bây giờ, nhìn các bé ngồi đầy đủ trên xe tôi mới thở phào nhẹ nhõm, buổi tham quan ngày hôm nay về trễ mất hơn một tiếng theo dự định. Khi về tới trường, tôi dẫn các bé về lớp rồi ký giấy xác nhận giao lại cho giáo viên phụ trách. Ngày hôm nay quả là một ngày đáng nhớ, đến giờ tim tôi vẫn còn đập nhanh vì sợ, may mắn là thằng bé không bị sao không thì tôi thấy áy náy vô cùng.
Về đến phòng trọ đã là 9 giờ, cả người tôi mệt lả, tôi uể oải ngả lưng xuống chiếc giường êm ái. Đang nằm lim dim thì tôi sực nhớ ra tối nay tôi có hẹn với Bảo Sơn, tôi vội lôi chiếc điện thoại từ trong túi xách ra thì trên màn hình điện thoại đã hiển thị ba cuộc gọi nhỡ của anh, tôi vỗ vào đầu mình mấy cái tự trách bản thân sao hay quên thế? Cả buổi hẹn hò với người yêu mà cũng quên được, tôi vội bấm số gọi lại cho anh nhưng không thấy anh bắt máy, tôi đành nhắn tin:
_ Em xin lỗi. Buổi tham quan có sự cố xảy ra nên em về muộn, đừng giận em nhé.
Một lúc sau Sơn mới nhắn tin lại cho tôi:
_ Em thật biết cách làm người khác mất hứng.
Có vẻ như anh đang giận tôi rồi, tôi buồn buồn bảo:
_ Công việc của em thế nào anh là người hiểu rõ nhất mà, em cũng đâu muốn lỡ hẹn…..
_ Nhưng tại sao em không gọi điện báo trước cho anh, để anh mất công đợi em bao lâu.
_ Là em sai, em xin lỗi…..
_ Chắc hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ đi. Ngủ ngon.
_ Vâng. Vậy chúc anh ngủ ngon. Yêu anh.
Tôi và Sơn quen nhau từ hồi đại học, anh hơn tôi 2 tuổi, rất đẹp trai và còn tài giỏi nữa. Tôi hiện tại mới ra trường, năng lực có hạn nên mới chỉ được đảm nhận những tour trong nước ngắn ngày, còn anh thì khác, anh là hướng dẫn viên du lịch quốc tế, anh thường đảm nhận các tour dẫn khách du lịch ra nước ngoài. Và điều mà tôi thấy ngưỡng mộ nhất ở anh là anh biết đến ba thứ tiếng: Anh, Pháp và Nhật. Lần nào gọi điện về nhà tôi cũng khoe anh với ba mẹ, ba tôi thường hay bảo:
_ Cũng giỏi giang đấy nhưng quan trọng vẫn là tính cách con ạ. Khi nào có dịp thì dẫn nó về đây cho ba mẹ gặp nhé.
Tôi chẳng đoán được câu nói của bố có bao nhiêu phần trăm là thật nữa, trước giờ ông luôn tỏ vẻ không thích tôi yêu đương với trai Hà Nội, tôi sợ dẫn Sơn về nhà ba tôi lại làm khó anh thì tôi thấy ngại lắm. Vì cả tôi và Sơn vẫn còn trẻ nên chúng tôi chưa nghĩ đến chuyện kết hôn vội, mặc dù nhà anh ở ngay Hà Nội nhưng tôi cũng chưa một lần đến nhà anh, nghe nói ba mẹ anh là công chức nhà nước, rất kỹ tính nên tôi vẫn còn e dè.
Sơn từng nói với tôi, đợi khi nào anh đủ tiền mua xe hơi sẽ về quê tôi chơi. Lúc đó tôi chỉ cười cười bảo:
_ Quê em ở tít Lào Cai lận, đường xá đèo dốc lại khó đi, em nghĩ đi xe khách vẫn là tốt hơn.
Sơn lắc đầu không chịu:
_ Phải đi xe hơi về thì anh mới thấy tự tin gặp ba mẹ em.
Tôi biết anh cũng phải có cái sĩ diện của thằng đàn ông nên tôi không nói gì nữa, tôi sẽ cùng anh phấn đấu để cho tương lai hai đứa tốt hơn. Mải nằm suy nghĩ vẩn vơ mà tôi ngủ lúc nào không hay, đến sáng hôm sau, vừa bước được đôi chân xuống giường thì tôi nhận được cuộc gọi của sếp Tiến, tôi nhấc máy lên nghe:
_ Có chuyện gì quan trọng hay sao mà sáng sớm sếp đã gọi cho em rồi.
Đầu dây bên kia, giọng sếp Tiến hét lớn:
_ Nhanh đến công ty giải quyết rắc rối mà cô đã gây ra đi?
_ Là sao? Em có làm cái gì đâu?
_ Thằng bé ở trường mầm non Ánh Sao hôm qua đi lạc đoàn ấy, sáng sớm nay phải nhập viện, ba mẹ thằng bé đến công ty làm ầm lên đây này, họ đang đòi gặp cô, cô mau đến công ty đi.
_ Dạ. Em đến ngay đây ạ.
Tôi vẫn còn đang trong thời kỳ thực tập mà đã để xảy ra chuyện lớn thế này thì quả thật tôi chẳng biết mình còn bao nhiêu phần trăm cơ hội được ở lại công ty làm việc. Trên đường đi đến công ty, trong lòng tôi luôn lo lắng, thấp thỏm. Tôi muốn được gắn bó ở công ty lâu dài vì cả tôi và Sơn đều muốn chung về một mối để sau này khi về cùng nhà, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ sẽ dễ dàng và thuận tiện hơn.
Vừa vào đến công ty tôi đã nhận cái lườm như dao sắc của sếp Tiến, sếp nghiến răng bảo :
_ Tôi đã xoa dịu hai vị phụ huynh kia giúp cô rồi đấy, giờ qua đó xin lỗi họ đi.
_ Dạ.
Tôi nhẹ nhàng bước về phía hai vị phụ huynh đang ngồi trên ghế, tôi cúi đầu xin lỗi rồi kể lại toàn bộ câu chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Dù tôi đã nhận lỗi và giải thích nhưng ba mẹ của bé vẫn luôn tỏ thái độ khó chịu với tôi, tôi nén tiếng thở dài rồi nói tiếp:
_ Cháu mới ra trường nên kinh nghiệm chưa có nhiều, mong cô chú rộng lượng bỏ qua thiếu sót này cho cháu. Cháu thật lòng xin lỗi ạ?
Lúc này mẹ của thằng bé mới chịu lên tiếng:
_ Chuyện cô bỏ rơi con trai tôi ở công viên nước thật sự là không thể chấp nhận được, cách làm việc thật thiếu chuyên nghiệp, nhưng cô đã xin thì gia đình tôi cũng nhắm mắt mà bỏ qua. Còn điều mà khiến tôi bức xúc và bất mãn nhất chính là các cô khi trao trả lại con tôi mà không báo sự việc với gia đình tôi, để đến khi tôi phát hiện thì các cô mới bắt đầu xin lỗi. Các cô muốn giấu nhẹm chuyện đó đi phải không?
_ Tối qua khi về đến trường học cháu bàn giao lại học sinh cho các cô giáo là cháu đã hoàn tất công việc của mình rồi, việc còn lại là ở các giáo viên. Cháu không muốn đổ lỗi trách nhiệm cho ai cả vì cháu là người có lỗi, sáng nay khi nghe tin bé phải nhập viện thật sự cháu thấy rất hối hận và áy náy, cô chú có thể cho cháu đến thăm bé được không ạ?
_ Thôi khỏi cần. May cho các cô là con tôi nó chỉ cảm nhẹ thôi nếu không tôi kiện các cô tới số luôn. Nhìn cô có vẻ biết hối lỗi nên lần này gia đình tôi bỏ qua, lần sau nhớ rút kinh nghiệm.
_ Dạ. Cháu cảm ơn cô chú ạ.
Nhìn bóng dáng hai vị phụ huynh đi rồi tôi mới dám thở mạnh, sếp Tiến lại gần ghé tai tôi nói nhỏ:
_ May cho cô đó, gia đình này có họ hàng thân thích với phó giám đốc của công ty mình, lớ ngớ là mất việc như chơi.
Tôi cười hì hì rồi ngọt giọng nịnh sếp:
_ Cũng may nhờ có sếp nói đỡ cho em, không thì họ đâu có dễ dàng bỏ qua cho em như vậy. Em cảm ơn sếp ạ.
_ Là thằng Sơn nó nhờ tôi chứ tôi cũng chẳng rảnh để bận tâm cái đứa thực tập như cô đâu. Về phòng chăm chỉ làm việc đi.
_ Dạ…. dạ. Em đi làm việc ngay đây.
Những tưởng mọi chuyện đã xong nên tôi yên tâm về phòng làm việc, thế nhưng vừa ngồi chưa nóng ௱ô** thì tôi lại bị sếp Tiến gọi lên. Sếp nhìn tôi rồi trầm trầm bảo:
_ Vừa có mail của cấp trên gửi xuống, em bị chuyển công tác về chi nhánh Lào Cai.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.