Vội vã trở lại trên lầu, An Tiểu Ly tìm bừa tập văn kiện đợi ký trên bàn mình, chạy ào vào phòng tổng giám đốc dò la tình hình.
Núi băng không có ở đây, không khí trong phòng vẫn còn hương bạc hà thoang thoảng mà An Tiểu Ly quen thuộc. Từ trước đến nay cô được công nhận là không tim không phổi, trong nháy mắt đẩy cửa vào thậm chí lại hơi hoảng hốt.
Nhưng mà cô chỉ lãng phí hai giây để hoảng hốt, rốt cuộc thì chính sự vẫn quan trọng hơn. Cô mở máy tính cấp tốc tra tìm lịch sử truy cập, không có.
Giở lật đống văn kiện được sắp xếp tỉ mỉ trên bàn, cũng không có.
Mở từng ngăn kéo, không có.
An Tiểu Ly tuyệt vọng, với lối suy nghĩ luôn kín đáo BT của núi băng đó, thứ anh ta cố tình giấu diếm đảm bảo cô không tìm nổi. Cô đặt ௱oЛƓ ngã ngồi lên chiếc ghế tựa lưng lớn của anh. Cảm thấy rõ ràng thời tiết mùa thu tươi mát ban nãy, thoáng cái đã âm u.
Thứ giáo sư Tiêu đưa tới, nhất định là tài liệu giám sát việc cô đã cào xước xe anh trên con đường lớn của trường học vào ngày đầu tiên họ gặp nhau. Trần Ngộ Bạch muốn chứng cứ, là muốn tố cáo cô ra tòa à? Không thể nào, anh ta là người có uy tín danh dự như thế, không làm được đâu! An Tiểu Ly đưa ra một phán đoán chắc chắn trước tiên, sau khi vỗ ng suy nghĩ về hành vi không giống người của anh, lại do dự, anh ta, không làm được ư?
Thế nhưng, anh ta có thể cầm chứng cứ này đi khắp nơi hủy hoại danh tiếng của cô hay không? Khiến cho không có đơn vị nào ở thành phố C dám thuê cô? Hay là, gửi cho bố mẹ cô? Mấy vị đó không biết mô tê gì ở nhà cô kia mà. Nếu như mà biết được… cô giáo Trần nhất định sẽ đuổi cô chạy khắp trường!
An Tiểu Ly càng nghĩ càng hối hận, ngày đó nếu như cô không xuống xe thì tốt rồi! Đống camera sẽ không quay được người cô, xe lại là của Tang Tang, bây giờ sẽ không sợ anh ta nữa! Tang Tang, Tang Tang, cô nỉ non tên của Tần Tang, bỗng nhiên mắt lóe lên, được cứu rồi!
Cách hay nhất để đối phó với một kẻ phúc hắc, chính là tìm một kẻ phúc hắc khác đối phó với anh ta!
An Tiểu Ly dọn dẹp phòng làm việc xong xuôi, tự cho thần không biết quỷ không hay lùi ra ngoài.
Tiếng bước chân của cô dần dần đi xa, có một người đứng rất lâu sau cánh cửa WC trong phòng tổng giám đốc, đi ra ngoài. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh phủ ý cười, rửa tay cũng có thể nhìn thấy kịch câm, cô bé ngốc nghếch này, càng ngày càng có thể làm anh vui rồi.
…
Bên kia là An Tiểu Ly trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Tần Tang lại đang ở nhà hưởng thụ buổi chiều yên lặng tuyệt đẹp.
Trên bàn cơm nho nhỏ, cô và Lý Vi Nhiên ngồi đối mặt với nhau, trước mặt mỗi người là một chiếc notebook. Anh xử lý công việc của anh, cô viết tiểu thuyết của cô. Tiếng lục sục rất nhỏ của máy pha cà phê trong bếp, giống như tiếng vo ve của chuồn chuồn vỗ cánh bay qua đỉnh đầu hồi còn bé. Thỉnh thoảng hai người tình cờ ngẩng đầu cùng lúc, nhìn nhau cười. Cứ như vậy mấy tiếng không nói một câu, trong không khí yên lặng tất cả đều là ngọt ngào đúng mực.
Gần đây Lý Vi Nhiên cực kỳ nhàn hạ, nhiệm vụ Trần Ngộ Bạch phân công cho anh đều là đống kế hoạch dự toán này, không cần họp hành, không cần thị sát, ở nhà viết lách tính toán là được. Quả thật anh trở thành bộ tộc SOHO, càng có nhiều thời giờ dính ở chỗ này với Tần Tang.
Lý Vi Nhiên làm xong bản kế hoạch đóng notebook lại, lượn tới lượn lui trong phòng, rót một ly cà phê uống, tìm đồ ăn vặt An Tiểu Ly giấu như giấu mìn để ăn. Thỉnh thoảng tới quấy rầy Tần Tang một chút.
Tần Tang tội nghiệp anh nhàn hạ buồn chán, đứng dậy vào trong phòng bếp, rửa sạch dưa hấu mua ngày hôm qua, lau khô nước rồi bổ ra, bỏ một nửa vào trong tủ lạnh, đặt một nửa vào đĩa trái cây lớn bưng ra cho anh, “Này, cầm lấy đi. Bên kia có cái muỗng, tự ra sô pha bên kia vừa xem TV vừa ăn, ngoan, nghe lời!” Ngón tay thon dài của cô véo mặt anh, nét mặt tươi cười và giọng điệu hiền lành cứ như đang dỗ trẻ con.
Lý Vi Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, Tần Tang rất vui mừng xoa trán anh. Giây tiếp theo, Lý Vi Nhiên nhướn mày, ôm cả cô lẫn dưa hấu lên. Tần Tang cầm vững đĩa dưa hấu trong tay, không dám giãy dụa, nén giận liếc mắt quở trách. Đáng tiếc da mặt anh còn dày hơn tường thành, cứ vui vẻ sung sướng, mặt không đổi sắc.
“Em còn đang bận mà …” Tần Tang được anh ôm ngang trên đù*, từng thìa từng thìa đút dưa hấu cho anh ăn, nũng nịu oán giận.
Lý Vi Nhiên hài lòng ôm lấy cô, ngả ngớn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Hầu hạ bản thiếu gia quan trọng hơn!”
Tần Tang vừa mới đút xong thìa cuối cùng, đặt đĩa lên chiếc bàn thấp đặt trước ghế sô pha, ngọt ngào hỏi: “Vậy thiếu gia còn gì sai bảo nữa không?”
Lý Vi Nhiên cười xấu xa, “Ồ —— Thân mật với bản thiếu gia đi!”
Vừa mới nói xong môi của anh đã áp xuống, Tần Tang giãy dụa trốn tránh trong lòng anh, cười hì hì. Tay anh càng lúc càng cố sức, cô dần dần có chút đau nhức. Nghe thấy tiếng thở càng lúc càng thô của anh bên tai, vật sừng sững gì đó từ từ thức tỉnh dung vào cô. Cô không dám cử động, ngoan ngoãn để anh ôm vào trong ng.
Lý Vi Nhiên thở hổn hển lẳng lặng nhìn cô, cả người mang theo lực áp bức khổng lồ sẵn sàng hành động, *** trong mắt nhìn Tần Tang kinh hãi.
“Ặc,” Tần Tang đã nới rộng khoảng cách ra chút xíu, thế nhưng vật to cứng đó vẫn đặt dưới vòng eo mềm mại của cô, “Vi Nhiên…”
Lí do thoái thác của cô còn chưa ra khỏi miệng, anh đã há miệng cắn lấy môi cô. Bàn tay ôm cô từ phần lưng vươn lên cố định cái đầu lắc qua lắc lại của cô, tay kia ôm lấy eo cô, tràn ngập ý tứ ám chỉ, cố sức *** chậm rãi. Tất cả hơi nóng từ tản ra từ lòng bàn tay anh, ngàn tia trăm luồng lan tỏa nhập vào hàng trăm xương cốt tứ chi của cô, Tần Tang nhất thời như ăn phải nhuyễn cốt tán, mềm nhũn trong lòng anh.
Anh nồng nhiệt nhấm nháp Cái l*** thơm tho của cô, nghe Tiếng rê* khe khẽ của Tần Tang. Lý Vi Nhiên không nhịn nổi nữa, lòng bàn tay nóng bỏng hưỡng thẳng lên trên, xoa Ϧóþ dọc theo xương cột sống thanh tú của cô, giày vò cô thành nước xuân trong vòng ôm của anh.
“Tang Tang, tỉnh táo…” Giọng nói trầm ấm khàn khàn của anh, mang theo hơi thở nóng bỏng thổi vào trong tai cô. Tần Tang lúc này mới chợt nhận ra, móc khóa nội y đã bị anh cởi ra, tay anh đánh lén từ phía sau, đang nắm trong tay một phần ng đầy đặn của cô, vân vê quyến luyến không rời.
Tần Tang đỏ hết cả mặt, không thể nhúc nhích.
“Tỉnh táo đi, nếu còn không tỉnh, Tang Tang sẽ bị anh ăn tươi mất đó…” Anh rõ ràng không khấm khá hơn cô bao nhiêu, hốc mắt đỏ rực, sự kìm nén khổ sở như con thú bị nhốt trong long. Vật gì đó xâm nhập quấy rầy ***, cách chất liệu may mặc mỏng manh thậm chí còn vùi một chút vào trong, nóng rực áp với *** đã hơi *** của Tần Tang.
Thế nhưng anh vẫn cho cô cơ hội để hô dừng lại.
Lòng Tần Tang chợt ngọt như mật.
Nhìn vẻ mặt khao khát kìm nén của anh, Tần Tang có quyết định xấu xa, thành toàn phong độ lịch lãm của anh tới cùng.
Hai người bình tĩnh tách nhau ra, một lúc lâu sau, Tần Tang vẫn cảm thấy trước ng có chút khác thường, nơi bị anh vân vê…Vẫn còn rất nóng, vẫn còn cảm thấy hình như ngay cả trọng lượng hai bên cũng không giống nhau.
Lý Vi Nhiên ở trên sân thượng qua loa dẹp loạn *** rồi vào nhà, thấy cô ngồi trên sô pha vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu, anh lại khô nóng.
“Tang Tang…” Lý Vi Nhiên ôm lấy cô, ôm chặt trong lòng như thể muốn hợp thành một, cằm anh gác bên cổ cô, cúi đầu gọi tên cô. Trong âm điệu phức tạp, mang theo sự kìm nén, mang theo sự thấu hiểu, còn mang theo chút tủi thân.
Tần Tang quay đầu hôn anh, trên khuôn mặt quyến rũ lộ ra nụ cười bướng bỉnh, “Thật ra, em sợ anh bỗng chốc ăn nhiều quá mà no ૮ɦếƭ.”
Lý Vi Nhiên sửng sốt, lập tức uất hận mà nghiến răng, cắn lên chiếc cằm trên khuôn mặt nghiêng của cô một phát không nặng không nhẹ, “Con hồ ly nhỏ này!”
…
An Tiểu Ly lòng như lửa đốt trốn việc chạy vội về nhà cầu cứu, vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng hai người nồng thắm anh anh em em như vậy. Thế giới bi thảm nhỏ bé trong lòng cô lập tức bạo phát, lúc thay giày còn đá lên sàn nhà, vang lên hai tiếng nặng nề.
Tần Tang đang được Lý Vi Nhiên giam trong ng bắt nạt vừa xoa vừa hôn, nghe thấy tiếng động, bĩu môi véo anh, nhân lúc anh đau hét lên, cô giãy ra khỏi lòng anh.
“Sao lại tan sở sớm vậy? Bị đuổi việc hả?” Nhìn vẻ mặt nóng bức mướt mồ hôi của cô ấy, Tần Tang bưng tới cho cô nửa quả dưa hấu còn lại trong tủ lạnh. An Tiểu Ly giống như cún con cảm kích than ôi, ăn xoành xoạch ngon lành.
“Này… Tang Tang, cậu phải cứu tớ!” An Tiểu Ly ăn mấy miếng to mới ngớt cơn thèm ăn, vội vàng không để ý lôi kéo Tần Tang nói hết mọi chuyện. Vừa lúc nhìn thấy Lý Vi Nhiên trên ghế sô pha mỉm cười nhìn qua, An Tiểu Ly bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải là kẻ đầu sỏ gây chuyện lúc đầu sao! Nếu không phải anh ta học nghệ không tinh, ngày hôm nay cô rơi vào kết cuộc thê lương như vậy thế nào được! Cảm tình tốt của An Tiểu Ly nảy sinh mấy ngày hôm trước với Lý Vi Nhiên nhất thời tan rã toàn bộ.
“Lý Vi Nhiên, anh thuộc phe nào?” Tạm thời mặc kệ tội của anh ta có nên chém đầu hay không, An Tiểu Ly gắng sức muốn giành anh ta về phe mình, rồi ném vào địch làm vô gian đạo.
Lý Vi Nhiên bị Trần Ngộ Bạch hãm hại nhiều năm, khứu giác đối với nguy cơ cực kỳ nhạy cảm, “Nếu như chuyện liên quan tới Tiểu Bạch, tôi ở vị trí trung lập.” Anh ung dung hóa giải chiêu thức của An Tiểu Ly.
“Á à, Tang Tang, tớ còn tưởng rằng hai người vợ chồng đồng tâm đấy! Cậu xem, Lý Vi Nhiên căn bản chẳng coi cậu ra gì!” An Tiểu Ly xúi giục không thành, lập tức ly gián phá hoại.
Tần Tang chỉnh lại mái tóc, dáng vẻ chẳng buồn để ý, “Tớ nói muốn đứng ở phe cậu lúc nào nhỉ?”
Ý cười dịu dàng của Lý Vi Nhiên nhỏ ra nước.
An Tiểu Ly ngay lập tức bị nội thương, hộc máu ai oán nhìn Tần Tang uốn éo vòng eo thon nhỏ, duyên dáng nhào vào vòng ôm của Lý Vi Nhiên.
“Các người có nhân tính hay không?!”
Tần Tang và Lý Vi Nhiên liếc nhìn nhau, cùng lúc vô tội lắc lắc cái đầu.
Bởi vì vậy An Tiểu Ly mà ngã lăn triệt để.
Lúc sống lại, cô vẫn nói ngọn nguồn sự tình cho Tang Tang, khẩn thiết yêu cầu Tang Tang giúp đỡ. Ai biết Tần Tang nghe xong không hề đồng tình chút nào, ánh mắt lạnh lùng khiến tóc gáy An Tiểu Ly dựng đứng.
“An Tiểu Ly, không phải cậu nói rằng, lúc đó có một cậu bé mù bước tới dung trúng cậu đang đậu xe trước siêu thị, cho nên gương chiếu hậu mới bị vỡ à?!” Tần Tang lạnh giọng chất vấn.
An Tiểu Ly nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, “Ừm….”
Khí lạnh tỏa ra quanh người Tần Tang tăng vẻ thâm trầm, trong ngoài kết hợp với dưa hấu lạnh ăn xuống bao tử lúc nãy, An Tiểu Ly nhất thời như ngã xuống hầm băng.
Hình như… ừm, ngày đó để Tang Tang không mắng mỏ, cô thật sự đã giải thích cái gương chiếu hậu ra đi ngoài ý muốn như vậy…
Phía sau Tần Tang, người nào đó đã trải qua toàn bộ sự việc cười phì ra tiếng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.