Biệt Ly
FULL

Biệt Ly

Chuyên mục: Ngôn Tình

Tác giả: Tuyết Hoàng

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: Novel79

Nguồn: Sưu Tầm

Tình trạng: Full

0 Đề cử

“Hoàng hậu nương nương mong người về cho, hoàng thượng đã quyết định không gặp người rồi”
 
Tên thái giám mang theo một cái ô nhỏ che cho Tiết Vãn Chi.
 
Trời đang đổ mưa, m/á-u trên trán nàng không ngừng nhỏ giọt xuống khuôn mặt diễm lệ của nàng.
 
“Hoàng thượng, mong hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.”
 
“Hoàng thượng, mong hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.”
 
“Hoàng thượng, nể tình tһɪếρ người buông tha cho nàng ta, được không?”
 
“HOÀNG THƯỢNG, CẦU XIN NGƯỜI.”
 
Tên thái giám lắc đầu: “Nương nương, trời đang đổ mưa lớn, mong người về cho tránh ảnh hưởng đến long thai.”
 
Tiết Vãn Chi vẫn không nghe lời ông: “Nhờ ông vào nói giúp ta với hoàng thượng ta cầu xin chàng, Dung tỷ tỷ không thể vào cung, tuyệt đối không thể.”
 
“Nếu thần giúp được, thần sẽ giúp người, nhưng mong người hãy đứng dậy trước đã.”
 
“Không, ta sẽ quỳ đây cho tới khi chàng ra, ta phải ngăn cản việc nghịch thiên này.”- Khuôn mặt nàng lộ vẻ bi thương nhưng cũng thật quyết tâm.
 
“Vâng.” – Thái giám dường như nghĩ cái gì, tỏ ra vẻ bất lực đi vào cung điện của vua.
 
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng lăn dài trên má nàng, mạnh mẽ đã tan đi, giờ đây chỉ còn lại là sự bi thương.
 
Năm 17 tuổi nàng cùng Mặc Lâm vào cung nhậm chức hoàng hậu.
 
Một độ tuổi bồng bột của nàng….
 
Nàng cứ tưởng hắn yêu nàng, nhưng bạch nguyệt quang trong lòng hắn lại là Dung Phất, là tỷ muội vào sinh ra tử cùng nàng.
 
Hóa ra mấy năm nay là một mình nàng đơn phương chờ đơi, nàng biết nàng không thể kìm hãn tình yêu của hắn dành cho ai, không thể làm cho hắn yêu nàng được.
 
Hắn lấy ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Dung Phất.
 
“Nàng lại làm loạn cái gì?”
 
Mặc Lâm xuất hiện từ sau nàng, tay cầm cái ô che cho nàng.
 
Nhưng giờ có che cũng ướt cả rồi, nàng hận mình bây giờ thật thảm, thảm hơn cả một cung nữ.
 
“Nếu nàng không có thai thì đừng ảo tưởng trẫm ra gặp nàng, nàng đứng dậy đi.”
 
Nàng cười khổ: “Hoàng thượng biết tại sao thần tһɪếρ lại quỳ như này, mong hoàng thượng anh minh thu hồi mệnh lệnh.”
 
“Chuyện ta đã quyết, không bao giờ thay đổi, nàng làm như này cũng vô ích thôi.” – Hắn nhìn nàng vô tình đến đau thương.
 
“Hoàng thượng người không thể, Dung tỷ tỷ là vợ của Minh ca ca, Minh ca ca mới mất, chàng không thể đón vợ trung thần mình vào cung, đó là phản nghịch với thiên đạo.”
 
“Nàng nói cái gì?”-Mắt hắn ánh lên một tia lửa nhỏ.
 
“Hoàng thượng ta cầu xin chàng, cho tỷ tỷ một cơ hội được không, ta là do ngu muội nên mới lâm vào hoàn cảnh này, nhưng tỷ tỷ vừa mới mất phu quân, chàng không thể làm thế được.”
 
“Chát!”
 
Mặc Lâm tát nàng. “Ngươi thử nói một câu nữa xem, nếu không phải do người mưu mô xảo quyệt, sao ta có thể mất nàng, sao ta có thể để nàng rơi vào tay hắn!”
 
“Đó là bằng hữu của chúng ta! Minh ca ca vì giang sơn này mà bị hàng ngàn mũi tên đ/âm c/h-ết, sao chàng có thể…có thể…”
 
Tiết Vãn Chi khóc nấc lên, nàng chưa bao giờ tỏ ra yếu đối thế này trước mặt hắn.
 
Mặc Lâm tức giận, quỳ xuống ghì chặt cổ nàng: “Nếu ngươi thích Minh Hàn đến thế, sao không c/h-ết theo hắn ta luôn đi, ở đây cản trở ta cưới a Phất?”
 
“Đoàng!”
 
Lời nói của hắn như sét đánh ngang tai nàng, dường như nàng không cảm thấy đau, không thấy nghẹt thở nữa mà là cảm giác tim bị Ьóρ nghẹt như sắp c/h-ết.
 
Vẻ mặt ấy của nàng khiến hắn cảm thấy ghét bỏ, bàn tay càng ghì chặt như muốn Ьóρ c/h-ết nàng.
 
“Hoàng thượng, hoàng hậu đang mang thai, mong người nương tay!”-Tên thái giám nhìn thấy thì hốt hoảng khuyên ngăn.
 
Nghe đến đây, hắn như tỉnh ngộ, lập tức buông tay.
 
Lúc này nàng mới biết mình đang bị Ьóρ cổ, thở dốc.
 
Hắn lạnh lung đứng dậy, phủi tay như không muốn liên quan đến nàng: “Đêm hôm đó, là ta đã nhầm Dung Phất với ngươi, đứa bé này ngươi nhất định phải giữ!”
 
Nói xong hắn quay lưng bỏ đi, chiếc ô bay theo gió cuốn đi một nơi xa xôi.
 
“Hoàng thượng, xin người hãy phế ta đi.”
 
Bước chân của hắn dừng lại: “Sao?!”
 
“Nếu như chàng nhất quyết đón Dung tỷ tỷ vào cung, hãy phế chức vụ của ta, ta không có mặt mũi gặp tỷ ấy.” – Lời của nàng thốt ra nhẹ như gió.
 
“Nàng nghĩ ta không dám!”
 
“Nếu người không thu lại thánh chỉ, xin hãy phế ta, ta muốn rời khỏi nơi đau thương này.”
Xem đầy đủ

Tủ truyện