5h30 chiều, tôi lịch kịch bê mâm sang bên nhà anh Luân, trong nhà bác Xoan đang sắp bát, xô đũa, cái Còi thì ngồi khoanh chân từ bao giờ, nhưng đầu nó vẫn ngó ngó ra bên ngoài cửa, chắc là nó đang đợi tôi. Vừa nhìn thấy bóng tôi phả trên nền sân gạch bởi chút nắng còn sót lại cuối ngày, con bé vẫn vậy, nó nói như hét :
— A, chú Dương….chú Dương sang rồi bố ơi, cháu đợi chú mãi.
Bác Xoan mắng yêu nó bằng giọng thều thào, khổ thân bác ốm đau nhiều thành ra lạc cả giọng, đây là lúc bác Xoan còn đang khỏe, chứ nếu mà ôm thì bác tắt tiếng gần như là không nói được gì.
— Cha bố nhà chị, ăn nói như bà cụ non….Vừa mới tắm xong được 10 phút tóc còn chưa khô mà đã “ cháu đợi chú mãi “.
Tôi cười chào cả nhà rồi hạ cái mâm xuống, đúng là con ma ranh, mồm nó bảo đợi tôi mà mắt nó cứ dán vào cái đĩa vịt quay vàng óng, thơm phức, đôi chỗ cháy hơi xém xém, cơ mà vịt phải thế mới ngon. Anh Luân đi từ gian trong ra tay cầm chai rượu còn nửa già, anh Luân bảo :
— Có mà cô đợi vịt chứ đợi gì chú Dương, nào lấy bố hai cái chén để bố uống rượu với chú nào.
Con bé nhanh như cắt vòng tay ra đằng sau, chẳng hiểu nó lấy chén từ bao giờ mà hai tay nó mỗi tay một cái, nó nhe răng ra cười :
— Dạ đây, con đã lấy xong.
Anh Luân ngồi rót rượu không quên khen con gái :
— Ái da, con gái rượu của bố giỏi thế nhỉ..?
Con bé lắc lư cái đầu rồi cười khoái chí, không biết nó cố tính hay vô ý nhưng nó đưa rổ rau thơm ra gần chỗ tôi rồi hỏi hỏi :
— Chú Dương, rau cháu rửa sạch lắm rồi đấy.
Tất nhiên là cả nhà đều hiểu ý nó muốn gì, tôi giả vờ làm bộ :
— Ái chà chà, nhìn ngon đáo để….Đúng là rau bố Luân trồng có khác, vừa sạch lại vừa ngon.
Con bé phụng má :
— Ơ….thế…còn, cháu hái rau cho chú rồi mà..?
Bác Xoan nhìn cô cháu gái suýt nữa thì phì cười, anh Luân cũng lắc đầu khẽ tủm tỉm cười. Tôi không trêu nó nữa, tôi lấy đũa tìm tìm trong đĩa vịt quay để tìm đùi vịt. Ơ, thôi chết, tôi quên béng mất là không dặn thằng cu em chặt vịt là để riêng hai cái đùi, vì khổ nỗi đùi vịt nó cũng bé tí à, đâu có to như đùi gà….Giờ nó chặt nhỏ ra còn đâu là đùi vịt nữa. Nhìn sang cái Còi vẫn đang chăm chú theo từng chuyển động đũa của tôi, mắt nó không chớp. Chắc nãy giờ nó vẫn đang thắc mắc :
“ Chú Dương tìm nãy giờ sao vẫn chưa ra cái đùi “
Bỏ mẹ, giờ mà không có đùi vịt nó khóc toáng lên thì chết dở, gì chứ hứa với trẻ con là phải làm, bọn trẻ nó nhìn người lớn để học theo, nói dối chúng nó không được. Cái Còi giục :
— Đùi vịt của cháu đâu rồi, chú Dương..?
Anh Luân dường như cũng đã nhận ra vấn đề anh bảo con :
— Kìa, Ánh Dương….Sao lại đòi chú như thế..?
Tôi vội nói :
— Anh đừng nói cháu, để yên em lấy cho con bé.
Nhanh trí tôi vớ luôn cái đĩa không dùng để lát đựng xương, tôi tìm trong đĩa vịt từng phần của cái đùi, sau đó tôi ghép lại với nhau. Cũng may con vịt nó chỉ có hai cái đùi, và mỗi một cái thì chỉ được chặt là 4 miếng. Không quá khó để tôi ghép chúng thành hai cái đùi nguyên vẹn. Vừa ghép tôi vừa chống chế :
— Hôm nay là đùi vịt đặc biệt nhé, muốn ăn là phải tìm tòi, xong ghép lại với nhau….Ô la la, hoàn chỉnh hai cái đùi, đi học cô giáo có dạy thế này không..?
Cái Còi tròn mắt, nó ồ lên, hai tay vỗ vào nhau cười hớn hở :
— Chú Dương giỏi quá, giỏi quá….Cho cháu đi chú Dương.
Ba người lớn nhìn nhau cười, tôi đưa cái đĩa đùi vịt sang trước mặt con bé. À quên, bây giờ mới giới thiệu tên của cái Còi, như vừa nãy anh Luân gọi thì con bé cũng tên là Dương, Ánh Dương tên đầy đủ Nguyễn Thị Ánh Dương. Cái tên sáng như ánh nắng mặt trời. Nói ra thì cũng hơi buồn cười, anh Luân lấy tên tôi đặt cho con gái vì anh ấy bảo đêm đẻ ra nó không có tôi thì vợ chồng anh không biết phải xoay sở thế nào, mà tôi cũng rất quý con bé, bác Xoan còn bảo nó nhận tôi làm bố đỡ đầu. Người nhà quê nên tìm kiếm một cái tên đẹp thời ấy nó hơi xa xỉ, các cụ ngày xưa đặt tên con toàn theo số đếm, thằng Hai, con Sáu, chị Tám…..Con sắp sinh mà anh Luân cũng chưa nghĩ ra được nên đặt tên con là gì, 2h sáng nó ra đời nhưng đến sáng hôm sau mặt trời ló dạng, mưa ngừng rơi….Ánh sáng ban mai rạng rỡ như hòa chung vào niềm vui của gia đình nhỏ vừa đón chào thành viên mới. Nhìn ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm, tôi buột miệng :
— Hay đặt tên nó là Ánh Dương đi, nôm na nó có nghĩa là ánh nắng mặt trời đấy.
Tôi vui miệng nói vậy nhưng nhìn sang anh Luân mắt chữ A mà mồm chữ O ngạc nhiên, anh nắm chặt hai tay vào nhau, anh vỗ thùm thụp vào người tôi :
— Đúng rồi, Ánh Dương, tên đẹp lắm…..Vừa có tên chú mà lại mang một ý nghĩa tuyệt vời….Hay, hay……Mẹ ơi, vợ ơi…..Tên con gái mình là Nguyễn Thị Ánh Dương….ha ha, chú Dương đặt tên cho cháu hay quá.
Đau, ông ấy thọi vào người tôi mà tôi nhức hết cả lưng. Vừa xoa phần lưng tôi vừa nhìn theo anh Luân. Nhìn mọi người vui mừng vì cái tên mà tôi vừa nghĩ ra bản thân tôi cũng thấy thích thú. Có một điều mà tôi chưa nói hết, cái tên đó cũng là mong muốn của tôi khi con bé ra đời, nó sẽ ấm áp nhưng mặt trời, soi sáng cuộc đời vốn đã rất vất vả của bố nó, giống như cái cách mà khi nó sinh ra, sáng hôm sau mây đen tan biến nhường chỗ cho bình mình vậy.
Đang ngơ ngẩn thì tôi nghe thấy tiếng cái Còi :
— Cho bà một miếng, cho bố một miếng, cho chú Dương một miếng, còn lại một miếng của cháu.
Con bé dùng tay bốc từng miếng đùi vịt cho vào bát từng người, nó ngoan lắm, tôi biết nó đòi nhưng không phải đòi cho riêng nó. Lần nào ăn cơm nó cũng chia hết phần ngon cho người lớn. Nhưng chia xong, còn một cái đùi vịt nó không động vào, tôi bèn hỏi :
— Sao Còi không ăn nốt cái đùi kia đi..?
Con bé nhìn sang bên bố rồi trả lời :
— Cái này cháu để thắp hương cho mẹ.
Anh Luân đang đưa chén rượu lên nhưng bất ngờ anh dừng lại mất mấy giây sau câu nói như xé tan cõi lòng người đàn ông khốn khổ. Tay anh hơi run run nhưng rồi anh nắm chặt chén rượu đưa lên uống một ngụm hết sạch. Nhắm mắt anh Luân đặt cái chén xuống. Bác Xoan và tôi cũng lặng người đi, không hiểu tại sao con bé lại nói như vậy. Nhưng có lẽ nó nghe thấy bà nội thắp hương, cúng vái cho ông, nó biết ông nội đã mất…..và theo như lời bố nó nói thì mẹ nó cũng đã chết, nó muốn dành những gì ngon nhất để thắp hương cho mẹ.
Cái cuộc đời khốn nạn, chẳng biết rằng mẹ nó ở đâu đó ngoài kia có bao giờ nhớ đến nó hay không..? Nhưng nó, một đứa con nít 6 tuổi lại đang ngày ngày nhớ về mẹ của mình, mặc dù nó tin mẹ nó đã chết. Tôi nghiến răng lấy chai rót thêm rượu, tôi rót đầy. Tôi tự uống, tự nhiên mắt tôi ướt ướt khi mà nhìn con bé cẩn thận để cái đùi vịt lên trên bàn. Rượu cay quá, nó sốc lên tận mũi tôi khiến cho khóe mắt tôi cay cay.
Bên cạnh anh Luân cũng vừa cạn chén, chẳng ai nói với ai câu nào bởi ai cũng hiểu. Bác Xoan gạt nước mắt :
— Còi đưa bát bà xới cơm cho nào, để bà xé thịt vịt cho cháu ăn nhé. Ngoan lắm, khổ thân cháu tôi.
Con bé hai tay đưa bát cho bà xới cơm, tôi lại rót rượu :
— Uống đi anh.
Anh Luân khẽ nói :
— Ừ, uống đi chú….Đúng là đời, nếu không có cái món cay cay này thì đôi khi chẳng biết phải sống ra làm sao, vậy mà nó….nó….có biết con nó mong nó thế nào đâu.
Chén rượu vơi rồi lại đầy, tình nghĩa vợ chồng ăn đời, ở kiếp, chia sẻ buồn vui…..đó là quan niệm từ cổ chí kim. Nhưng số anh Luân khổ nên khi mà sóng gió ập đến thì người vợ đầu ấp tay gối đã vội vàng bỏ bố con anh mà đi…….Đời bạc…..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.